Minh Thần - Mặc Hắc Hoa

Chương 78




Nhiếp Minh Viễn giữ chặt eo y, “Anh nhẫn nại đã lâu, em nhất định phải bồi thường cho đủ.”

“Ngô….Đau…” Cố Hoài Dương phát ra tiếng thở dốc cùng tiếng nức nở, “Ô…Không….Muốn……”

Nhiếp Minh Viễn dịu dàng hôn lên khuôn mặt đẫm mồ hôi của y, ôn nhu trấn an, “Ngoan, rất nhanh sẽ tốt thôi.” Nói rồi, khí quan thô to lại hung ác đỉnh vào hậu huyệt ướt át.

Sự tình phát sinh tiếp theo Cố Hoài Dương đều mơ hồ, chỉ cảm thấy cả người đều đau, cơ thể nóng như lửa của Nhiếp Minh Viễn không ngừng dán trên da thịt, cơ hồ muốn đem y hòa tan, thân thể luân phiên bị trêu chọc, chỗ sâu nhất bên trong lại có chất lỏng bắn ra, vách tường ướt mềm bên trong lần nữa bị xỏ xuyên, bên dưới dâm mỹ kết hợp lại một chỗ, bộ phận sinh dục kia nhồi đầy vào mật huyệt kéo đến một trận khoái cảm, sau đó lại bị động tiếp nhận va chạm không nghỉ.

Khuôn mặt Cố Hoài Dương đỏ bừng, đôi tay nóng như thiêu đốt cách một lớp khăn lông dán trên người y, từ lồng ngực di chuyển xuống bụng, y sợ hãi muốn né tránh, bất đắc dĩ cả người lại không có tý sức lực nào, phỏng đoán là Nhiếp Minh Viễn muốn giúp y lau người, nhưng khi bàn tay mang theo nhiệt độ kia trượt xuống hạ thân, tiến vào nơi đã bị giày xéo suốt mấy tiếng đồng hồ, sắc mặt y liền tái nhợt, y không muốn, không muốn lại….

“Ô….Buông ra….” Lời chưa nói xong đã bị Nhiếp Minh Viễn cướp đi, đối phương tham lam hôn xuống, răng môi giao triền, y không ngừng giãy dụa muốn chống cự, ngược lại chỉ khiến cho ngón tay kia càng đi sâu vào thân thể.

“Đừng động! Để anh giúp em xử lý.” Nhiếp Minh Viễn biết rõ tối nay hắn đã mất đi lý trí, vừa sờ vào thôi đã cảm nhận được nơi kia của Cố Hoài Dương sưng đỏ, hắn sẽ không miễn cưỡng y nữa, ngón tay chậm rãi đi vào bên trong khuấy đảo, nơi đó tuy đã trải qua thời gian dài giao hợp vẫn như cũ thít chặt, vách tường mềm mại như muốn hút lấy ngón tay hắn, Theo từng động tác của hắn, chất lỏng màu trắng từ tiểu huyệt tràn ra, khung cảnh cực kỳ dâm mỹ, Nhiếp Minh Viễn căng thẳng di dời ánh mắt, cơ ngực tráng kiện nhấp nhô, vất vả duy trì hô hấp bình thường, hạ thân phía dưới lại không chịu nghe lời muốn ngóc đầu dậy.

Vất vả xử lý xong chất lỏng trong cơ thể y, giúp y thoa thuốc vào bộ vị sưng đỏ kia, cả người Nhiếp Minh Viễn lại nóng lên, ngẩng đầu nhìn Cố Hoài Dương, thấy y nhẹ nghiêng đầu, trầm ổn ngủ, bộ dáng như một đứa trẻ, lông mi nồng đậm rũ xuống, ôn thuận mà an tĩnh.

Nhiếp Minh Viễn ôm y vào lòng, hô hấp trên người đều là mùi vị nhẹ nhàng khoan khái, bá đạo đem y siết lấy, cùng Cố Hoài Dương chìm vào giấc ngủ.