Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 40: Cao sí tái vào kinh [ nhị ]




Chu Cao Sí   nhìn chằm chằm thiệp mời trong tay, vò đầu, hội luận thơ sao  ?

Giương mắt nhìn về phía Hoàng Tử Trừng đang mỉm cười trước mắt, Chu Cao Sí   ra vẻ xấu hổ “Hoàng đại nhân…… Ta sẽ không thi a.”

“Thế tử quá khiêm nhượng. Nghĩ đến Yên vương  gia văn võ song toàn, thế tử sao có thể nào…… Ngay cả đứng đầu bảng cũng có thể nha ?” Hoàng Tử Trừng  mỉm cười nói, lại nhíu mày không hờn giận nói “Hay là thế tử không nể mặt hoàng thái tôn của chúng ta ?”

Chu Cao Sí  nhìn mặt Hoàng Tử Trừng  không hờn giận, trong lòng cân nhắc, cũng tốt, loại chuyện này rõ ràng là đang tính kế mình …… Sớm hay muộn đều phải tới , không phải sao ?

Theo dự đoán của hắn , Hoàng Tử Trừng  cũng không dám xằng bậy!

Lần này, đã có cha hắn nha !

Vì thế, Chu Cao Sí   ngốc ngốc cười “Kia…… Cao Sí  liền cung kính không bằng tuân mệnh .”

Hoàng Tử Trừng  mặt mày khó nén đắc ý cười.

Ban đêm.

Chu Lệ  ngồi ở sau thư trác ( bàn học ) lật xem thư tín, Chu Cao Sí   cười tủm tỉm chậm rãi tiêu sái đi qua, cầm trong tay thiệp mời cung kính trình lên “Cha, hôm nay Hoàng Tử Trừng  cho ta cái này.”

Chu Lệ  tiếp nhận thiệp mời mà Chu Cao Sí cung kính hai tay đưa qua, thoáng nhìn lướt qua, liền nhíu mày buông, không hờn giận nói “Không chuẩn đi!”

Chu Cao Sí   có chút ngẩn ra, trong lòng hoang mang, vì cái gì không chuẩn đi?

“Cha?” Chu Cao Sí   còn nghiêm túc nói “Con cảm thấy, con hẳn nên đi.”

Chu Lệ  nhíu mày, đứng dậy, cúi đầu nhìn về phía vẻ mặt còn thật sự Chu Cao Sí  ,“Sí nhi , đây chính là Hồng Môn Yến!”

[ Hồng Môn Yến = bữa tiệc nguy hiểm. Ai xem phim Hồng Môn Yến là biết nhá ]

“Con biết.”

“Vậy ngươi còn đi?” Chu Lệ  không hờn giận nâng nhẹ tay niết hai má Chu Cao Sí “Ngươi là ngại mình rất nhàn , không có việc gì liền đi tìm việc làm sao?”

“Cha…… Ngươi có biết , ngày mai nếu con không đi, thì sau này cũng không tránh được …… Bọn họ là chĩa mũi nhọn về con ……”

Chu Lệ  trầm mặc.

“Cha…… Con sẽ cẩn thận .”

Ngón tay Chu Lệ  hơi hơi xiết chặt, hắn biết cục diện trước mắt, nếu Sí nhi  không đi chỉ sợ sẽ rước lấy ngờ vực vô căn cứ, nhưng là……

Hắn không muốn cho tiểu tử này đi !!

Cả cái lạn sự ( sự việc dơ bẩn ) này , hắn một chút cũng không muốn liên lụy đến trên người tiểu tử này .

Chu Lệ  xoay người, tùy tay đem phân thiệp kia xé thành hai nửa , lạnh lùng quay đầu nói “Nếu để cha biết ngày mai ngươi đi ra phủ đệ nửa bước, cha liền đánh gãy chân ngươi!”

Chu Lệ  dứt lời, liền nhanh rời đi.

Chu Cao Sí   nhìn chằm chằm thiệp mời bị xé đôi , sau một lúc lâu, mới thở dài, cha này rốt cuộc tính thế nào đây ?

Cha hắn khôn khéo, hẳn là biết, trước mắt hoàng gia gia triệu kiến hắn cùng Cao Hú , Cao Toại, lần này triệu kiến chư vương , nhưng không có triệu kiến cha hắn, việc bỏ qua này nhất định có nội tình  .

Hoàng Tử Trừng  hôm nay lại mọi cách mời, cũng là theo dõi hắn.

Mặc kệ đây là Hồng Môn Yến hay là Hậu Môn Yến , hắn đều đi , thứ nhất có thể tìm hiểu một ít sự tình, thứ hai cũng có thể cho bọn họ thấy người của Yên Vương phủ tâm vô khúc mắc .

Chuyện rõ ràng như thế , cha hắn chẳng lẽ không thấy được?

Thôi, cha nhất định lại lo lắng cho mình , mặc kệ thế nào, ngày mai, hắn nhất định đi !

Nhặt lên thiệp mời đã bị xé đôi , trong lòng Chu Cao Sí phát sầu, này…… Như thế này làm sao mà gắn đây ?

***********

Hôm sau.

Chu Cao Sí ngẩng đầu nhìn tấm biển trên đỉnh đầu  –“Phong Thu lâu”.

Thực là tửu lâu bình thường……

“Thế tử!”

Khi Chu Cao Sí  nhìn chằm chằm tấm biển , chợt nghe một tiếng khinh gọi.

Chậm rì rì quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Tử Trừng  vẻ mặt tươi cười chắp tay đi tới, mắt như chuột nhắt sao lại đến muộn hơn mình ?

“Thế tử tới thực sớm……”

Chu Cao Sí   ngốc ngốc cười, gãi đầu không đáp.

Nghĩ đến hôm nay hắn vì có thể thuận lợi chuồn ra đây , ngay cả Mã Tam Bảo đều bị nhốt trong viện  . Lẻ loi một mình vụng trộm theo hông cửa chạy đi .

Một đường đi dạo, một đường hỏi thăm, mới đến được Phong Thu lâu này .

Không có cách nào khác, cha hắn thực kiên quyết, trước mặt hắn, nghiêm khắc dặn dò, ai dám để cho thế tử ra khỏi phủ liền đánh gãy chân!

Cho nên…… Tam Bảo, thực xin lỗi . Ngươi hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi đi .

“Thế tử, chúng ta đi vào thôi ?”

“Hảo……” Chu Cao Sí   ngây ngô cười đáp ứng , nhìn nhìn chung quanh, thực im lặng, cũng thực…… bình thường nha.

“Thế tử, tùy tùng của ngài đâu?” Hoàng Tử Trừng nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi .

Chu Cao Sí  gãi đầu cười “Ta thèm ăn , để Tam Bảo qua phố đông mua ít bánh nướng cho ta rồi.” Dứt lời, ngốc ngốc cười.

Hoàng Tử Trừng  sửng sốt, lập tức ha ha cười, nhưng trong mắt lại khó có thể che dấu khinh bỉ .

Chu Cao Sí   trong lòng mỉm cười. Xem ra, thực thành công .

Một đường đi theo phía sau Hoàng Tử Trừng , chậm rì rì đánh giá chung quanh, càng đánh giá, trong lòng càng cảm khái, Hoàng Tử Trừng  này thật nhỏ mọn! Mời khách cũng không tìm một gian tốt, liền như vậy tìm một gian tửu lâu bình thường …… Xem, tửu lâu này trống trơn , không có người nào ! Chưởng quầy cùng tiểu nhị đều là vẻ mặt vô tình !

Hay là …… Ân, vì tiện làm việc gì đó nên tửu nơi này a ?

Trên mặt Chu Cao Sí   tươi cười càng thêm hàm hậu đáng yêu .

Vào sương phòng, chậm rãi đi một vòng, Chu Cao Sí   ra vẻ hoang mang mở miệng “Hoàng đại nhân, chúng ta chỉ có hai người sao ? Hay là mọi người chưa đến ?”

Hoàng Tử Trừng  ra vẻ kinh ngạc “Thế tử…… Chẳng lẽ hôm qua không có nghe rõ ràng sao? Hội thi thơ vào ba ngày sau nha , hôm nay là hạ quan phụng Hoàng thái tôn chi mệnh, đặc biệt đến chiêu đãi thế tử ……”

Trên mặt Chu Cao Sí   ra vẻ giật mình, trong lòng cũng  gật đầu, xem ra mình giả làm ngốc bánh bao cũng không tệ lắm , Hoàng Tử Trừng  này xem thường mình , coi mình là kẻ ngốc rồi nha  !

Tính kế rõ ràng như thế nha ……

Trong lòng Chu Cao Sí tò mò, hắn muốn nhìn một chút , Hoàng Tử Trừng có đôi mắt giống con chuột nhắt này sẽ tính kế mình thế nào?

**********

Mà khi Cao Sí đến Thu Phong lâu thì ……

Yên vương  phủ đệ.

Chu Lệ  vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm Hiểu Cầm lạnh run quỳ trên mặt đất cùng Mã Tam Bảo liều mạng dập đầu.

Tiểu tử kia …… Là muốn bị đánh gãy chân đi?!

Bính!

Đập vỡ chén trà , thanh âm Chu Lệ  âm lãnh , chậm rãi mở miệng “Trước khi thế tử trở về , các ngươi liền quỳ như vậy cho bổn vương  !!”

Dứt lời, Chu Lệ  liền đứng dậy, hướng phía ngoài nhanh đi tới .

Chu Khả vội vàng đuổi kịp, thấp giọng hỏi “Vương gia, chúng ta đã phái người âm thầm đi tìm thế tử !”

“Ngươi ở lại trong phủ! Ta tự mình đi tìm!”

Chu Khả sửng sốt. Lập tức hiểu được, Vương gia đây là không muốn vận dụng lực lượng che dấu trong thành Nam Kinh sao ?

*********

“Đây là?” Chu Cao Sí   ra vẻ hoang mang nhìn về phía bát trà trước mắt , đây là…… Trà sao? Hắn sao cảm thấy có hương vị rượu ??

“Thế tử chưa từng uống qua sao ?” ánh mắt Hoàng Tử Trừng  nhíu lại, tươi cười đầy mặt, trong mắt lại hiện lên một tia tinh quang “Thế tử…… Đây chính hảo trà năm nay các nơi dâng lên a!”

Hảo…… Trà?

Chu Cao Sí   cầm lên bát trà, ngửi ngửi , trong lòng nhíu mày, bất quá là rượu bình thường trộn lẫn với trà thôi ……

“Thế tử, mời nếm thử xem. Đây chính là hảo trà khó được a.” Hoàng Tử Trừng  nhiệt tình nói.

Xem ra…… Hỗn hợp này cũng không phải rượu bình thường nha ?

Chu Cao Sí   trong lòng cân nhắc một hồi, mới chậm rãi đem trà “Đặc biệt” uống cạn.

Vừa mới ngậm ở trong miệng, Chu Cao Sí   lập tức cảm thấy không thích hợp, có chút choáng váng đầu, thuận thế liền bính một tiếng ghé vào trên bàn.

“Hừ! Yên vương  có một thế tử như ngươi cũng là hắn bất hạnh ! Ngu xuẩn!”

Chu Cao Sí   trong lòng xấu hổ, hắn không phải đã giả trang rất thành công sao ?

“Người tới! Đem hắn đến cách vách đi ! Kêu Yên Hồng chuẩn bị một chút!”

“Dạ!”

Yên Hồng ?…… Nữ ? Chẳng lẽ là muốn hắn ở trong lúc còn tang thế tử  lưu luyến hoa lâu , hãm hại thanh danh hắn sao ? Đả kích lão cha hắn?

Chu Cao Sí   trong lòng thở dài, Hoàng Tử Trừng  này thật đúng là đủ ngoan .

Lấy tính tình hoang gia gia của hắn , chắc chắc sẽ đem toàn bộ Yên vương  phủ chém đầu nha !

Đợi nằm đến trên giường, đãi ngửi được hương khí nữ tử, Chu Cao Sí   xác định cửa đã bị đóng sau , xoay người ngồi dậy, khi nữ tử kia muốn kêu ra tiếng sợ hãi , nhanh chóng đem nữ tử đánh cho bất tỉnh .

Đem nữ tử phóng hảo tới trên giường , Chu Cao Sí   xoay người nhìn về phía cửa sổ , nuốt nuốt nước miếng, lầu hai…… Hảo cao……

Đi vào cạnh cửa sổ , Chu Cao Sí  nhắm mắt, lại hít sâu một hơi , chậm rãi mở, thân mình run run đi đến bên cửa sổ, nhìn nhìn phía dưới, cảm thấy đầu óc choáng váng , ghê tởm muốn ói .

Lúc này trong lòng Chu Cao Sí rất hối hận, hắn không nên sống vài năm nay đều một chăng hai chớ , không thèm trị hết bệnh sợ cao ……

Khẽ cắn môi, Chu Cao Sí   nhắm mắt lại liền chuẩn bị nhảy xuống !

Chu Lệ  vội vàng lại đây , chỉ thấy một màn Chu Cao Sí nhảy xuống , trong phút chốc, trong đầu Chu Lệ  trống rỗng, ngay cả hô hấp đều quên.

Cho đến khi Chu Cao Sí ngã xuống  , lại chậm rãi ngồi dậy, khi đứng lên, mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này, Chu Lệ  mới phát giác, tim hắn đều nhanh ngừng đập.

Chu Cao Sí  đứng vững xong , nhẹ nhàng thở ra, tùy ý chậm rãi vỗ vỗ bụi đất trên người, quay đầu, Chu Cao Sí   liền thấy cha hắn diện vô biểu tình , hai mắt âm lãnh theo dõi hắn.

Chu Cao Sí sửng sốt sau một lúc lâu, mới ngượng ngùng cười, trong lòng phát sầu, cha hắn sao tìm đến đây nhanh như thế nha ??

“Lại đây!” Chu Lệ  lạnh giọng mở miệng.

Chu Cao Sí   chậm quá  đi qua, trong lòng kêu khổ, xong rồi, cha hắn diện vô biểu tình thế này chứng tỏ sinh khí không nhẹ nha .

Đãi đến bên người Chu Lệ  , Chu Lệ  mặt không chút thay đổi liền đem Chu Cao Sí   kéo qua, sau đó –

Ba!

Chu Cao Sí   ngơ ngác , bụm mặt nhìn về phía Chu Lệ âm lãnh.

Hắn…… Bị đánh?

Cha không phải đã nói, sẽ không tái đánh hắn sao?

“Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?” thanh âm Chu Lệ  bình tĩnh rồi lại không thể lại tiếp tục duy trì bình tĩnh .

Chu Cao Sí   kinh ngạc nhìn Chu Lệ .

“Ngươi cho ngươi là ai?! Ngươi cho là Hoàng Tử Trừng có thể đem ngươi tùy ý đùa giỡn sao ?!” thanh âm Chu Lệ  đè nén tức giận , mở miệng.

Chu Cao Sí   lấy lại tinh thần, buông tay đang bụm mặt , chậm rãi cúi đầu.

“Ngươi cái gì cũng không biết! Ngươi cho  ngươi đang giúp ta sao ?! Ngươi là tự cấp ta thêm phiền thôi !!” Chu Lệ  lại lạnh giọng bén nhọn mở miệng.

Chu Cao Sí trong lòng trầm xuống, đột nhiên cảm thấy có chút đau đớn, cha cảm thấy hắn chỉ làm phiền thêm sao ?

Chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt Chu Cao Sí còn nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt không chút thay đổi của Chu Lệ, cung kính chắp tay nói “Phụ vương…… Nhi thần biết sai rồi, nhi thần…… Về sau sẽ không .” Chu Cao Sí   dứt lời, lại rũ mắt xuống , thấp giọng nói “ Làm phụ vương thêm phiền toái , nhi thần sẽ trở về bế môn .”

Chu Cao Sí   dứt lời, liền lại cung kính chỉ lễ, xoay người, chậm rãi đi , cước bộ có chút lảo đảo hướng đầu ngõ đi đến.

Chu Lệ  nhìn bóng dáng Chu Cao Sí   chậm rãi đi xa, ngón tay hung hăng xiết chặt.

Phụ vương?! Nhi thần?!

Tiểu tử này! Lại cáu kỉnh !

Hắn có biết hay không, thời điểm khi mình nhìn hắn nhảy từ trên lầu xuống , mình nghĩ đến……

Tiểu hỗn đản!!

Đi nhanh tiến lên, một phen kéo lại Chu Cao Sí đang thong thả bước   , đang muốn nổi giận , lại nhìn thấy khuôn mặt Chu Cao Sí liền giật mình

Chu Cao Sí   ngày xưa luôn là vẻ mặt đầy ý cười , nay trên mặt lại thật yên lặng , lại…… Chậm rãi rơi lệ……

Trong lòng Chu Lệ  nhất thời căng thẳng, theo bản năng mạnh mẽ ôm chầm Chu Cao Sí, đặt ở trước mặt , ách thanh mở miệng “Không được khóc!!”