Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 40: Cũng không đến tháng, sao cứ suốt ngày mang gà tới!




Tiểu Thúy kinh hãi thấy mình nói điều không nên nói, tròng mắt vừa chuyển liền lập tức quay lưng đi “Ngượng ngùng a, ta nhận lầm người, nhận lầm người, ta đi làm việc!”

Ngay sau đó vội vã chạy mau, ai nha, thật sự là đần! Lúc trước ở tướng quân phủ nghe tên khất cái kia nói với công tử hắn ở trong kinh thành vô thân vô cố, không có người thân nào, cũng chỉ biết tiểu thư nhà mình cùng mình. Nếu như thừa nhận thân phận của mình, kia chẳng phải chính là bại lộ thân phận của tiểu thư sao?  Lừa Chiến thần cô gia, tiểu thư về sau như thế nào đối mặt với hắn.

“Chờ một chút!”

“Ôi!”

Nam tử cảm giác rất không thích hợp, vội vàng chạy theo ý muốn gọi Tiểu Thúy lại. Tiểu Thúy mải quay đầu nhìn về phía sau mình, đột nhiên phía trước xuất hiện một bức tường thịt, nàng căn bản không nhìn thấy nên liền đâm phải, tự đem chính mình bắn ra ngoài, thật sự ôm lấy mẹ đất.

”Huynh đệ! Ngươi thế nào rồi, không có việc gì chứ?” Hàn Ngọc thấy rõ ràng người ngồi trên mặt đất ảo não không thôi, vứt vội mấy con gà rừng trong tay chạy tới đỡ Tiểu Thúy, Tiểu Thúy hừ hừ xoa mông, mắt thấy nam tử phía sau đang đuổi theo, nàng liền không màng đau đớn đứng dậy rồi chạy đi.

“Tại sao lại là huynh a?”

“Ta đến đưa gà rừng cho đệ nha!” Hàn Ngọc chỉ tay vào mấy con gà phì nộn, một bên túm lấy cánh tay Tiểu Thúy.

“Ta cũng không đến tháng, huynh cả ngày đưa gà tới làm gì chứ!” Tiểu Thúy thập phần bưu hãn rống lên, tướng sĩ tuần tra bốn phía nhất thời nghẹn họng một chút.

Còn muốn gài bẫy như vậy a!

“Đệ nếu thật sự đến tháng càng phải có thứ bổ hơn, còn ăn gà làm gì!” Hàn Ngọc thuận miệng đáp lại, ngay cả mình cũng chưa kịp phản ứng, trước mắt hắn rõ ràng là một hán tử a, là hán tử!

“Phi phi phi ! Ta là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, cớ gì lại đến tháng. Quên đi, không thèm nghe huynh nói nữa, nếu không chạy mau thì không kịp.”

Bởi vì thấy Hàn tiên phong đứng cạnh đó, nam tử kia liền chạy chậm lại, quan sát hành động của hai người này, thả chậm bước chân đi về phía bên này.

Tiểu Thúy vừa muốn chuồn đi lại bị Hàn Ngọc túm trở về.

“Là hắn khi dễ đệ?”

Hàn Ngọc trong con ngươi lộ ra lãnh liệt, lạnh lùng nhìn nam tử cách đó không xa, quay đầu hỏi Tiểu Thúy đang thất kinh.

“Là… a không không, không phải !”

Nếu đúng như vậy, Hàn Ngọc nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, nếu không phải, người trước mắt kia thật đúng là khó chơi.

“Tốt nhất là không phải, bằng không…”

“Huynh có bản lãnh thì đem gà này làm chín cho ta, bằng không ta cũng không cảm kích a, tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, ta đi có việc!”

“Hảo!”

Vừa thấy tiểu huynh đệ chạy nhanh đi, Hàn Ngọc gật đầu đáp lời, mà không biết nam tử phía sau kia mâu quang càng thêm thâm thúy.

Nếu không phải chột dạ, vì sao phải chạy chứ?

Dáng người kia cùng cái đầu, còn có vừa rồi gọi hắn, thanh âm lanh lảnh, trử bỏ bộ dáng có điểm bất đồng, tất cả cái khác đều ăn khớp nha.

Ban đêm, không còn nắng gắt, bởi vì ở nơi núi rừng trống trải, từng đọt gió đêm đánh úp lại, làm người ta thoải mái vô cùng.

Sau khi từ Thú Sơn xuống, Liễu Lâm Ba không dám tắm rửa, dù sao trời còn chưa tối, đột nhiên có người đến cũng là bình thường, chỉ đơn giản thay đổi quần áo, một thân mùi máu tươi phơi dưới ánh mặt trời thật sự khó chịu, thật vất vả mới chịu đựng được đến buổi tối, Liễu Lâm Ba đun nước nóng, tìm tới bồn tắm lớn, đặt bình phong chắn phía trước, chậm rãi đem từng thứ trên người cởi xuống, dải băng ngực rơi xuống đất, chân ngọc kiễng lên, đùi nhỏ thon dài tiến vào giữa bồn tắm, nhất thời tạo nên vòng vòng gợn sóng.

Liễu Lâm Ba thập phần hưởng thụ khép mắt lại, thật không cần nói thêm nữa, cả ngày nay phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt, một thân áo trong đều ướt, nếu không gột rửa thì không chỉ không chịu đựng nổi, mà còn thực sự ngủ không được.

Từ khi vào quân doanh đều là Liễu Lâm Ba tự mình tắm rửa, dù sao Tiểu Thúy kia cả ngày việc nọ việc kia cũng đủ mệt rồi. Liễu Lâm Ba đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên bên ngoài một trận xôn xao.

Tiếng bước chân của rất nhiều tướng sĩ vang vọng trong đêm tối, chẳng lẽ là địch quốc phát binh?

Liễu Lâm Ba nghĩ vậy liền vội vàng xoa xoa thân thể, băng ngực lại rồi mặc lên xiêm y, vội đi ra ngoài.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, làm sao ban đêm tất cả mọi người đều đi tuần tra?”

Tiêu Triển cúi đầu “Chu quốc tập kết sáu mươi vạn binh mã, đã muốn xuất phát, mục tiêu chính là Đại Lương quốc chúng ta!”

Sau mươi vạn? Đây là cái khái niệm gì chứ, chính là chỉ cần mỗi người uống một ngụm nước sông thì cũng lập tức có thể đem nước sông uống cạn. Chu quốc vẫn là cường quốc, từ sau khi thâu tóm thành trì của một số nước nhỏ vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, rất nhiều năm cũng không có chiến tranh, điều này đúng là bất lợi đối với Lương quốc, bởi Lương quốc không có nhiều binh mã đến vậy.

“Hoàng đế Chu quốc không phải bệnh tình nguy kịch sao, như thế nào còn khởi binh đến đây phát động chiến tranh, hay là… trong đó có điểm dối trá?” Liễu Lâm Ba nói ra suy nghĩ trong lòng, hiện tại thế cục đại loạn, các quốc gia tranh bá, nhiều phần thế lực liên kết lại, không ít tiểu quốc cũng bắt đầu rục rịch, sinh phải thời loạn, xem ra dù thế nào chăng nữa cũng không tránh được một trận chiến sinh tử.

“Chu quốc hoàng đế quả thật mang bệnh nằm giường, hiện tại Nhị điện hạ chủ trì việc nước, hắn còn luyện binh đã lâu, sợ là lần này muốn lấy một trận để làm khởi đầu tốt đẹp xưng đế tứ phương. Lương quốc một khi bị công phá thì không chỉ đơn giản là một quốc gia bị thâu tóm, mà Sở quốc láng giềng cũng sẽ rơi vào tay giặc!”

Liễu Lâm Ba trên người còn ẩm ướt,  nghe được lời ấy trên cổ nổi lên từng trận lạnh lẽo.

“Nếu Chu quốc hoàng đế mang bệnh, như vậy cũng là Đại điện hạ Chu quốc cầm quyền mới phải, xem ra Nhị điện hạ này thật ra có đầy bụng dã tâm!”

“Nghe nói Đại hiện hạ Chu quốc là trưởng tử của hoàng hậu Chu quốc, nhưng là, người này chỉ yêu thích thơ từ ca phú, không thông hiểu võ công quyền mưu, chính là một ngốc tử không bao giờ hỏi đến chuyện triều đình. Chu quốc Hoàng đế đến bây giờ vẫn không lập thái tử, không ai biết đây là vì sao, cho nên Nhị điện hạ tự nhiên biết lợi dụng thời cơ!”

“Vương gia đâu? Vương gia đi đâu, như thế nào không thấy ngài?” Liễu Lâm Ba tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Lương Kiêu, mà ngay cả Hàn Ngọc cũng không thấy.

“Cửu vương gia đi Điểm Tướng Bàn điểm binh, hoàng thượng đã hạ lệnh tất cả võ tướng triều đình hiện tại đều phải phụ trợ Cửu vương gia chống lại Chu binh. Nghe nói nhạc phụ của Cửa vương gia Liễu Tuyên tướng quân bệnh ở chân lại tái phát đã nhiều ngày qua, nhưng thời điểm này ông ấy cũng không từ chối ra chiến trường, thật sự đáng kính!”

“Cái gì? Bệnh ở chân tái phát? Có nghiêm trọng không?”

Liễu Lâm Ba vừa nghe thấy hai chữ Liễu Tuyên, nhất thời mất bình tĩnh, nàng rời nhà cũng rất lâu rồi, thời gian qua chưa gặp lại lão nhân gia, đây chính là phụ thân của mình, nói không lo đó là giả!

Liễu Tuyên chân bệnh Liễu Lâm Ba biết, trước kia khi ở chiến trường bị thương đến gân cốt, lúc ấy khôi phục khá tốt, nhưng là vừa đến lúc trời sắp mưa chân nhất định tái phát, đau đớn khó nhịn, càng miễn bàn đến xông pha chiến trường giết địch hộ quốc.

“Lâm huynh đệ, ngươi đi đâu vậy?”

Liễu Lâm Ba cuống quít quay về chỗ ở của mình thu dọn đồ đạc, thanh âm lục tung đồ đạc đánh thức Tiểu Thúy đang ngủ say.

“Tiểu thư, nửa đêm người còn bận việc gì thế?”

“Thu thập chút hành trang, ta muốn quay về kinh!”