Mị Vương Tướng Môn Thế Gả Phi

Chương 47: Ngoan, để ca bôi thuốc cho đệ!




Hàn Ngọc làm ướt khăn mặt ngồi ở mép giường nhẹ nhàng giúp nàng lau mặt, “Tuyệt đối không được, ta cái gì đều có thể theo ý đệ, riêng chuyện này không được, ân, ta cảm thấy trước tiên đừng bắt mạch , dù sao ngoại thương quan trọng, Trầm đại phu nghe ta, trước tiên trị bỏng cho đệ ấy, huynh đệ, tới, cơi xiêm y ra.”

Hàn Ngọc liền cứng rắn, thả khăn lông ướt trong tay xuống vươn tay chạm vào cổ áo Tiểu Thúy, Tiểu Thúy vừa thấy điệu bộ này thực sự là bị kinh ngạc đến ngây người, vội ôm lấy chăn trốn, người này thực sự là đáng ghét, nhiệt tình cũng không phân biệt thời điểm.

“Đừng đụng ta! Thân thể ta thế nào ta tự biết, Hàn đại ca, thật không có chuyện gì!”

Tiểu Thúy nửa nằm nửa ngồi trên giường, trước ngực còn ôm cái chăn lớn, sốt ruột rống lên một tiếng sau lại cảm thấy có chút không thích hợp, ngữ khí lại hòa hoãn chút, khiến Trầm Vĩ bên kia tay chân luống cuống, đây rốt cuộc là nghe ai a?

“Ta nhìn đệ rơi vào trong nồi, thời điểm ta tiến vào lều lớn đã ngửi được mùi thơm, đó là nồi nóng, sợ là món ăn đã sắp chín rồi, đệ lại da thịt non mềm, có thể không bỏng sao? Đệ hỏi đại phu, người ta cũng không tin!”

Hàn Ngọc một trận hảo hảo khuyên bảo, Tiểu Thúy mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hắn, ôm chăn khụt khịt mũi, Trầm đại phu vừa nghe lời này gật đầu liên tục.

Nói mông không đau là hù người, may mà Hàn Ngọc ra tay nhanh, đúng lúc giội nước lạnh, Tiểu Thúy chắp tay sau lưng nhẹ nhàng, nhẹ nhàng vụng trộm sờ soạng vết thương của mình.

Ai ôi!

Tiểu Thúy ở trong lòng nhe răng nhếch miệng gào lên một tiếng đau đớn, thuốc này, còn phải bôi, bôi thật nhẹ, phỏng chừng phải bôi thuốc mỡ mấy ngày mới tốt được, không thể cởi, cởi thì không phải vấn đề trong sạch, mà không cẩn thận đầu còn phải dọn nhà!

“Kỳ thực, Hàn đại ca, ta cảm thấy không phải rất đau, đầu ta hơi choáng váng, muốn bắt mạch trước!”

Có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài, đầu nhỏ nhanh chóng xoay vòng nghĩ biện pháp, tiểu thư nhà mình không ở đây, nếu như ở đây, rơi vào nồi cũng sẽ không cần đại phu, bôi thuốc này cũng không tiện a!

Hàn Ngọc vừa nghe huynh đệ của hắn cuối cùng cũng coi như khai thông, cao hứng đỡ nàng nhẹ nhàng nằm xuống, Tiểu Thúy không thể làm gì khác hơn là chậm rãi nằm nghiêng, Trầm Vĩ bắt mạch cho Tiểu Thúy, sắc mặt nghiêm túc ngồi ở bên giường.

Đột nhiên, ngón tay Trầm đại phu chạm vào cổ tay Tiểu Thúy khẽ nâng lên, biểu hiện ngạc nhiên nhìn Tiểu Thúy, Tiểu Thúy thầm than sự tình không ổn, lẽ nào người này cũng có y thuật cao minh, bị hắn phát hiện ra rồi?

Khụ khụ, lang trung có thể bắt mạch mà biết bào thai trong bụng là nam là nữ, chớ nói chi là người sống nằm sờ sờ trước mặt, một loại sợ hãi xen lẫn nồng đậm cảm giác thất bại sâu sắc đánh úp về phía nội tâm Tiểu Thúy, chẳng lẽ đến đây là xong?

Hàn Ngọc đứng ở một bên, nhìn hai người kỳ kỳ quái quái, nửa ngày cũng chưa chẩn ra bệnh, chẳng lẽ là rất nghiêm trọng? Hàn đại tiên phong càng sốt ruột .

Trong con ngươi Tiểu Thúy bịt kín một tầng hơi nước, lòng bàn tay hơi hơi gập lại, cuối cùng nắm thành nắm đấm, Trầm đại phu nhìn một chút Tiểu Thúy đầy bụng oan ức, lại xoay người nhìn Hàn Ngọc đứng bên cạnh.

“Hàn tiên phong yên tâm đi, vị huynh đệ này cũng không quá đáng ngại, chỉ là mệt nhọc quá độ nên hao tổn khí huyết, tâm không yên, nên nghỉ ngơi không được, mới té xỉu, khụ, rơi vào trong nồi.”

Đây là tình huống mà bất luận lang trung nào cũng chưa từng gặp qua, lần đầu tiên nghe nói làm cơm bỏ mình vào trong nồi!

Tiểu Thúy quay về phía Trầm Vĩ gật gù, đây là đại ân a!

Tiểu Thúy thở phào nhẹ nhõm, “Đúng đấy, Trầm đại phu thực sự là thần y a, công tử nhà ta đi rồi ta liền mất ngủ, ngủ không yên, khí trời lại nóng, ta càng thêm tâm tình buồn bực.”

Hàn Ngọc vừa nghe lời này, trong lòng nhất thời không thoải mái, đều trách mình không chăm sóc tốt huynh đệ của mình, nếu không sao có thể rơi vào trong nồi đây, đặc biệt nghe nói mấy chữ mệt nhọc quá độ này, trong lòng càng không dễ chịu, tiểu huynh đệ này thân thể đạm bạc vô cùng, vóc dáng lại nhỏ hơn mấy đại nam nhân thân thể cường tráng trong quân doanh kia rất nhiều, không mệt mỏi mới là lạ.

“Huynh đệ, đệ chỉ cần để ý nghỉ ngơi là được, một hồi sai người nấu thuốc mang tới cho đệ, Trầm đại phu, mang tất cả thuốc tốt nhất trong quân cho huynh đệ ta dùng, đem thân thể này chữa trị khỏi tất có thưởng!”

“Vâng.” Trầm vĩ ôm quyền vừa chắp tay, không khỏi lại liếc nhìn Tiểu Thúy nằm lỳ ở trên giường, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt giao nhau, Trầm Vĩ lại vội vàng cúi đầu.

“Cái kia, việc ta làm còn chưa xong, mọi người đều đang bận rộn, ta sao nghỉ ngơi được, Hàn đại ca ”

Vật nhỏ này bình thường vốn toàn kêu này này, lần này từng tiếng Hàn đại ca khiến Hàn Ngọc như rơi vào trong bình mật, hạnh phúc chết mất!

“Đệ không cần lo lắng , bên kia tự có người thế thân đệ, đệ cứ an tâm dưỡng thương đi, không cần quan tâm cái này!”

“Đối đầu kẻ địch mạnh, người ta đều có thể xông pha chiến đấu, mà ta đến làm cơm cũng rơi vào trong nồi, có phải là có chút quá không còn gì để nói.”

Hàn Ngọc đau lòng xoa đầu Tiểu Thúy, tràn đầy yêu thương, “Đừng nghĩ nhiều như vậy, cố gắng tĩnh dưỡng, đúng rồi, Trầm đại phu, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau xem vết thương!”

Hàn Ngọc tiếng nói cao hơn mấy phần, lời này vừa nói ra, kinh động đến không chỉ là Tiểu Thúy, còn có Trầm Vĩ vẫn đứng ở đầu giường xem đôi huynh đệ này ân ái, cũng là vô cùng chấn động.

Này, này, này không biết thì thôi, nếu biết nàng là nữ thì không thể giả không biết lợi dụng, không phục mệnh lệnh khẳng định không được, phục tùng mệnh lệnh của Hàn tiên phong lại có lỗi với cô nương nhà người ta, chuyện này không dễ xử lí.

“Hàn đại ca, thật không cần, huynh nhanh để trầm đại phu đi làm việc đi, thương thế kia thật không đau, ta tự mình biết, trầm đại phu để lại cho ta ít thuốc mỡ là tốt rồi, ha ha!”

Tiểu Thúy ôm chăn che mông, nhe hàm răng trắng cười hắc hắc, trên người tỏa ra mùi thịt xào ớt.

Hàn Ngọc dừng một chút, nhìn về phía Trầm Vĩ, “Cũng được, Trầm đại phu để lại thuốc rồi đi làm việc đi.”

Tiểu Thúy nghe nói như thế, như được đại xá, suýt chút nữa cao hứng nhảy lên, có điều hiện tại đứng dậy còn không nổi nói gì đến nhảy, cái mông đau, hừ hừ!

Trầm Vĩ vội vã tìm thuốc cho Tiểu Thúy, dặn dò cách dùng và những điều cần lưu ý liền nhanh chóng rời đi.

Trầm đại phu vừa đi, Hàn Ngọc liền cầm lấy cái bình lưu ly bên trong chứa thuốc mỡ trong suốt, thoạt nhìn bề ngoài vô cùng tinh xảo, trong lúc Tiểu Thúy còn đang nghiêng đầu suy nghĩ Hàn Ngọc đã ngồi vào bên giường, bàn tay mang theo độ ấm đặt lên thắt lưng Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy đang không tập trung suy nghĩ làm sao mới có thể không bị người trong quân doanh phát hiện thân phận thật của mình, thật không biết tiểu thư nhà mình lúc nào mới có thể trở về, nàng nào biết tiểu thư nhà nàng đã ở Lệ Đô thành dựng trại đóng quân làm Tướng quân.

Đột nhiên sau lưng nóng lên, mới kinh ngạc phát hiện mình bị cái tay của đại gia hỏa kia ăn đậu hũ!

“Hàn Ngọc, ngươi muốn làm gì!” Tiểu Thúy hét lớn, tức giận trừng mắt nhìn tên nam nhân đầy thiện ý kia.

Hàn Ngọc vỗ vỗ bả vai của nàng, “Ai, huynh đệ, chúng ta ăn ý như vậy, trong lòng đệ nghĩ gì ta sao có thể không rõ, không có chuyện gì, đại phu đi rồi, ca biết đệ ngại cởi y phục trước mặt người ngoài, cho nên, vẫn là để đại ca giúp đệ bôi thuốc!”