Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 67




Cố Hoài Dương bận rộn không ngừng theo sát Nhiếp Minh Viễn nói lời cảm ơn, đáp lễ lột một cái bánh ú cho Nhiếp Minh Viễn, trong nháy mắt không khí giữa hai người vô cùng hòa hảo khiến người người hâm mộ, vây xem phát hiện Nhiếp Minh Viễn đối với Cố Hoài Dương rất dụng tâm, chiếu cố y ăn cơm, không khỏi đưa ra một cái nhận định sau này tuyệt đối phải khách khí với Cố Hoài Dương một chút, duy chỉ có một mình Quý Mộ Ảnh ngồi cách đó không xa ánh mắt thâm trầm nhìn sang, vẻ mặt mất hứng, một ly rồi lại một ly uống hết chai rượu đỏ trước mặt. Gần đây gã bị tin đồn xấu quấn thân, đùa giỡn đại bài, mắng doanh nghiệp, tin tức ùn ùn kéo đến, những thứ đó khẳng định có liên quan đến Nhiếp Minh Viễn, gã rất muốn tìm cơ hội bàn chuyện với Nhiếp Minh Viễn nhưng luôn bị thư ký Đường Vũ của hắn dùng đủ mọi lý do cự tuyệt.

Đạo diễn và nhà đầu tư đi qua cùng Nhiếp Minh Viễn trò chuyện, nhất thời hắn không có biện pháp bồi Cố Hoài Dương, áy náy nhìn y, ngược lại Cố Hoài Dương còn cười an ủi hắn, “Không sao đâu, anh không cần để ý đến tôi.”

Nhiếp Minh Viễn ngoài mặt không nói gì, thấy Cố Hoài Dương không có vì thế mà oán giận, ý cười trong mắt một chút cũng không lui đi, dù sao hắn mang Cố Hoài Dương đến bữa tiệc cũng là hy vọng y có thể buông lỏng công việc.

Cố Hoài Dương biết đi ăn tiệc không cần quá câu nệ, nhưng chú ý đến Nhiếp Minh Viễn bàn chuyện làm ăn với nhà đầu tư mà y lại là người ngồi bên cạnh hắn, nhìn thế nào cũng quá mức bắt mắt, hơn nữa mới vừa rồi Nhiếp Minh Viễn giúp y đã gây sự chú ý, đều tại hắn ngồi cạnh mà y đã quên mất hiện tại đang ở bàn ăn, lúc này hắn bàn sinh ý với mọi người y lại ngồi bên cạnh, dù có muốn rời đi cũng không tìm được lý do thích hợp, cho đến lúc mắt thấy có người đi vào gian phòng, Cố Hoài Dương mới đứng dậy đi qua.

Nhiếp Minh Viễn liếc mắt nhìn thân ảnh y rời đi, nhìn qua phát hiện y tới chào hỏi với Hình Lan mới thu hồi ánh mắt. Cùng ngồi với các nhà đầu tư, Karl nhận ra ánh mắt Nhiếp Minh Viễn lưu chuyển biến hóa rất nhỏ không khỏi nhíu mày, lại liếc nhìn Quý Mộ Ảnh cách đó không xa không ngừng uống rượu, mắt gã lạnh như băng nhìn về phía Hình Lan và Cố Hoài Dương, thoạt nhìn quan hệ của mấy người đó so với suy nghĩ của anh còn phức tạp hơn, Karl đem lực chú ý quay trở về phương diện làm ăn.

Cố Hoài Dương đi tới bên người Hình Lan, mỉm cười chào hỏi, “Anh mới vừa tới sao?”

“Phải, tôi vừa mới kết thúc công việc, không nghĩ tới bên này cũng đã bắt đầu.” Hôm nay Hình Lan quay xong phân cảnh của mình liền rời đi, chạy sang nơi khác thu tiết mục truyền hình lúc đến nơi người bên tổ kịch bọn họ đã bắt đầu ăn.

Cố Hoài Dương cùng Hình Lan trò chuyện, “Chúng ta ngồi chung được không?”

“Dĩ nhiên.” Hình Lan thân thiết mời Cố Hoài Dương, kéo một cái ghế ở bên cạnh.

Cố Hoài Dương khách sáo cảm ơn, sau khi ngồi xuống không khỏi nhìn, “Anh tẩy trang xong tôi khó mà nhận ra được.”

“Thật sao?” Hình Lan khẽ cười nhìn Cố Hoài Dương.

Cố Hoài Dương nghiêm túc gật đầu, “Ừ.” Tẩy trang xong Hình Lan lộ ra màu da trắng nõn, hốc mắt cùng hai mí mắt rất sâu, mang trên mình một loại khí chất con lai, Nhiếp Minh Viễn cũng là con lai, nhưng so ra khí thế của Hình Lan không bằng được Nhiếp Minh Viễn, hắn cả người toát ra vẻ đẹp kiều diễm, một quý tộc cao ngạo độc hữu cường thế, chỉ cần hắn đứng ở nơi nào nơi đó liền tràn đầy áp bách, còn Hình Lan lại mang đến vẻ đẹp so với nữ nhân còn xuất sắc hơn.

Để ý đến Cố Hoài Dương cứ ngồi nhìn Hình Lan bên cạnh không nói lời nào, Nhiếp Minh Viễn thỉnh thoảng lại lia mắt qua một chút, phát hiện Cố Hoài Dương thật sự coi Hình Lan là bạn bè mà trò chuyện với nhau mới thu hồi ánh mắt, chỉ chốc lát sau lại nhẫn nại không được nhìn sang.

Cố Hoài Dương và Hình Lan quay chụp rất ăn ý, cộng thêm anh không phải như Nhiếp Minh Viễn là tâm điểm chú ý của bữa tiệc, y có thể cùng anh ngồi yên lặng trong góc ăn cơm, uống hơn mấy ly rượu hai người đã có chút ngà ngà say, Cố Hoài Dương hỏi qua công ty quản lý của Hình Lan, anh lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, cánh môi ướt át nhẹ nhàng mở ra, “Tôi không có ký kết với bất kỳ công ty nào, công việc đều là tự mình liên hệ.”

“Tự mình liên hệ cũng tốt.” Cố Hoài Dương nói.

“Tốt cái gì.” Đại khái là đã uống rượu, khẩu khí Hình Lan bất chợt lớn hơn, không giống như thường ngày ôn văn lễ độ, “Tôi không có người chống lưng chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình, tránh không được sẽ nản lòng thoái chí, chủ yếu còn trụ lại chỉ để kiếm miếng cơm ăn, ở trong giới giải trí này không có bối cảnh là không được, ví như cậu đi thử vai diễn yêu thích, câu đầu tiên mà đạo diễn hỏi luôn luôn là cậu có thể mang tới tài chính cho tổ kịch hay không, ha ha, nếu như tôi có dư tiền làm việc đó thì đã không phải đi quay phim.”

Cố Hoài Dương lẳng lặng nghe, liên tưởng đến những chuyện y đã trải qua có chút giống Hình Lan, an ủi anh vài câu, “Đôi lúc thời cơ so với tài năng còn quan trọng hơn, trong giới này có quá nhiều người, tất cả mọi người đều chờ một cơ hội.”

“Tôi tuổi không còn trẻ, dù có cũng như không.” Uống rượu vào Hình Lan không ngừng oán giận, những bất bình trong lòng, những thứ không thể nói ra liền xổ hết một lượt cho Cố Hoài Dương, “Lúc đầu tôi đi thử vai Vân Phàm, đạo diễn cho là tôi có cơ hội, tôi cũng cảm thấy nhân vật đó là một đột phá, có thể mang đến cho tôi một bước ngoặt lớn, kết quả lúc danh sách diễn viên được công bố, tôi mới phát hiện mình bị đẩy xuống vai phụ số ba.”