Mịch Tiên Lộ

Chương 47: Huyết Ti Ngân (Thượng)




Về phần những đệ tử tư chất Linh Căn tầm thường, thực lực cũng tầm thường cũng như là con chốt thí, không có cũng không sao. Dù sao loại người như vậy Tu Tiên Giới đâu đâu cũng có, chỉ cần cho chút ích lợi và hứa hẹn, bất cứ lúc nào cũng có thể chiêu mộ một đám.

Vì vậy, các tông môn đều hết sức khích lệ các đệ tử Luyện Khí kỳ trong môn tham gia nhiệm vụ tầm bảo nguy hiểm này. Không chỉ có thể mang về một số bảo vật nhất định cho tông môn, hơn nữa những đệ tử Luyện Khí kỳ may mắn còn sống sót cũng nhờ vậy mà được rèn luyện thực chiến chân chính, cũng có trợ giúp nhất định cho chuyện gia tăng thực lực tông môn.

Về phần tu sĩ vì chuyện này mà chết đi, tự nhiên là những đệ tử tầm thường, không cần phải hao phí Trúc Cơ đan vì bọn họ. Tổn thất những người này đối với tông môn là không đáng kể.

Vì muốn kích thích nhiều đệ tử Luyện Khí kỳ hơn tham gia vào trong trò chơi tử vong này, tầng lớp lãnh đạo của Tam Tông Tứ Môn cũng giở ra đủ trò.

Có tông môn thực hành chế độ ban thưởng trọng hậu, chỉ cần ghi danh tham gia, mỗi người lập tức được thưởng một món thượng phẩm pháp khí. Có tông môn tuyên bố phàm là đệ tử sống sót từ trong cốc ra ngoài, bất kể là tìm được bảo vật hay không, cũng sẽ được coi là đệ tử tinh anh, trọng điểm bồi dưỡng.

Thậm chí có tông môn trưởng lão Kết Đan kỳ còn lên tiếng rằng, đệ tử có biểu hiện xuất sắc nhất trong nhiệm vụ Hàng Long cốc có thể sẽ được nhận làm đệ tử. Chuyện này khiến cho vô số tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng phải thèm nhỏ dãi, dù sao có thể trở thành đệ tử của một tu sĩ Kết Đan kỳ, cho dù ở tông môn lớn như Thái Hư môn, bất quá cũng chỉ có vài chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ có được may mắn như vậy.

Có thể được một vị trưởng lão Kết Đan kỳ chỉ điểm, trên con đường tu tiên, những tu sĩ này sẽ bớt đi được rất nhiều đường vòng.

Thái Hư môn vì muốn khích lệ ngoại môn đệ tử nhiều hơn tham gia nhiệm vụ Hàng Long cốc, bèn cố ý an bài Trúc Cơ tỷ thí trước mỗi lần nhiệm vụ Hàng Long cốc nửa năm. Như vậy, những tu sĩ không thông qua Trúc Cơ tỷ thí hoặc là đợi thêm năm năm, hoặc cũng chỉ có thể lựa chọn đi mạo hiểm.

Thái Hư môn còn có một quy định, ngoại môn đệ tử nhiều nhất chỉ có thể tham gia hai lần Trúc Cơ tỷ thí. Cứ như vậy, tu sĩ liên tục hai lần tỷ thí đều không thể đạt được Trúc Cơ đan, cũng chỉ còn có con đường duy nhất là đi Hàng Long cốc.

Triệu Địa nghĩ tới những chuyện này, không khỏi âm thầm cảm thán vì “dụng tâm cực khổ” của tầng lớp lãnh đạo Thái Hư môn.

Thái Hư môn quy định, phàm là ngoại môn đệ tử ghi danh tham gia nhiệm vụ Hàng Long cốc, cũng có thể miễn đi nửa năm tạp vụ, hơn nữa có thể được tông môn phát cho hai khối trung phẩm linh thạch làm phần thưởng.

Đương nhiên Triệu Địa không xem hai khối trung phẩm linh thạch ra gì. Nhưng đối với một ít đệ tử nghèo khổ, đây là một khoản thu nhập rất lớn.

Đối với hành động khích lệ đệ tử đi chịu chết của Thái Hư môn, mặc dù Triệu Địa không thèm để ý, nhưng cũng cảm thấy hết sức bình thường. Từ khi hắn tiến vào Thiên Nguyên đại lục tới nay, vẫn cảm thấy tình người trên Tu Tiên Giới vô cùng mỏng bạc, còn kém xa lúc ở Địa Cầu. Chỉ cần có lợi cho sự phát triển của tông môn, tổn thất một số ngoại môn đệ tử không quan trọng, vậy thì đã sao?

Những chuyện này Triệu Địa cũng không thích để ý tới, đối với hắn, nếu đã ghi danh nhiệm vụ Hàng Long cốc, vậy phải lợi dụng thật tốt nửa năm còn lại, chuẩn bị tỉ mỉ một phen.

Dù sao chuyện này liên quan đến tánh mạng, cũng không giống như Trúc Cơ tỷ thí chỉ quyết thắng bại, không lo sinh tử.

Triệu Địa lại cảm thấy phương thức đánh một trận quyết sinh tử đối với hắn còn có vài phần thuận tiện hơn.

Chính vì như vậy, hắn có thể yên tâm chuẩn bị vài thủ đoạn tất sát, bất kể là sử dụng thượng phẩm linh thạch hay rất nhiều phù lục, cũng không e ngại. Bởi vì người thắng sau cùng chỉ có một người, đối thủ chết đi rồi sẽ không thể để lộ bí mật của hắn.

Ngoại trừ rất nhiều phù lục ra, Triệu Địa còn có một vài món vũ khí bí mật, chính là pháp khí Ngọc Sơn ấn mà hắn gần như không dám sử dụng trong Trúc Cơ tỷ thí.

Pháp khí này là của đôi phu phụ cường đạo ở Lưu Vân sơn mạch, lúc ấy Triệu Địa chỉ suýt chút nữa đã táng thân dưới ấn này.

Mặc dù đây chỉ là một món thượng phẩm pháp khí, cần hao phí rất nhiều thời gian và linh lực để điều khiển, hơn nữa cũng hết sức vụng về. Nhưng nếu phối hợp với Thổ Lao thuật, loại pháp thuật có thể cố định đối thủ tạm thời trong một phạm vi như vậy, có thể đưa tới hiệu quả kinh khủng một đòn tất sát.

Nhưng trong Trúc Cơ tỷ thí, Triệu Địa không cách nào sử dụng loại pháp khí chỉ có thể giết người mà không thể thu phát như ý. Bằng không nếu lỡ tay giết chết đối thủ, chính hắn cũng mất đi tư cách tỷ thí.

Ở trong Hàng Long cốc, Ngọc Sơn ấn này lại có thể sử dụng được. Chẳng qua phương pháp tế luyện món pháp khí này hao phí linh lực quá nhiều, với tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười hai của Triệu Địa, dùng một lần sẽ phải tiêu hao hơn phân nửa linh lực. Nhưng Triệu Địa có thượng phẩm linh thạch, khôi phục linh lực cũng không phải là quá khó khăn.

Triệu Địa cảm thấy những thứ này còn chưa đủ, trong Trúc Cơ tỷ thí, bất kể là Hỏa Nha hồ của Lý Thanh hay cự kiếm màu xanh của Tôn Minh sư huynh, gặp phải những đối thủ có pháp khí uy lực cao hơn mình, Triệu Địa rất khó khăn đánh chết trong một thời gian ngắn. Tuy rằng có khả năng kéo dài tới lúc đối phương hao hết linh lực, nhưng lúc ấy linh lực của hắn cũng còn lại không nhiều, nếu gặp phải người tu tiên khác, e rằng sẽ dữ nhiều lành ít.

Trong Hàng Long cốc cũng không phải là tỷ thí công bình một chọi một, chuyện thừa lúc cháy nhà hôi của sẽ rất nhiều.

Vì vậy Triệu Địa cảm thấy cần phải gia tăng tiêu chuẩn pháp khí của mình mạnh hơn một chút. Ngoài ra, hắn cũng muốn thử luyện chế mấy loại phù lục Luyện Khí kỳ cao cấp có ích rất lớn giống như Thổ Lao phù.

Với mục đích như vậy, Triệu Địa quyết định phải đi phường thị một chuyến. Nhưng phường thị bên trong Cổ Lĩnh nhai đang trong kỳ nghỉ, hắn bèn chọn một phường thị là Phỉ Thúy cốc dưới chân Khuông Lư Sơn mạch, nơi giáp giới giữa Kim Diễm quốc và Ô Lân quốc.

Phường thị này chủ yếu là do Thái Hư môn ở sau lưng ủng hộ. Trùng hợp là, Ô Lân quốc nổi danh về các loại quặng nguyên liệu luyện khí trên Tu Tiên Giới ở sát cạnh phường thị. Phường thị Phỉ Thúy cốc này cũng đã trở thành phường thị nổi danh ở Kim Diễm quốc về nguyên liệu.

Hàng năm ngoại môn đệ tử đều có một cơ hội ra ngoài sơn môn, tối đa không quá một tháng. Mà trên thực tế, các tu sĩ vì bận rộn tu luyện, các loại tạp vụ cho nên rất ít ra ngoài. Triệu Địa tới Thái Hư môn hơn hai năm rồi, nhưng đây cũng là lần đầu tiên rời khỏi sơn môn.

Hắn tới Hương Lô phong Tri Sự quan tìm quản sự họ Mã, dễ dàng xin lão một chiếc lệnh bài rời núi. Sau đó mới cầm lệnh bài đi tới sơn môn ở dưới chân Hán Dương phong.

Một vị sư thúc Trúc Cơ kỳ quản lý hộ sơn đại trận không hề ngăn cản, để hắn đi qua. Sau khi Triệu Địa rời khỏi sơn môn, bèn ngự Phi Vũ pháp khí bay thẳng về phía Tây. Phường thị Phỉ Thúy cốc cũng không quá xa, với tốc độ phi hành của Phi Vũ pháp khí, chỉ sau chừng ba ngày, Triệu Địa đã tới Phỉ Thúy cốc.

Vừa tới gần Phỉ Thúy cốc, Triệu Địa đã cảm thấy Phi Vũ pháp khí truyền tới sức nặng rất lớn, không thể làm gì khác hơn là đáp xuống, đổi thành đi bộ. Xem ra ở phường thị này cũng có bố trí cấm không trận pháp.

Không biết là vì đây không phải là thời điểm phường thị náo nhiệt nhất, hay là lúc nào không khí ở phường thị này cũng vắng vẻ như vậy, Triệu Địa chỉ thấy có lưa thưa vài chục tu sĩ đi lại trên đường, kém xa không náo nhiệt bằng phường thị ở Cổ Lĩnh nhai.

Bất quá hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bình thường, Cổ Lĩnh nhai là phường thị mỗi nửa năm mới có một lần, mà phường thị Phỉ Thúy cốc mở ra hàng ngày.

Đảo một vòng, Triệu Địa mừng rỡ phát hiện, nguyên liệu luyện khí có thể mua được ở nơi này chẳng những toàn diện hơn, mà còn rẻ hơn so với hắn tưởng tượng. Hơn nữa mặc dù có ít tu sĩ ghé qua, nhưng gần như người nào cũng mua một số lớn nguyên liệu. Xem ra phường thị lấy bán sỉ là mối làm ăn chính.

Ngoại trừ nguyên liệu luyện khí ra, phường thị cũng có tiêu thụ những tài liệu chế phù thường dùng, một ít đan dược cấp thấp, thành phẩm pháp khí, phù lục... Chỉ bất quá những cửa hàng này về số lượng hay quy mô đều kém xa cửa hàng mua bán quặng nguyên liệu.

Lúc này Triệu Địa đã coi thường quặng Tinh Đồng. Tuy rằng dùng tiểu đỉnh có thể nuôi dưỡng được cực phẩm Tinh Đồng nguyên liệu, cũng có cơ hội luyện chế ra cực phẩm pháp khí, nhưng đối với Triệu Địa vốn thủ pháp luyện khí chưa được cao minh, xác suất thành công là quá thấp.

Ở đây nguyên liệu phong phú như vậy, hắn không có lý do gì không chọn một loại nguyên liệu cao cấp hơn.

Triệu Địa vào một cửa hàng nguyên liệu tên là Giám Thạch các, cầm một hòn đá có những đường vân đỏ như máu li ti lên, quan sát cẩn thận.

- Đây là Huyết Ti Ngân bản điểm mới cό, mỗi cân chỉ cần ba khối hạ phẩm linh thạch, năm mươi cân là có thể bán. Giá cả mười phần ưu đãi, đạo hữu có cần mua một ít không?

Một thanh niên mặt dài tuổi tác xấp xỉ Triệu Địa, cách ăn mặc như là người làm của tiệm này đang giới thiệu loại quặng này với Triệu Địa.

- Đây chính là quặng Huyết Ti Ngân thật sao, ta nghe nói pháp khí Huyết Ti Ngân bán không rẻ, nhưng quặng này của ngươi lại rẻ như vậy, phẩm chất quặng thế nào?

Triệu Địa hỏi.

Thanh niên mặt dài cuống quít giải thích:

- Đạo hữu yên tâm, bản điếm buôn bán mấy trăm năm qua vô cùng uy tín, đạo hữu cứ hỏi thăm trong cốc thì sẽ biết. Huyết Ti Ngân này rất khó luyện chế, mặc dù quặng nguyên liệu bán rẻ thật, nhưng một cân nguyên liệu Huyết Ti Ngân đã luyện chế xong bán được tới ba mươi linh thạch trở lên, cho nên pháp khí Huyết Ti Ngân mới có giá đắt.

- Quặng Huyết Ti Ngân của bản điếm chẳng những rẻ, hơn nữa chất lượng cũng rất tốt. Xin đạo hữu hãy quan sát kỹ bên ngoài quặng, những đường vân màu đỏ thật nhỏ mà không đứt quãng, đây là điểm đặc biệt của quặng Huyết Ti Ngân có phẩm chất tốt.

Triệu Địa gật đầu một cái, hắn từng thấy trong điển tịch ghi lại như vậy. Phẩm chất Huyết Ti Ngân càng tốt, đường vân bề ngoài lại càng nhỏ dài, liên miên bất tuyệt tràn ngập cả khối quặng.

Mà Huyết Ti Ngân chất lượng cực tốt là có thể dùng để luyện chế cực phẩm pháp khí.

Triệu Địa mua một hơi một trăm cân quặng Huyết Ti Ngân, chứa đầy một túi trữ vật hắn đã chuẩn bị từ trước. Sau đó hắn lại mua một số tài liệu chế phù cùng tài liệu phụ trợ luyện khí.

Về phần phù lục và pháp khí thành phẩm, Triệu Địa không thấy hài lòng một món nào, cho nên không mua.

Sau khi mua xong những nguyên liệu này, hắn không hề lãng phí chút thời gian dừng lại, bay thẳng về Thái Hư môn.

Bởi vì không còn đảm nhận tạp vụ luyện khí nữa, tư cách sử dụng phòng luyện khí miễn phí của hắn cũng bị hủy. Hiện tại hắn sử dụng một gian phòng luyện khí thượng phẩm, phí thuê là một tháng mười linh thạch. Chút linh thạch này đối với Triệu Địa tự nhiên chẳng đáng là gì, nhưng lúc hắn bỏ ra một khối trung phẩm linh thạch cho tu sĩ trông coi phòng luyện khí, vẫn giả vờ ra vẻ hết sức đau lòng.

Sau khi Triệu Địa tiến vào phòng luyện khí thượng phẩm số 7, hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ canh giữ phòng luyện khí bắt đầu bàn tán.

- Không có tiền còn bày đặt giả vờ, đòi phòng luyện khí thượng phẩm! Phòng luyện khí trung phẩm cũng đã đủ dùng, mỗi tháng chỉ có năm khối linh thạch, rẻ hơn một nửa mà không chịu...

Một tu sĩ cao gầy lên tiếng nói với giọng khinh thường.

- Không phải hắn là tên luyện khí thiên tài họ Triệu sao, vừa nhập môn đã có thể sử dụng miễn phí phòng luyện khí trung phẩm! Nghe nói chính hắn luyện chế được thượng phẩm pháp khí đó!

Tên còn lại liếc mắt đã nhận ra Triệu Địa.

- Phải không? Hắn có thể luyện ra thượng phẩm pháp khí sao, vậy đúng là có thể vào phòng luyện khí thượng phẩm. Nhìn bên hông hắn nặng trĩu, nhất định là đã mua không ít nguyên liệu, lại muốn luyện chế ra một số thượng phẩm pháp khí.

Lúc người này nói chuyện, lộ ra vẻ vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ, lại mang một chút oán hận. Dường như y đang nói vì sao người ta lại có thiên phú như vậy, tuổi còn trẻ đã có thể tự luyện chế ra thượng phẩm pháp khí, còn y ngay cả một món thượng phẩm pháp khí cũng không có mà dùng.

- Hắc hắc, ta nghe nói trên người hắn đã có ba món thượng phẩm pháp khí trở lên, sợ rằng lần này không chỉ luyện chế thượng phẩm pháp khí...

Tu sĩ thấp hơn nói, dường như y hiểu rất rõ về Triệu Địa.

- Ngươi nói là, hắn muốn luyện chế, cực... cực phẩm pháp khí ư!?

Tu sĩ cao hơn lộ ra dáng vẻ khó lòng tin được, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

***

Trong đại điện Vấn Thế đường trên sườn Hán Dương phong, hơn bốn mươi tên tu sĩ Luyện Khí kỳ chỉnh tề đứng thành bốn nhóm, ai nấy vẻ mặt nghiêm nghị.

Đa số những tu sĩ Luyện Khí kỳ này, tu vi đều là Luyện Khí kỳ tầng mười ba, hơn nữa trong đó còn có chừng mười người đạt tới tầng mười ba đỉnh phong. Số còn lại toàn là Luyện Khí kỳ tầng mười hai, Luyện Khí kỳ tầng mười một chỉ có lưa thưa vài ba người.

Mà tuổi tác của những tu sĩ này đa số cũng là thanh niên hai ba mươi tuổi, còn có vài lão nhân tóc đã hoa râm, thoạt nhìn đã năm sáu chục tuổi. Mà tu sĩ thiếu niên hai mươi tuổi trở xuống không có một người nào cả. Trong hơn bốn mươi người này, chỉ có năm nữ tu sĩ.

Trước mặt những tu sĩ này có năm sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang đứng. Một lão nhân râu tóc bạc phơ trong đó đang nói gì đó thao thao bất tuyệt với hơn bốn mươi tu sĩ Luyện Khí kỳ. Sau một thời gian ngắn, thanh âm của lão chợt thay đổi cao vút, hơn nữa tràn đầy cổ vũ. Mà các tu sĩ đang nghiêm túc lắng nghe đa số cũng kích động trong lòng, hai mắt toát ra ánh sáng khác thường.

Hơn bốn mươi tên đệ tử Luyện Khí kỳ này là những người nhận nhiệm vụ Hàng Long cốc, sắp sửa đi Hàng Long cốc “chịu chết”. Mà lão nhân râu tóc bạc phơ kia chính là chưởng môn Thái Hư môn, Hùng Nhạc.

Đầu tiên Hùng Nhạc lặp đi lặp lại dặn dò một ít chuyện cần lưu ý trong nhiệm vụ Hàng Long cốc, sau đó lại đưa ra một số điều kiện ưu đãi của tông môn, để đề cao đấu chí của đám đệ tử.

Đương nhiên Triệu Địa cũng nằm trong số hơn bốn mươi tên đệ tử Luyện Khí kỳ này. Hắn chỉ cảm thấy những lời của chưởng môn Hùng Nhạc rõ ràng chỉ là dài dòng vô ích, nhưng lại hết sức kích động lòng người, ngay cả bản thân hắn nghe thấy cũng có cảm giác máu nóng trào sôi, thật sự là cực kỳ quỷ dị.

Đột nhiên hắn nhớ lại một ít ghi chép từng xem trong điển tịch. Tu sĩ có tu vi cao một chút có thể lợi dụng chi tiết nhỏ như ngôn ngữ hoặc ánh mắt, phóng xuất một ít huyễn thuật, sẽ dễ dàng khống chế thần thức một ít tu sĩ cấp thấp, đùa giỡn đối phương trong tay mình mà đối phương không hay không biết.

Nghĩ đến điểm này Triệu Địa rùng mình một cái, thần thức vận chuyển một vòng bên trong cơ thể. Toàn thân từ trạng thái máu nóng sôi trào nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Sau đó hắn bất động thanh sắc, tỏ ra hứng thú nhìn Hùng Nhạc đang hưng phấn diễn giảng.

Diễn giảng như vậy cũng không lâu, sau khoảng thời gian uống cạn chén trà, Hùng chưởng môn lớn tiếng tuyên bố, bọn tu sĩ Luyện Khí kỳ như Triệu Địa vội vàng bước lên Thái Hư chu đã được chuẩn bị sẵn sàng. Sau đó dưới sự dẫn dắt của mấy vị trưởng bối Trúc Cơ kỳ, bay tới Hàng Long cốc ở Liêu châu.

Nhìn các sư huynh đệ tâm trạng hưng phấn, Triệu Địa có cảm giác hơi chua xót trong lòng. Hắn biết trong chuyến đi này, trong số hơn bốn mươi tu sĩ kia, số người còn có thể ngồi Thái Hư chu này trở về Thái Hư môn cũng chỉ có mười mấy kẻ may mắn. Mà khoảng ba mươi người còn lại hẳn sẽ phải vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.