Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 37




Abbie ngước lên nhìn Georgia. Georgia cũng nhìn lại cô, rồi nhìn Des đứng ngoài cửa phòng khách.

Abbie nói, “Des, anh về đi!”

Anh ta lắc đầu. “Anh xin lỗi.”

“Chắc chắn rồi.” Georgia tỏ vẻ lạnh nhạt.

“Nghe này, chuyện không như những gì cháu nghe đâu.” Bao nhiêu lời giải thích và bào chữa đang lộn xộn trong đầu Abbie, cô không thể nói cho ra ngọn ngành.

“Thật à? Phải vậy không? Chà, thật nhẹ cả người, bởi vì theo như những gì cháu nghe thì có vẻ như cô đang ngoại tình với sếp của cô, cái người đang yêu cô đấy.”

“Des, nói cho con bé biết là không phải vậy đi.”

Des ngây ra như phỗng. “Nhưng con bé nghe anh nói rồi mà. Anh có yêu em.”

“Ra ngoài.” Giận run người, Abbie mở tung cánh cửa. Khi anh ta đi rồi, cô đóng cửa lại nhìn Georgia. “Mà cháu ở nhà làm gì thế? Cháu đã rời đi cách đây hai mươi phút rồi mà. Cô có nhìn thấy cháu lái đi.”

“Rồi, nghe này, cháu không hề có ý định săm soi cô, nhé.” Georgia khoanh chặt tay trước ngực, bật lại tanh tách. “Cháu mới đi được vài cây thì phát hiện ra là để quên danh sách khách hàng trên giường. Lúc quay lại cháu ghé cửa hàng mua một hộp sữa để cô đỡ phải mua. Cháu đã làm những việc đó đấy. Cháu thực sự đã nghĩ là mình làm việc tốt.” Con bé vừa nói vừa giậm chân xuống bậc thang. “Rồi cháu nghĩ hay là lần này mình đỗ xe ở sau nhà, lẻn vào từ cửa sau đặt hộp sữa cạnh ấm đun nước để khi vào bếp cô sẽ ngạc nhiên tưng bừng. Vì cô sẽ không hề biết làm sao bình sữa lại vào đó được và cứ như thể một cô tiên đã đặt nó vào bếp vậy! Nên cháu làm như thế, còn cô vẫn đang bận hút bụi, cô không nghe thấy tiếng cháu vào, rồi sau đó cháu lên gác lấy tờ danh sách.” Dừng lại lấy hơi, con bé bình thản kết luận, “Đến lúc ấy thì mọi việc bắt đầu tệ đi. Và cháu xin lỗi, nhưng làm sao cháu biết được là bạn trai cô sẽ đến cơ chứ?”

Abbie chưa bao giờ cảm thấy buồn nôn đến thế. “Anh ta không phải bạn trai của cô, cháu đừng…”

“Thôi nào, cô định bảo cháu là cháu không hiểu thật đấy à? Cháu đã nhìn thấy những chuyện này cả đời rồi! Mẹ cháu hoặc là lừa dối đàn ông hoặc bị bọn họ dối lừa. Chính vì thế cháu rất xúc động khi cô và bố cháu sống hạnh phúc bên nhau. Hai người là cặp vợ chồng kiểu mẫu không làm những chuyện khủng khiếp đó. Hai người tin tưởng lẫn nhau và cháu nghĩ điều đó thật tuyệt diệu. Trời, cháu đúng là ngu ngốc.” Đôi mắt xanh của Georgia, giống mắt Tom đến đáng sợ, tỏ vẻ khinh bỉ. “Bởi vì hai người hoàn toàn không giống như vậy, phải không? Cô giống y hệt mẹ cháu, giấu giếm bí mật và giỏi lừa dối. Cô lừa dối bố cháu sau lưng… Và điều đó thật… đáng kinh tởm.”

“Được rồi, dừng lại đi.” Abbie cao giọng lo lắng. “Dừng ngay lại đi, cô không lừa dối Tom và cô không đáng kinh tởm.”

“Thôi đi. Cháu nghe tận tai mà… cô và ông sếp của cô đã qua đêm với nhau!” Giờ thì Georgia tấn công, “Trên giường hay cô định nói với cháu là hai người bọn cô làm chuyện đó trên ca nô?”

“Không có gì xảy ra hết!”

Georgia tỏ vẻ khinh ghét. “Bố sẽ rất đau khổ.”

Ôi trời. “Chúng ta vào bếp được không?” Nếu không ngồi xuống bây giờ thì cô ngã mất. Lảo đảo đi qua con bé, Abbie nói, “Cô sẽ giải thích cho cháu nghe mọi chuyện. Bởi vì cô không bao giờ muốn chuyện này xảy ra và đó không phải lỗi của cô.”

“Cô càng lúc càng nói giống mẹ cháu.”

“Nếu nói đến người có lỗi,” Abbie bật lại, “thì chính là mẹ cháu đó.”

Mười phút sau, Georgia đã biết tất cả. Và mặc dù đã bớt giận dữ hơn, con bé cũng không hề vui vẻ. Thực ra thì Abbie không thể trách nó. Cô đã buộc phải chia sẻ mớ thông tin mà không ai muốn nghe. Có chuyện hôn hít, đúng. Trên một chiếc giường đôi, đúng. Nhưng không ngủ với nhau, không hề, tất nhiên là không. Nên không có chuyện lừa dối về mặt thể xác, chắc chắn vậy.

Chỉ có điều Georgia dường như không tin cô. Và con bé trông hết sức khó chịu, như là nó bị ép phải tưởng tượng ra cảnh gớm ghiếc đó thật chi tiết sống động.

“Được rồi, thế nếu cô đi làm về phát hiện ra bố cháu đang ở trên giường với người phụ nữ khác thì cô sẽ thấy hoàn toàn bình thường chứ?”

“Không, không, tất nhiên là không rồi. Nhưng chuyện này xảy ra vì cô tưởng Tom không chung thủy với cô. Cô đã rất đau khổ. Và cô cũng không bao giờ định gọi cho Des.” Abbie tỏ vẻ quyết liệt, làm sao cô có thể thuyết phục Georgia tin cô? “Anh ta chỉ bất ngờ gọi cho cô… và lúc đó cô đang trong tình trạng như vậy, nên anh ta qua đây. Nhưng cô không hề lừa dối Tom. Và bố cháu không cần biết chuyện xảy ra đêm hôm đó. Cô yêu Tom. Hơn bất cứ gì trên đời. Mà bố cháu cũng yêu cô. Chuyện này sẽ làm bố cháu đau lòng chết mất.” Ngón tay cô ấn sâu vào lòng bàn tay, cô xin con bé, “Tốt nhất cháu đừng nói cho bố cháu biết.”

Georgia quấn một lọn tóc quanh ngón trỏ, thít lại rồi thả ra. Con bé im lặng săm soi Abbie một lúc rồi mới lên tiếng.

“Cô nên nói thật với cháu thì hơn.”

“Cô nói thật đấy.” Gần như không thở được, Abbie hết gật rồi lắc đầu. “Cô không hề muốn những chuyện thế này xảy ra.”

“Thế cô định làm gì với sếp của cô?”

“Không gì cả. Vừa nãy cháu nghe thấy cô nói gì với anh ta rồi đấy. Des biết là cô không có ý định vì với anh ta cả. Anh ta sẽ vượt qua chuyện này thôi.” Cô cầu mong Des sẽ giữ được bí mật.

Georgia nhìn xuống sàn nhà. Cuối cùng con bé ngẩng lên. “Được rồi, cháu sẽ không nói gì với bố cả.”

Cổ họng Abbie nghẹn lại. “Tốt.” Tốt là câu nói giảm nói tránh tệ nhất năm. “Cô cảm ơn,” cô nói thêm cho dù cô biết Georgia chỉ làm vậy vì Tom thôi, chứ không phải vì cô.

Cái nhún vai đừng-cảm-ơn-cháu của Georgia giống hệt kiểu tỏ thái độ của bố nó. “Mà cháu nên đi thì hơn. Bao nhiêu việc phải làm.” Vẫn nắm chặt chìa khóa xe, con bé đi ra cửa.

“Hẹn gặp cô sau.” Nhìn thấy hộp sữa đọng nước cạnh ấm đun nước, Abbie nói nhanh, “À, cảm ơn cháu về hộp sữa, cháu chu đáo quá. Mà tối nay cháu thích ăn gì? Cho cô biết cháu thích gì rồi cô sẽ nấu. Cô có thể làm bít tết! Hay là tôm chua cay với cơm? Cháu thích món gì?”

Georgia nhìn cô thương hại. “Cháu nghĩ cô nên biết nguyên tắc đầu tiên của việc nói dối là cư xử như bình thường. Vì nếu tự nhiên cô tỏ ra rất tốt với cháu thì bố cháu sẽ nghi ngờ đấy.”

“Xin lỗi cháu.” Đó vừa là bài học thấm thía vừa như cái tát vào mặt cô. Abbie nhìn xuống tay mình vẫn đang run run.

Dừng ở bậc cửa, Georgia quay lại nói, “Mình ăn món tôm cay nhé.”

“Vào đi. Ồ, xin chào.” Des đỏ mặt khi nhìn thấy người gõ cửa phòng mình. “Vào đi.” Anh ta đợi cô đóng cửa sau lưng xong xuôi rồi nói, “Nghe này, anh xin lỗi về chuyện xảy ra hôm qua.”

Trông anh ta như mất ngủ cả đêm. Chà, chào mừng đã nhập hội mất ngủ. Abbie nói, “Anh chỉ toàn nói thôi. Nhưng anh phải hứa là từ rày không đến nhà tôi nữa.”

“Anh hứa.” Anh ta đau khổ gật đầu. “Giữa em và con bé có chuyện gì không?”

“Con bé sẽ không nói gì với Tom hết. Bây giờ thôi. Nhưng tối qua thật là… khủng khiếp.” Tiếng nấc bất ngờ bật khỏi lồng ngực cô, nỗi căng thẳng vì phải giả vờ mọi chuyện vẫn bình thường thật là đau đớn. Cô đã mất cả tối qua nấu ăn, rửa chén bát sau đó, rồi chùi bếp. Khi Tom tự nhiên hỏi cô trong lúc ăn là không biết Des có định tham gia vào đội khúc côn cầu năm nay không, khuôn mặt lạnh như băng của Georgia nhìn cô làm bụng cô quặn lại lo sợ. Làm sao cô có thể tiếp tục thế này cho tới tuần sau, tháng sau… hay năm sau?

“Đừng khóc.” Lập cập đập tay vào túi thấy không có cái khăn mùi soa nào, Des mở bật ngăn kéo lấy ra một tờ giấy ăn của Burger King. “Đây, dùng cái này đi.”

“Tôi không thể t… tin được là con bé phát hiện ra như vậy. Đúng là ác mộng.” Abbie lau mắt bằng cái khăn mỏng ráp. “Nó nói nó tưởng tôi và Tom sống hạnh phúc bên nhau, nó không thể tin được tôi lại đối xử với anh ấy như vậy. Nó hoàn toàn về phe anh ấy.”

“Em có muốn anh nói chuyện với nó không?”

“Trời đất, anh điên à? Không bao giờ! Nó đã nghe anh nói rồi, tất cả những thứ về… anh biết đấy…”

“Về chuyện yêu em à? Anh đã nói vậy và anh nói thật.” Des vẫn bình tĩnh. “Nhưng anh sẽ không kể với Tom. Và anh cũng không kể cho Tom biết cái đêm mình ở bên nhau. Chuyện này từ giờ ra sao là tùy em quyết định. Nếu anh ta nghe ai nói, em sẽ biết người đó không phải là anh.”

Cô có ngu ngốc khi tin tưởng anh ta không? Abbie quyết định là cô biết Des đủ rõ để tin vào những gì anh ta nói. Anh ta là người trọng danh dự và sẽ không lừa dối cô.

“Chúng ta cứ tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra.” Cô không biết làm vậy có được không, nhưng còn cách nào khác nữa? “Tôi định nộp đơn xin thôi việc. Nhưng làm vậy thì tất cả mọi người sẽ thắc mắc, mà tôi thì chẳng nghĩ ra lý do nào hết.”

“Tốt.” Des lắc đầu. “Anh không muốn em bỏ việc. Chúng ta sẽ vượt qua chuyện này, rồi em xem.”