Miêu Sinh Doanh Gia

Chương 17




Giữa các mộ viên cũng có khác nhau, chôn cất ở nơi này phần lớn đều là có tiền có thế, bởi vậy bãi đỗ xe được tu sửa không tồi, nhưng không có bất luận một đường giao thông công cộng nào đi qua. Không chỉ như thế, bởi vì mọi người đến tảo mộ thăm ‘người’ phần lớn là lái xe mà đến, đi ô-tô, cho nên căn bản không có khả năng có xe taxi chờ ở bên ngoài.

Diệp Bạch: “…”

Ngày thường lúc nguyên chủ tới đây, đều sẽ thêm chút tiền để tài xế chờ một lát, sau đó lại lên xe trở về.

Mấy ngày gần đây gặp phải chuyện phiền toái, tâm tình nguyên chủ buồn rầu, tự nhiên không có khả năng chu đáo như trước đó. Mà mộ viên cũng không phải địa phương khác, khách hàng không nhắc tới tài xế cũng sẽ không đặc biệt nhắc nhở, nên mới khiến cho tình huống bây giờ có chút rối rắm… Trong lòng Diệp Bạch biết không chờ được xe, vì thế mở di động gọi một cuộc điện thoại.

“Cho thuê đại chúng à.” Diệp Bạch nói thẳng, “Tôi hiện đang ở mộ viên vùng ngoại thành, cho chiếc xe lại đây đón người đi.”

Đối phương rất nhanh đã ghi nhớ, cũng thông báo cho xe trống gần đó chạy tới.

Diệp Bạch thông qua mạng thanh toán tiền đặt cọc, sau đó thì đứng nguyên tại chỗ chờ người tới đón. Nhưng nơi này dù sao cũng không phải nội thành, xa xôi vô cùng, cho nên hắn vẫn phải chờ một lát.

Đúng lúc thừa dịp thời gian này, chỉnh lý một chút chuyện phiền phức mà nguyên chủ gây ra.

Vị này khác biệt rõ ràng với thế giới trước.

Tuy đều có được năng lực khác với người bình thường, nguyên chủ lại không giống người trước không dám sử dụng, ngược lại biết sử dụng lúc thích hợp. Ví dụ trong bó hoa đưa cho mẹ Cố Chiêu cậu sẽ để một ít âm khí vào, giúp cho hoa có thể nở rộ càng lâu, mà không khô héo do thiếu nước. Lúc đánh ảnh đế cũng sẽ lợi dụng một chút âm khí trong thân thể, đạt được mục đích trực tiếp một cước đá bay người.

Nói đến tính cách…

Thật ra cũng không phải là một người khôn khéo, nhưng cũng không yếu đuối, sống đến nay vẫn không tệ lắm là bởi vì bên cạnh có một người bạn tốt.

Nguyên chủ rất nổi tiếng, học giỏi, lại không biết giao lưu với người khác. Ở độ tuổi học trò, dù học sinh có hư nữa thì bình thường cũng sẽ không đi đắc tội học bá, huống chi còn có bạn tốt luôn giúp đỡ. Dưới sự trợ giúp của đối phương, nguyên chủ luôn duy trì biểu hiện nam thần cao lãnh, nhiều năm qua cũng coi như là có cuộc sống suôn sẻ.

Mãi đến gần đây…

Cậu đang đi tìm đoàn của bạn tốt thì bị một đạo diễn nhìn trúng, diễn một nhân vật nhỏ chỉ có hai câu thoại.

Diệp Bạch có thể cảm giác được rõ ràng nguyên chủ đối với việc làm diễn viên cũng có chút động tâm, nhưng bạn tốt lại khuyên cậu nghĩ lại, bởi vì cậu thật sự không thích hợp với vòng luẩn quẩn này. Có điều chẳng ai ngờ rằng, chính bọn họ còn chưa quyết định xong, bên kia lại đã có một người nhìn trúng cậu ta, hơn nữa ngày kế còn phái người qua biểu đạt ý nguyện muốn bao dưỡng.

Đối phương là hoa tâm phong lưu nổi danh ở giải trí Tinh Huy.

Trước kia, những người phụ nữ bị vị thiếu gia này vừa ý nhiều đếm không hết, ngay cả nguyên do phát hiện nguyên chủ cũng là bởi vì ngày đó đối phương vừa mới đi tìm đoàn của bạn gái mới nâng.

Nguyên chủ xem như là người đàn ông đầu tiên bị nhìn trúng, đối phương tự nhiên rất để ý.

Đủ loại hình thức nói chuyện luân phiên một lần, thủ đoạn uy hiếp dụ dỗ đều sắp dùng nát rồi, nhưng nguyên chủ là một người rất có nguyên tắc, cứng rắn không buông. Cơ mà nguyên chủ căn bản không thể tưởng được, ngay cả ảnh đế Khương Phi cũng sẽ nói chuyện với cậu về việc này, đối phương là diễn viên mà cậu rất sùng bái, từng diễn một nhân vật đặc biệt chuyên tâm.

Vì thế cả cuộc nói chuyện tâm tình của cậu đều vô cùng không tốt.

Nhưng cố tình, Khương Phi đó ở trước mặt fans thì ôn hòa dễ thân, rất được yêu thích, tính tình ngầm lại không hề tốt. Đặc biệt nữa là năm đó anh ta tự thân thiên tân vạn khổ leo lên, tự nhiên đặc biệt căm thù đối với loại ‘vận khí tốt’ này của Diệp Bạch, bởi vậy khi nói chuyện khá là khinh thị, còn một bộ dáng cậu đừng không biết xấu hổ.

Sau đó…

Nguyên chủ quên mất bạn tốt đã dặn đừng đáp ứng, nhưng cũng đừng tạo xung đột, để cậu bạn đó nghĩ biện pháp giải quyết.

Nhất thời kích động, cậu trực tiếp đạp bay người ngay quán cà phê. Lúc đó chỗ ngồi của bọn họ tương đối khuất, nhưng cũng không quá mức bí ẩn, huống hồ Khương Phi thành danh đã lâu, sớm có cô nàng muốn đến gần tiếp xúc với thần tượng người ta. Những người đó cách cũng không gần, không nghe rõ tiếng nói chuyện, nhưng vẫn có thể chứng kiến chuyện gì xảy ra.

Lập tức có người cầm lấy di động điên cuồng chụp.

Cũng có em gái từ đầu đã không tắt camera, bởi vậy chuyện này muốn nói là hiểu lầm thì đều không có khả năng.

Chỉ chưa đến nửa giờ, các loại ảnh chụp video lưu truyền trên mạng, trực tiếp dẫn đến mấy ngày liên tục, nguyên chủ đều tránh ở chỗ của bạn tốt, ngay cả chỗ ở của mình cũng không dám quay về.

Diệp Bạch cuối cùng hiểu được.

Cho dù là mộ viên, tài xế cũng không thể không hảo tâm nhắc nhở một câu, dù sao xe trống trở về cũng là về, chở người vẫn có thể lời ít tiền.

Đối phương có thể cũng không phải fan Khương Phi, nếu không thì sẽ trực tiếp cự tuyệt chở cậu ta. Nhưng hành vi đánh người của nguyên chủ phỏng chừng quá mức đi sâu vào lòng người, tài xế chỉ sợ nói câu nào không hay sẽ bị đạp một cước. Suy cho cùng, dám đánh ảnh đế ở trước công chúng, thì ở vùng ngoại thành không một bóng người này đánh một tài xế taxi càng không có áp lực.

Có hơi phiền phức hơn so với lần trước.

Chẳng qua Diệp Bạch cũng không thèm để ý, chuyện phiền phức nữa, hắn đều có thể giải quyết.

Bãi đỗ xe bên kia có một chiếc Lamborghini chạy ra, Diệp Bạch tùy tiện nhìn lướt qua rồi kéo ánh mắt về. Nhưng mà hắn lại không nghĩ rằng hai người trên xe đã thấy được hắn, hơn nữa…

“Qua đi qua đi, dừng trước mặt nhóc đó.” Ngồi ở ghế kế bên tài xế, Khâu Tử Húc vung tay múa chân.

Tài xế liếc anh ta một cái, lại từ kính chiếu hậu liếc nhìn boss nhà mình, phát hiện đối phương dường như không có ý tứ phản đối, nên thận trọng lái xe đến gần.

Diệp Bạch: “…”

Trên đường gặp người tốt bụng, đối phương tiện đường muốn chở hắn về nội thành?

Rất nhanh Diệp đại miêu đã biết không phải, bởi vì kính thủy tinh chắn tầm mắt người ta căn bản không phiền đến hắn, bởi vậy không đợi đối phương hạ cửa kính xe xuống hắn cũng đã thấy được Cố Chiêu. Người ngồi ở chỗ ngồi phía sau bày ra tư thế ngồi quen thuộc, giờ phút này đang nâng con ngươi lên, xuyên qua cửa kính xe nhìn hắn, trong đôi mắt hàm chứa khó hiểu cùng nghi hoặc.

Diệp Bạch chớp chớp con mắt với anh, nở nụ cười.

Cố Chiêu nhíu mày.

Thủy tinh của cửa kính xe được chế tác tinh xảo, độ rõ nét không tồi đồng thời cũng tuyệt đối cam đoan bên ngoài không nhìn thấy bên trong. Nhưng thiếu niên trước mặt vừa mới nhìn qua, anh lại có loại ảo giác bốn mắt nhìn nhau.

Khâu Tử Húc nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng mở cửa kính xe hỏi: “Đi không?”

“Đi.”

Diệp Bạch trả lời thẳng thắn dứt khoát, ngay sau đó tay đã đặt ở trên chỗ cửa phía sau xe, bên trong vừa mở khóa hắn đã kéo cửa xe ra ngồi vào, sau đó trở tay đóng lại cửa xe.

Khâu Tử Húc: “…”

Người này sao lại không khách khí như vậy chứ?

Nói đến cùng thì cho dù biết rõ đã thay đổi một đời, Diệp Bạch vẫn không khách khí được với Cố Chiêu, trong mắt hắn đây chính là người của hắn, cần gì khách khí.

Lên xe xong hắn gọi một cuộc điện thoại.

“Cho thuê đại chúng à, tôi là người vừa rồi đã gọi xe đến mộ viên ngoại thành, hiện tại không cần nữa rồi.” Diệp Bạch hào phóng tỏ vẻ: “Chuyện tiền đặt cọc thì bỏ đi, dù sao xe của các anh khẳng định đã đi về bên này rồi, ừ, cám ơn, tạm biệt!”

Cố Chiêu nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.

Hôm nay không phải ngày anh đến thăm mẹ, là bạn tốt Khâu Tử Húc ở nơi này ồn ào, vì thế nên anh tới. Nhưng dù sao cũng không phải một mình tới, nên anh không thể nói quá nhiều, bởi vậy lưu lại không lâu thì đi. Cho nên nếu công ty cho thuê đó hiệu suất không cao, xe có thể còn chưa lái đến bên này.

Trên người thiếu niên đều là hàng vỉa hè, lại biết mua bluelover* rõ ràng không hề rẻ, hiện nay còn hào phóng như vậy.

(*: tiếng trung là 蓝色妖姬, làhoa hồng xanh)

Quả thực tất cả đều là câu đố.

Không tự giác, anh phân một phần tâm tư ở trên người đối phương. Khâu Tử Húc ngồi trước quen biết anh đã lâu, dễ dàng nhìn ra vấn đề trong đó, bởi vậy vừa quay đầu lại đã cướp lấy di động trong tay Diệp Bạch, “Ố ồ, giờ mà cậu vẫn dám khởi động máy, không sợ bị fans khủng bố cuộc gọi à, để tôi xem xem… A, lại không có cuộc gọi nào?”

“Đổi số!”

Biểu tình Diệp Bạch như nhìn kẻ ngốc, chỉ cần không ngốc sẽ không dùng lại số cũ nữa là được rồi, tuy rằng bên trong vẫn còn không ít tiền.

Khâu Tử Húc: “…”

Có chút xấu hổ, nhưng Khâu đại công tử là ai, rất nhanh đã phản ứng lại, ngón tay nhanh chóng chuyển động, chợt nghe được trong xe vang lên một hồi tiếng chuông ‘Đinh linh linh’, cùng với cả rung động rất nhỏ. Diệp Bạch hơi thất thần, hắn nhớ rõ lúc trước tiếng chuông hệ thống này Cố Chiêu vẫn luôn ‘thích nhất’, cuối cùng có một lần thu lại bài hắn hát mới thay đổi tiếng chuông.

Loại thanh âm đơn điệu này đã rất lâu không được nghe rồi.

Bên kia Khâu Tử Húc lại không nói gì, sao anh ta vẫn gọi đi được. Vốn muốn nhìn một chút xem hai người này rốt cuộc có biết nhau không, có gọi điện không, nhưng…

Dãy số mới người ta còn chưa lưu đây?

Anh ta muốn lục di động Diệp Bạch tìm dấu vết để lại, nhưng cũng biết như vậy rất không lễ phép, nên trả về.

Diệp Bạch thu lại di động nhanh chóng hoạt động, giấu mấy tài liệu trong này đi, vừa rồi nếu không phải hắn tiện tay dùng một cái huyễn thuật, thì chuyện lúc trước nguyên chủ chụp ảnh Cố Chiêu sẽ bị bạo lộ ra. Cũng may mắn là Khâu Tử Húc đang xem, nếu là bản thân Cố Chiêu thì hắn không có biện pháp, chỉ có thể cố gắng khiến đối phương không lấy được.

Thuận tay, hắn lưu lại dãy số mà đối phương mới gọi, để tên: ‘Người nuôi mèo’.

Làm xong tất cả chuyện này, di động đúng lúc vang lên.

Diệp Bạch nhìn nhìn, Lâm Dịch, chính là bạn tốt lúc trước đã nhắc tới của nguyên chủ, bởi vậy không do dự trực tiếp nhận máy, sau đó chợt nghe người của đầu bên kia rống ra mấy câu:

“Ông đây chịu giúp cháu trai đủ rồi, cái tên đại diện ngu xuẩn kia còn không cho tôi phát weibo lên tiếng ủng hộ ông, quả thực là không thể nhẫn nhịn!”

“Ông chờ…”

“Tôi đã trốn từ trong nhà trọ ra rồi, lập tức tới nhà ông ngay!”