Mị Tình

Chương 2: Chúng ta dừng ở đây đi




Lâm Cẩm Sắt quẹo xe vào bãi đỗ xe ở công ty, khi đi ra, liếc mắt một cái cô đã nhìn đến Đường Lưu Nhan đang nghiêng người dựa vào xe mình, như cười mà như không nhìn cô. Mái tóc hắn bị ánh chiều tà chiếu vàng óng ánh, động tác tùy ý như vậy, tự nhiên lại làm cho người ta hít thở không thông.

Đường Lưu Nhan là người đàn ông Lâm Cẩm Sắt coi là tốt nhất cho đến bây giờ.

Cho dù là rất nhiều năm về sau, cô vẫn như cũ có thể tiên minh nhớ lại bộ dáng hôm nay hắn mỉm cười đi tới phía cô. Ánh mắt tối nhưng lại giống như kim cương, sáng loá mắt như viên ngọc, đôi môi mỏng manh mỉm cười tạo nên độ cong, một cái chớp mắt lưu quang tràn đầy kia như những bông hoa nở rộ lưu vào nơi sâu nhất trong trí nhớ của cô.

Nhưng Đường Lưu Nhan cũng là người đàn ông vô tình nhất trong cuộc đời Lâm Cẩm Sắt.

Hắn yêu sạch sẽ … hoặc là nói hắn cực ghét bẩn thỉu, này từ thói quen ở trên giường cùng không gian nhà vệ sinh của hắn thì có thể thấy được.

Triền miên qua đi, đầu tiên hắn sẽ đứng dậy xuống giường vào phòng tắm rửa, thay dục bào (*áo choàng sau khi tắm), sau đó đi ra, ôm bạn gái vẫn mệt mỏi hư nhuyễn trên giường vào phòng tắm, đẩy vào bồn tắm lớn, mở vòi hoa sen ra. Lập tức hắn sẽ đứng rất xa, bởi vì vòi hoa sen bắn tung tóe bọt nước ra sẽ làm ướt dục bào của hắn.

Tất nhiên, cái này không phải hành động săn sóc bạn gái. Mà bởi vì đứng gần dính dịch nhầy và mồ hôi sẽ làm hắn không thoải mái.

Hành động đó đương nhiên đã từng đem tôn nghiêm của Lâm Cẩm Sắt hung hăng đặt dưới chân, nghiền dập nát.

“Suy nghĩ gì thế?” Khẩu khí hơi hờn giận, hiển nhiên khi nói chuyện chủ nhân cũng không có thói quen cho phép người khác, nhất là phụ nữ, ở trong cùng một không gian với hắn thất thần.

Lâm Cẩm Sắt đột nhiên kéo suy nghĩ của mình ra, nhớ tới chính mình đang ngồi trong xe Đường đại thiếu gia, khóe miệng ngả ngớn, nghiêng mặt đi, khóe mắt lưu chuyển ra vệt sáng quyến rũ phong tình, oán trách nói, “Còn có thể nghĩ cái gì, đương nhiên là muốn ngài rồi.”

“Oh?” Người đàn ông hứng thú liếc cô một cái qua khóe mắt, ý vui vẻ cùng cô chơi trò đen tối, “Muốn cái gì vậy…, ” ngón tay thon dài tái nhợt ở trên vô lăng xoay một cái, “Là tiền, còn có quyền lực của tôi nữa phải không?” Ngữ khí trêu tức làm cho người ta đoán không ra hắn đang nói thật hay đùa.

“Không, còn có thứ nữa, ” Lâm Cẩm Sắt cười giống con hồ ly tham lam giảo hoạt, hơi thở ái muội lướt qua vành tai Đường Lưu Nhan, đầu ngón tay khẽ xẹt qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, dùng hơi thở mê muội , lại giống như vui đùa, thầm thì: “Còn cả… sắc đẹp của ngài.”

Không ngoài ý muốn cảm thấy không khí bị hút sạch, xe rẽ vào một khúc cua, ở ngã tư đường chiếc xe bị thắng gấp mạnh.

“Yêu tinh.” Đường Lưu Nhan hung hăng cắn môi Lâm Cẩm Sắt, ánh mắt mê ly thở gấp nói.

Lâm Cẩm Sắt ở trong ý loạn tình mê bắt buộc mình phải tỉnh táo, dùng sức đẩy hắn ra.

Phát hỏa quá mức.

Trong ánh mắt ảm đạm của cô hiện lên một tia hối hận, sau đó cân bằng hơi thở, cô cười nói với người đàn ông đã có chút tức giận, “Đường tổng, tôi đói bụng, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi.”

Đường Lưu Nhan ánh mắt thâm trầm, nhiệt tình vừa rồi trong nháy mắt tắt dần, hắn dùng lý trí bình tĩnh mà điều khiển sự kích thích của mình. Hắn cười nhẹ, khởi động xe, tìm nơi thực hiện mục đích. Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Trong nhà hàng Pháp tao nhã xinh đẹp, tiếng đàn violon mềm nhẹ lãng mạn ở khúc khinh dương.

Lâm Cẩm Sắt nhìn trên bàn phát hiện có sườn cừu nướng, bít tết sa tế, canh mã tái ngư, còn có hai chiếc ly đế cao. Người đàn ông ngồi đối diện cô còn dùng tiếng Pháp lưu loát gọi món ăn.

Thật ra cô không thích ăn đồ ăn Pháp, cô thích nhất lẩu ma lạt ở nhà hàng đối diện nơi cô làm việc, còn có thịt dê nướng bên lề đường.

Nghĩ tới đó tự nhiên không thể cùng vị trước mắt này từ nhỏ cẩm y ngọc thực ( ăn ngon mặc đẹp), đem sơn hào hải vị nghĩ như cơm thường được.

Chờ người phục vụ rời đi, Đường Lưu Nhan đồng tử thâm trầm, hắn nhìn cô nét cười thoáng ẩn hiện, “Tôi nghĩ em hẳn là có chuyện nói với tôi.”

Tư thế nâng ly của Lâm Cẩm Sắt có một chút không được tự nhiên, trong lòng âm thầm kinh ngạc Đường công tử này thật đúng là chủ nhân phúc hắc, biết rõ suy nghĩ của cô lại còn làm bộ như không có việc gì cùng cô vui cười, cô đặt chiếc ly đế cao xuống, tao nhã gác hai chân lên, chính nhan nói, “Nếu Đường tổng biết tôi suy nghĩ cái gì rồi, tôi cũng muốn nói thẳng , chúng ta dừng ở đây đi.”

Khi nói xong câu đó khẩu khí Lâm Cẩm Sắt thở hổn hển thật mạnh, nói thật là cô có chút sợ hãi cùng chột dạ , dù sao lúc trước là cô đi “quyến rũ” người ta trước, bây giờ tốt rồi, muốn là phủi tay rời đi, nói tình nói lý đều là cô không đúng.

Nhưng cũng phải nói, Đường Lưu Nhan là ai? Cùng loại đại nhân vật này ở cùng một chỗ lâu, nếu ngày nào đó nói “tôi sai rồi” gì gì đó, sở luật sư kia của cô cũng đừng nghĩ tơi có thể sống yên ổn ở thành phố B .

Cầm lấy dao nĩa, Lâm Cẩm Sắt bắt đầu cắt bít tết , đã thấy người đối diện trầm mặc hồi lâu, vừa ngẩng mặt lên, chỉ thấy Đường Lưu Nhan dùng loại ánh mắt giống như lãnh đạm lại giống như mỉa mai nhìn cô, yết hầu không khỏi cứng lại, lại có chút khẩn trương, nhưng danh hiệu “Hoa hồng” kia đâu phải chỉ là hư danh, cô rũ mắt xuống, không lưu lại dấu vết bối rối nào, đảo mắt chỉ thấy cô cười đến trăm mị ngàn kiều, “Tôi thấy Đường tổng cũng không phải người keo kiệt, trăm ngàn lần đừng nghĩ tôi đá ngài, ước định trước đây của chúng ta là tôi theo ngài một tuần phải không? Tính cho tới hôm nay không nhiều không ít vừa vặn bảy ngày, chúng ta, ” dừng một chút, cô cười tủm tỉm nói, “hảo tụ hảo tán.”( tức là kết hợp vui vẻ, chia tay vui vẻ- đây là ss Bibon bên vfic giúp nhé!)

Đường Lưu Nhan thật sâu nhìn cô một cái, ánh mắt hắn giống như cơn gió xẹt qua khuôn mặt tinh điêu tế mài của cô, (tinh điêu tế mài: giống kiểu được gọt giũa cẩn thận, đẹp đẽ), giơ chiếc ly đế cao lên, đem chất lỏng đỏ nhạt uống một hơi cạn sạch, cười nói, “Được, theo ý em.”

Lâm Cẩm Sắt cũng không thở phào, cô cười nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Dường như có chút không yên lòng cùng mệt mỏi. Giây lát, cô nói, “À… làm phiền Đường tổng đưa tôi về nhà.”

Lâm Cẩm Sắt cuối cùng là người phụ nữ như thế nào, ngay cả chính cô cũng không hiểu rõ. Kỳ thật cô có một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt luôn thản nhiên, giống thần gian vụ luôn cách một tầng nước mềm nhẹ mông lung mà nhìn người khác, vụ lý hoa, trong nước nguyệt, mơ hồ nhẹ nhàng.

Đường Lưu Nhan lúc trước đáp ứng giao dịch này, làm Lâm Cẩm Sắt vạn lần không thể ngờ được. Lúc ấy cô thầm nghĩ thử thời vận thôi, cũng không có nghĩ được Đường Lưu Nhan lại nhìn trúng cô. Thật vớ vẩn. Nhưng chỉ thế này cũng đủ để trở thành dây dưa mộng yểm cả đời cô.

Đến nay cô vẫn nhớ rõ buổi tối kia, một đêm phóng túng.

Mới quen biết cô được một giờ Đường Lưu Nhan thoải mái tựa vào sô pha dài ở phòng tổng thống Italy, dùng ánh mắt hứng thú mỉa mai như cười như không nhìn cô đứng trước mặt hắn cởi từng thứ quần áo ra. Dây thần kinh ngấm cồn ma túy làm mặt cô đỏ bừng, biểu tình của cô khuất nhục mà nhẫn nại.

Bảy ngày. Bảy ngày kia giống như muốn hao hết súc sống của cô.

Chiếc xe màu đen chạy trên đường, ngoài cửa sổ xe xa hoa truỵ lạc. Đó là một thành phố phồn hoa, ánh sáng cùng bóng tối cùng tồn tại. Dục vọng cùng ẩn nhẫn ở trong đêm tối không cách nào khống chế được. Ban đêm từng cơn gió xuyên qua cửa kính xe thổi vào, lạnh thấu lòng người.

Đường Lưu Nhan đưa Lâm Cẩm Sắt đến cửa nhà, nhà của cô ở ngoại ô, tiểu biệt thự độc môn độc viện (độc lập), im lặng không lớn nhưng rất thích hợp để thành phần phụ nữ độc thân trí thức ở.

Lâm Cẩm Sắt xuống xe, đèn đường mờ nhạt chiếu xuống dưới tạo ra một bóng ma thật dài, cô như trước cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi dừng bước đi.

Quay đầu, Đường Lưu Nhan dựa vào cửa xe, vẻ mặt dày dạn thản nhiên nhìn cô.

Thật sự là một người đàn ông anh tuấn dễ nhìn. Hốc mắt rất sâu, đồng tử thâm trầm không đáy, càng phát ra có ánh sáng như có vì sao trong mắt.

“Còn chuyện gì sao?” Lâm Cẩm Sắt đứng ngược ánh trăng nhìn hắn, thấp giọng hỏi, hô hấp vẫn là có chút dồn dập .

Cô thừa nhận, cô sợ người đàn ông này. Đường Lưu Nhan.

Người đàn ông kia mở miệng,giọng nói mềm nhẹ, làm người ta mê muội,

“Tôi hối hận .” Khóe miệng của hắn hình như có ý cười, hơi hơi nhếch lên.

Lâm Cẩm Sắt sợ run trong chốc lát, trên mặt nhanh chóng xẹt qua một tia tức giận, ngẩng mặt lên khôi phục nụ cười hoàn mĩ như trước, “Đường thiếu gia, ngài và tôi đều là người thông minh. Ngài thích loại đàn bà nào có loại ấy, làm gì phải chấp nhất như thế?”

“Tôi thích em.”

Lâm Cẩm Sắt nghe câu nói đó liền sửng sốt …

Tôi thích em.

Trong lòng không hiểu tại sao lại hoảng hốt, cô dường như nóng giận, mặt đỏ lên, xoay người bước nhanh tới cửa nhà, đi vào trong, đóng cửa lại.

Ban đêm không có sao, ánh trăng sáng ngời thần kỳ.

Đường Lưu Nhan châm một điếu thuốc, nhìn thân ảnh yểu điệu lả lướt kia đi vào trong, đã khuất, không nhìn được hình dáng.

Đột nhiên hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp cô. Cô cúi đầu, mái tóc dài sóng sánh buông xuống dưới, che khuất nửa bên mặt, rõ ràng là mỉm cười nói chuyện cùng hắn, lại làm cho người ta cảm thấy bi thương thấu xương.

Thật lâu sau.

Hắn bóp điếu thuốc vừa châm lên, tùy tay vứt bỏ, xoay người đi vào bên trong xe.

Màu đen trên đường trong bóng đêm chạy đi thật nhanh.