[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 73




Hôm sau, trời vừa mờ sáng, Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường dồn dập đánh thức.

“Mèo con, mèo con, mau dậy đi.”

Triển Chiêu cảm thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường có phần khác lạ, lập tức cảnh giác khoác áo ngồi dậy, hỏi: “Ngọc Đường, xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì sao?”

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường bối rối bắt lấy cánh tay Triển Chiêu, lo lắng đáp lời, “Mèo con, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, hình như ta nghe được tiếng vó ngựa và tiếng truy binh.”

Triển Chiêu nghe vậy, tức thì khẩn trương hẳn lên, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ngoài phòng, song không nghe thấy gì hết, nhìn đến Bạch Ngọc Đường tựa hồ căng thẳng đến độ thân người run lên nhè nhẹ, gắt gao siết lấy tay mình, trên trán đầm đìa mồ hôi, bèn nâng tay áo giúp y lau sạch mồ hôi, khẽ khàng nắm hai vai y, dịu dàng trấn an: “Không có gì đâu, Ngọc Đường, có phải ngươi gặp ác mộng hay không?”

Dù sao bọn họ đã định sáng nay sẽ rời đi, cuộc sống lẩn trốn như thế đối với Ngọc Đường mà nói đã quá vất vả, làm sao mình lại có thể khiến y hãi hùng thêm nữa?

Ai ngờ Bạch Ngọc Đường chẳng những không bình tâm lại, ngược lại càng thêm lo lắng, ngay đến giọng nói cũng phập phồng bất định: “Không phải. Giờ ta vẫn còn nghe thấy, hơn nữa càng lúc càng gần. Nội lực của ngươi vẫn chưa khôi phục, tất nhiên sẽ không nghe được.”

Triển Chiêu thấy y hết sức gấp gáp, lại nghe y nói chắc chắn đến vậy, cũng không khỏi không tin tưởng, song vẫn cố gắng trấn tĩnh vỗ về Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ngươi đừng vội, ta sẽ đi chuẩn bị ngay bây giờ.” Nếu tình huống hiện giờ thực sự khẩn cấp đến vậy, hắn lại càng phải giữ mình tỉnh táo, nếu ngay cả mình cũng loạn, chẳng phải sẽ khiến Ngọc Đường lo lắng thêm ư?

Đang chuẩn bị xoay người xuống giường thu dọn đồ đạc, lại bị Bạch Ngọc Đường kéo đi: “Ngươi còn chuẩn bị cái gì? Không còn kịp nữa, mau đi đi thôi.”

Nhận thấy tình thế cấp bách, Triển Chiêu đành theo lời y, giúp Bạch Ngọc Đường nhanh chóng thay đổi y phục, tới phòng cách vách gọi Bạch Nhị Nha, cũng may tiểu cô nương kia ngủ cùng hai cháu nhỏ của hai vợ chồng già, con trẻ thường ngủ rất say, động tác của bọn họ lại nhẹ nhàng, cho nên không ảnh hưởng đến người khác.

Thư cáo biệt đã chuẩn bị từ trước đó, bên trong còn gấp kèm một tấm ngân phiếu, đối với gia đình nông dân nghèo khó này, số tiền đó đủ để họ dùng suốt mấy đời. Giờ này, ba người chỉ còn cách đó để cảm tạ tấm lòng lương thiện của họ mà thôi.

Nhưng khi đã ra đến cửa, Bạch Ngọc Đường lại nhất quyết không chịu lên xe ngựa: “Truy binh sắp đến đây rồi, xe ngựa là mục tiêu quá lớn, bọn họ theo dấu bánh xe sẽ nhanh chóng tìm được chúng ta.”

Triển Chiêu đã nghĩ ra đối sách, song vẫn ngập ngừng, lo sợ thân thể Bạch Ngọc Đường không chịu nổi, không ngờ Bạch Ngọc Đường đã thay hắn nói trước: “Muội tử, muội đánh xe ngựa ra đường lớn phía Tây dẫn dụ truy binh, mèo con, chúng ta đi theo đường nhỏ phía Bắc.”

Bạch Nhị Nha có phần bất an: “Ngọc Đường ca ca, huynh như vậy làm sao đi được?” Tình trạng thân thể của Ngọc Đường ca ca và Triển đại ca đều không được tốt, nàng không ở bên làm sao yên tâm cho được?

Bạch Ngọc Đường lúc này lòng như lửa đốt, thấy nàng không nghe lời, nhất thời tức giận quát lên: “Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn ca ca ta bị họ bắt sao?”

“Không phải vậy… Được rồi.” Tiểu cô nương thấy Ngọc Đường ca ca thật sự nổi giận, hơn nữa tình huống khẩn cấp, mình lại không thể nghĩ ra biện pháp gì hơn, bởi vậy dù rất không muốn, nàng vẫn ngoan ngoãn đánh xe đi ra đường lớn.

Triển Chiêu đỡ Bạch Ngọc Đường đi trên đường nhỏ hẻo lánh, Bạch Ngọc Đường lúc này bắp chân sưng tấy, ngay cả động tác bước đi cũng rất khó khăn, còn chưa đi được mấy bước đã lảo đảo suýt ngã, may mà Triển Chiêu kịp thời đỡ y. Triển Chiêu lo lắng không thôi, đau lòng dò hỏi: “Ngọc Đường, ngươi có khỏe không?”

Bạch Ngọc Đường quay đầu, trưng ra vẻ cười gượng gạo, nói: “Không sao, Ngũ gia đâu có vô dụng như thế, chỉ là vấp phải hòn đá mà thôi.”

Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt kia, Triển Chiêu cũng biết tình trạng của y cực kì không ổn, thế nên mặc kệ thân thể mình còn chưa khôi phục, dứt khoát bế Bạch Ngọc Đường đi tiếp.

Lần này Bạch Ngọc Đường không hề phản kháng, y biết Triển Chiêu cũng rất mệt mỏi, bởi vậy chủ động vươn tay ôm cổ Triển Chiêu, tránh cho hắn phải lo lắng y sẽ té xuống.

Tuy vẫn không nghe được bất kì tiếng động khả nghi nào, nhưng từ biểu hiện khác thường của Bạch Ngọc Đường, hắn biết có lẽ truy binh đã đến rất gần.

***

Khi bọn họ đi được gần hai canh giờ, gia đình nông dân kia có người gõ cửa.

Mở cửa chính là lão bá chủ nhà.

Chỉ thấy một lão già vận quần áo như đi khảo cứu đứng ở cửa nhà, lấy ra một bức họa, dò hỏi: “Lão nhân gia, lão có từng thấy người trong bức họa này không?”

Tuy người trong bức họa kia tinh thần có vẻ tuấn lãng hơn so với thực tế rất nhiều, nhưng lão bá chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra được đó là Triển Chiêu. Nhanh chóng đánh giá lão già trước mắt, y phục, cử chỉ, khí chất đều toát lên vẻ quý phái, hơn nữa phía sau còn theo một đội nhân mã, vừa nhìn đã biết là đại lão gia nhà giàu, bèn đoán có lẽ vị này chính là phụ thân của Ngọc Hoa cô nương. Dù rằng hai người trẻ tuổi sáng sớm ra đi mà không từ biệt, nhưng ông không hề oán hận bọn họ, ngược lại còn thấy lo lắng, chẳng trách bọn họ nhất định không chịu ở lại, hóa ra cha nàng có thế lực lớn nhường này. Tùy tùng mang theo còn nhiều hơn cả trai tráng trong thôn, ai nấy vạm vỡ khỏe mạnh, hung thần ác sát, hai đứa nhỏ kia có lẽ cũng biết cha nàng sắp đuổi tới, không muốn liên lụy đến người trong thôn nên mới nhanh chóng đào tẩu, có điều Triển huynh đệ bệnh nặng đến thế, Ngọc Hoa cô nương lại sắp đến ngày sinh, nếu như để lão già này tóm được, chẳng phải lành ít dữ nhiều hay sao?

Ông bèn vội vàng xua tay phủ nhận, “Không có không có, lão chưa từng gặp luôn đó.”

Lão già kia nghe ông nói vậy, quay người, cung kính chắp tay với người trẻ tuổi phía sau: “Bẩm lão gia, người này cũng không nhận ra công tử, theo ý tiểu nhân, có lẽ công tử không đi theo con đường này.” Thật ra lần trước chẩn trị cho vị công tử đó, lão cũng đã biết người nọ là ai, có điều nếu chủ tử chỉ định mình lão chẩn trị, chứng tỏ việc này là việc cơ mật, huống hồ chuyện này nếu lộ ra ngoài sẽ làm nhục quốc thể, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nên lão vẫn tiếp tục giả ngu gọi người nọ là “Công tử”.

Người trẻ tuổi kia nhướng hàng mi thanh tú, giọng nói có phần nôn nóng: “Nhiều chuyện. Phải nghe theo trẫm… nghe theo lão gia ta hay là theo ngươi?” Hắn tuyệt sẽ không đoán sai. Đường phía Đông Nam là đường về quê người kia, lại là đường lớn, mấy kẻ chạy trốn chắc chắn sẽ không đi vào con đường mình đã quen thuộc, đường phía Tây Nam lại chạy vào vùng núi, nếu người kia đi cùng Bạch Ngọc Đường, ắt hẳn sẽ không đi được đường núi, cho nên nhất định bọn họ sẽ đi theo hướng Bắc.

Hắn cố thuyết phục bản thân rằng phán đoán của mình là chính xác, song trong lòng vẫn có phần nào luống cuống. Bọn họ tìm đã nhiều ngày, không những không tìm được người, mà cả một người đã từng gặp qua Triển Chiêu cũng không tìm nổi. Chẳng lẽ người kia trọng thương như thế, nên đã gặp bất trắc gì rồi?

Lão già kia bị người trẻ tuổi quát lớn, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, vội vàng nhận sai: “Tiểu nhân đáng chết. Đương nhiên là nghe theo lão gia ngài, thỉnh lão gia thứ tội.”

Nghe hai người nói chuyện, lão bá cảm thấy hết sức kì quái: Người trẻ tuổi kia phải kém lão già chừng ba mươi tuổi, rõ ràng là vãn bối, tại sao lại hất hàm sai khiến lão già như vậy? Lão già kia hình như không giận mà còn rất sợ hắn nữa? Chẳng lẽ đó là người mà phụ thân Ngọc Hoa cô nương muốn kết thông gia? Xem ra hắn rất có quyền có thế, khó trách lão ta muốn gả Ngọc Hoa cô nương cho hắn.

Nghĩ vậy, lão bá không khỏi âm thầm oán thán, cứ nghĩ kẻ muốn kết hôn với Ngọc Hoa cô nương nhất định phải là một gã tráng hán thân cao chín thước to lớn thô kệch, ai dè lại là một tên thư sinh văn nhược thế này. Ngọc Hoa cô nương còn lớn hơn hắn, lại là sản phụ sắp lâm bồn, vậy mà hắn còn không chịu buông tay? Đúng là thằng nhóc không có nhân tính.

Ông vừa nghi hoặc, vừa chuẩn bị đóng cửa tiễn khách, bỗng thấy người trẻ tuổi vung tay ra lệnh cho đám thủ hạ: “Chúng ta đi.”

“Tuân mệnh.”

Đợi đám người kia thưa dạ xong xuôi, người trẻ tuổi bèn xoay người lên kiệu, lão già cũng trèo lên một cỗ kiệu đơn sơ hơn một chút, sau đó một đội nhân mã hướng ra đường lớn.

Lão bá trông thấy bọn họ đi về phía Tây, vội vàng chạy theo ngăn lại: “Ôi chao, đại lão gia này, xin ngài chờ cho một chút.” Buổi sáng khi nghe được tiếng xe ngựa, ông còn không kịp mặc áo khoác đã vội đuổi theo, tuy rằng cuối cùng vẫn không đuổi kịp, nhưng ông nghe rất rõ ràng: Xe ngựa đi theo đường lớn. Nếu vậy, ông quyết không để đám người này cũng theo đường đó. Dù ông không cản nổi bọn họ, song có thể lừa được mà.

Lão già kia nghe tiếng ông gọi, có phần nóng vội vén màn kiệu lên hỏi: “Lão còn có chuyện gì nữa?”

“Đại lão gia, lão vừa ngẫm lại, đột nhiên nhớ ra hình như đã từng gặp được người trong bức họa.”

Lão già lập tức nổi điên: “Lão gặp hắn rồi? Vậy sao vừa rồi không nói?” Lão năm nay đã quá lục tuần, được người hầu hạ, nuông chiều từ bé, song bởi chuyện tìm người của bọn họ không thể công khai yết bảng truy nã, chỉ đành giả làm thương đội lần theo đường đi tra hỏi, hai ngày ba đêm xóc nảy ở nơi thôn dã hoang vu hẻo lánh, lại phải cả ngày lo lắng đề phòng chủ tử nổi giận, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời, giờ này lại nghe lão nhân này nói đã gặp người kia, suýt nữa hại lão đi thêm bao nhiêu quãng đường vô ích, dĩ nhiên lão muốn phát điên lên rồi.

Lão bá chưa bao giờ thấy thế lực lớn đến nhường này, bị ngữ điệu của lão dọa sợ đến mức hai chân mềm nhũn, lão ta dẫn theo bao nhiêu là người, chỉ cần sơ sẩy một chút là cả nhà mình tán mạng, nhưng vì bảo hộ ba đứa nhỏ kia, ông vẫn ráng sức trấn tĩnh, giải thích: “Lão tuổi đã cao, lúc quên lúc nhớ, lại chỉ gặp qua người nọ một lần, làm sao nhớ rõ cho được. Lão cũng vừa mới…”

Thanh niên ngồi trong cỗ kiệu phía trước chưa đợi ông nói hết lời đã vội vàng nhảy xuống, lao tới tóm chặt vai ông, lo lắng hỏi: “Lão đã gặp hắn rồi sao? Vậy hắn chạy đi đâu rồi, đi được bao lâu, lão có nhớ không?”

Lão bá bị hắn làm đau, cũng bị ánh mắt nôn nóng của hắn dọa sợ, vội vã trả lời: “Ây dà, hôm qua, hôm qua người nọ có vào nhà lão uống nước, sau đó hình như… Hình như đi về phía Bắc.” Một đời thành thật chất phác, đây cũng là lần đầu ông nói dối, bởi vậy không khỏi có chút chột dạ, chỉ sợ không lừa nổi hắn.

Cũng may người kia dường như đã gấp đến mức hồ hồ, tin tưởng ông ngay tức khắc.

Nhìn theo hướng lão bá chỉ, nhận ra khúc quanh hẻo lánh cỏ dại um tùm, đá vụn rải rác đằng kia có vẻ là một con đường? Có điều nếu như Triển Chiêu đi được, hắn cũng có thể đi được.

“Hướng Bắc? Được, đi về hướng Bắc.”

“Tuân mệnh.”