Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 42: Đêm thăm tướng quân phủ




Edit by Qin

Liễu Lâm Ba nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhón chân lên phi thân vọt ra ngoài, thuận theo sức mạnh trên thân kiếm một phát bắt được, kiếm còn mang theo độ ấm của Liễu Tuyên.

“Cha, người sao rồi, có phải là chân lại đau?”

Liễu Lâm Ba buông kiếm trong tay, chạy nhanh tới bên cạnh Liễu Tuyên đang nửa quỳ trên mặt đất, vạn phần thân thiết nhìn chân hắn.

Liễu tướng quân dừng một chút, Liễu Lâm Ba đưa tay tháo xuống khăn che mặt màu đen, lộ ra tướng mạo chân thật không có dịch dung.

”Ngươi là… Lâm Ba !” Liễu Tuyên kích động xoa lên khuôn mặt khuê nữ của mình, tay không ngừng run run.

Liễu Lâm Ba nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trước kia khuôn mặt quả thực bị chính mình sửu hóa tới trình độ nhất định, vậy mà cũng có người có thể nhận ra!

Không thể không nói một câu, Cửu vương gia ngươi rất kém!

“Cha, người như thế nào nhận ra con?”

Liễu Lâm Ba giúp đỡ Liễu Tuyên chậm rãi đứng lên “Đi, chúng ta đi thư phòng nói chuyện!”

“Hảo”

Tuy rằng đêm dài tĩnh mịch, nhưng là tướng quân phủ bốn phía đều có thị vệ canh gác, Liễu Lâm Ba trên người còn mặc y phục dạ hành, khó tránh khỏi sẽ bị người khác hiểu lầm, vẫn là đi thư phòng nói chuyện có vẻ thuận tiện hơn. Liễu tướng quân đã hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào tự ý xông vào thư phòng, nơi này hẳn là tuyệt đối thanh tịnh.

“Cha, con bất hiếu, rời nhà lâu như vậy mới trở về vấn an phụ thân!” Liễu Lâm Ba giúp đỡ Liễu Tuyên ngồi vào trên nhuyễn tháp xong, ùm một tiếng quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu mắt ẩn ẩn giọt lệ.

“Hài tử ngốc, nói chuyện này để làm gì. Nhị nương con luôn luôn khi dễ con ta đều biết, nhưng ta hàng năm không ở nhà khiến con chịu khổ, nên thực xin lỗi phải là ta mới đúng, là ta mới đúng a!”

Liễu Tuyên đem Liễu Lâm Ba kéo đến, cha và con gái ôm trầm lấy nhau, Liễu Lâm Ba nghe thực rõ ràng thanh âm cha mình nức nở, đều nói nam nhân khó rơi lệ, hơn nữa Liễu Tuyên còn là võ quan nhất đẳng, quả thực đã đụng đến chỗ thương tâm.

“Con cùng mẫu thân của con bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc, cha liếc mắt một cái có thể nhận ra cũng không có gì ngạc nhiên. Nghe nói con đi miếu thờ cầu phúc?”

Liễu Tuyên không thực sự khẳng định, chính là thử hỏi.

“Con… con không nghĩ gạt cha, con khi còn bé may mắn kết giao với một vị thế ngoại cao nhân, truyền cho con y thuật võ nghệ, cho nên mới đem vết bớt trên mặt bỏ đi. Con biết cha là vì con mới nhờ người ta lưu trên mặt con vết bớt, con cũng không muốn để cha ở trước mặt Nhị nương phải khó xử, cũng không muốn rước lấy mầm tai vạ, cho nên vẫn giả ngây giả dại. Kỳ thật… con không có đi cầu phúc, mà vẫn ở trong quân doanh!”

“Không thể tưởng tượng được lại có thể kỳ ngộ như vậy,  thật sự là ông trời chiếu cố con ta a! Nga? Là đi theo Cửu điện hạ sao?”

Liễu Lâm Ba lắc đầu, đứng dậy quay đầu lại, chỉ thấy trên vách tường tất cả đều là bức họa mẫu thân mình.

Liễu Lâm Ba không tự chủ được sờ sờ mặt, thật sự khi trưởng thành giống hệt nhau a!

“Không phải, hắn không biết con là ai, thời gian trước Cửu vương gia chiêu binh, con giả nam trang hưởng ứng lệnh triệu tập tiến quân doanh. Cha, người trăm ngàn lần đừng nói ra ngoài, đây chính là tội chém đầu!”

“Đứa nhỏ này, ai! Cửu điện hạ là người tốt, về sau cùng người ta hảo hảo ở chung, đừng cả ngày một thân nam trang, đừng quên con là Cửu vương phi cưới hỏi đàng hoàng!”

“Cái khác con đều mặc kệ, con đặc biệt suốt đêm trở về vì giúp cha trị chân!” Liễu Lâm Ba không thuận theo lời cha, không ngừng làm nũng đong đưa cánh tay Liễu Tuyên, nàng biết lời cha nói đều là quan tâm mình, nhưng chỉ không biết nàng thân nữ nhi làm thế nào cùng hắn  ở chung, vừa nghĩ liền muốn to đầu.

“Không cần không cần, Vương gia đã cho ta dược, còn dẫn theo ngự y trong cung đến khám và chữa trị, không có việc gì, không có việc gì!”

“Cửu vương gia?”

Liễu Lâm Ba thốt lên, khóe miệng Liễu Tuyên hiện lên ý cười gật gật đầu.

Người ta nói con rể bằng một nửa con trai, nhưng Liễu Lâm Ba nhìn sắc mặt vui vẻ của cha mình hiện tại quả thực đã coi Lương Kiêu hơn cả con trai, làm sao chỉ có nửa nha.

“Như thế xem như vấn đề quan trọng đã xong, chân bị thương đã không tính là cái gì nữa rồi. Sáu mươi vạn đại quân Chu quốc nếu thật sự tiến vào, dân chúng trong thành còn có đường sống sao?”

“Vậy cha hiện tại đánh thắng được bọn chúng sao?”

“Ta…” Liễu Tuyên bị chính khuê nữ của mình nói một câu nghẹn họng.

“Cha, con vừa rồi hồi phủ lúc đi qua phòng Nhị nương…” Liễu Lâm Ba nói tới đây ngữ khí dừng một chút, thật sự có điểm ngượng ngùng khó nói.

“Ta và Nhị nương cũng không phải vợ chồng thật ! ” Liễu Tuyên hắng giọng một cái, ngẩng đầu ngắm nhìn bức họa mẫu thân Liễu Lâm Ba, suy nghĩ trùng trùng.

“Nhưng là… đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Trời ạ! Liễu Mộc Nhiên cư nhiên không phải muội muội ruột của mình.

“Về sau con sẽ biết, qua nhiều năm như vậy trong lòng cha vẫn chỉ có mẫu thân con, không có nàng ta!”

Nguyên lai nhiều năm như vậy bà ta vẫn chỉ có hư danh, trách không được lại ghi hận mẫu thân nàng đến vậy, trách khong được khi thấy nàng bẩm sinh bộ dạng xấu xí bà ta lại vui vẻ ra mặt, trách không được nhiều năm như vậy bà ta vẫn chỉ là Nhị phu nhân. Liễu Lâm Ba chợt cảm thấy trong lòng thỏa mãn rất nhiều.

“Cha, có những lời này của người là đủ rồi, con ghi tạc trong lòng!”

“Ai ai ai, mau quay lại, quay lại, con gái!”

Liễu Tuyên ngẩn người, đột nhiên cảm thấy trên vai có một cỗ lực đạo đánh úp lại, ngay sau đó một trận cảm xúc chua xót dâng lên, cả người vẫn duy trì tư thế cũ nhưng căn bản là không thể động đậy!

Điểm huyệt!

“Cha, mấy gói dược kia nhớ uống đúng thời hạn, cần điều dưỡng một thời gian, trước mắt không cần đụng đến đao thương, chờ con trở lại!”

Liễu Lâm Ba trực tiếp điểm huyệt cha mình, đem Yêu Bài cùng Đại Ấn trên người Liễu đại tướng quân cầm đi, mang theo mặt nạ, nhảy qua cửa sổ trốn ra ngoài.

Vừa rồi khi vịn vào tay Liễu Tuyên, Liễu Lâm Ba liền nhân cơ hội đó nắm lấy cổ tay ông, xem xét kỹ lượng bệnh tình, mấy canh giờ sau huyệt đạo sẽ tự khai phá, mà khi đó Liễu Lâm Ba đã sớm đến doanh trại.

“Con gái của ta, con muốn đi đâu a?”

“Liễu gia doanh trại, Điểm Tướng Đài !”

Liễu Tuyên vốn tưởng rằng Liễu Lâm Ba đã đi rồi, nào ngờ chính mình đang ngồi ở nhuyễn tháp rầm rì than thở một trận, Liễu Lâm Ba lại ló đầu ra từ cửa sổ.

“Cha, con để ở đây ha, đây là điểm tâm, con sợ cha đói bụng!” Nói xong nhe răng cười, rồi hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

Liễu đại tướng quân cúi đầu xem xét mấy thứ điểm tâm cùng trứng luộc và nước trà, chặt chẽ cau mày, thầm trách móc đứa nhỏ bướng bỉnh kia, đã điểm huyệt hắn rồi nói hắn làm thế nào ăn được?

Liễu Tuyên thật sự lo lắng cho khuê nữ của mình, một nữ hài tử lại dám giả nam trang tiến vào quân doanh, lúc này còn muốn ra chiến trường giết địch, đây cũng không phải là chuyện đùa, đây là muốn mạng a!

Liễu Tuyên đặc biệt sốt ruột, mặc dù thân là võ tướng nhưng cũng không phải am hiểu về huyệt đạo, hơn nữa võ công Tiêu Dao môn vốn là cùng môn phái khác bất đồng, mỗi chiêu thức đều huyền diệu vô cùng, Liễu Tuyên toát mồ hôi lạnh, vẫn không thể giải khai huyệt đạo.

Liễu Lâm Ba dịch dung, mặc vào một thân áo giáp màu trắng bạc,  mang theo đại ấn cùng Yêu Bài có thể chứng minh thân phận của mình, liền cưỡi một khoái mã chạy thẳng đến doanh trại Liễu gia.

Ai ai ai, không hiểu nổi, quý phủ Liễu đại tướng quân trừ bỏ thời gian trước đột nhiên xuất hiện một Đại Thiên Kim bên ngoài, hiện giờ làm sao còn có thêm một nhi tử dung mạo tuấn mỹ – Liễu Lâm !