Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 52




“Cái gì đấy?” Ash cự nự. “Định dàn dựng gì vậy? Đừng có nói là lại cái ông bác sĩ tâm lý trị liệu lắm điều lần trước nhé, gọi từ Arizona sang đây bảo tôi là...

“Không phải bác sĩ tâm lý trị liệu đâu,” Megan ngắt lời. “Thực ra cuộc gọi này từ một cô gái tên là Fia, mà tôi tin là anh quen đấy. Chào Fia! Ồ, và tôi có thể thấy là Ash vừa đỏ mặt tưng bừng!”

“Anh à, là em đây.” Fia nhận thấy là miệng mình nói ra lời nhưng đầu óc thì như bị đánh bông lên trong máy xay sinh tố.

“Fia à?” Ash sửng sốt.

OK. Fia nhắm mắt; cô phải theo lao thôi, cô buộc phải làm vậy. Đừng nghĩ về những thính giả khác. Coi như bây giờ chỉ có hai người với nhau. Cô hắng giọng rồi nói, “Có chuyện này, có người vừa bảo em là, ừm, anh rất, ừm, thích em. Và em không biết có thật như vậy không. Bởi vì nếu thật thì em chỉ muốn anh biết là em cũng cảm thấy như vậy về anh, và em thổ lộ với anh là để hy vọng anh sẽ thay đổi quyết định về việc đi Úc.”

“Úc á...” Ash nhắc lại từ đó như bị thôi miên.

Cô không thể từ bỏ nữa rồi. Cô đã bắt đầu, giờ phải kết thúc. “Nên về cơ bản thì em không muốn anh đi.”

Ash ngạc nhiên, “Tại sao lại không?”

Fia tặc lưỡi. “Bởi vì em sẽ nhớ anh lắm. Em không thể tin được mình lại nói điều này trên đài. Còn nếu anh nhận việc ở Sydney bởi vì đó là việc anh thực sự mong muốn thì cũng không sao. Cứ quên những gì vừa xảy ra đi. Nhưng nếu chuyện này có thể tạo ra khác biệt nào, thì em muốn anh biết là nếu anh có quyết định sẽ ở lại... thì em sẽ rất mừng, bởi vì em thích anh lắm lắm.”

“Chuyện thích này ấy,” Ash nói. “Xin lỗi vì tôi hỏi lại, nhưng tôi biết chắc là không phải kiểu thích giống như bạn bè thích nhau bình thường chứ?”

Fia hít một hơi dài. “Không, chắc chắn không phải chỉ là bình thường.”

Ôi trời ơi, cô thực sự nói ra rồi.

Ash hắng giọng rồi khàn khàn nói, “Fia, chuyện này thật chứ?”

Liệu cô có làm vậy nếu chuyện này không thật không? “Đúng, là thật.”

“Trời đất, không thể tin được.”

Tiếng cười bật ra không báo trước. “Em cũng thấy vậy!”

“Chuyện này... tuyệt quá.”

“Em biết. Anh có thực sự thích em không?”

“Có. Trời đất, có chứ. Em không thể biết được đâu.”

“Anh có đi sang Úc không?”

“Không không, không. Mấy hôm trước anh gọi cho họ bảo là anh không nhận công việc đó rồi.”

Giật mình, Fia kêu lên, “Mấy hôm trước? Nhưng em tưởng hôm nay anh nộp đơn xin nghỉ việc... ý em là, ờ...”

Cánh cửa bếp mở tung làm cô bật ngược trở lại với thực tế. Cleo thò đầu vào vui vẻ nói, “Úi, xin lỗi nhé, tôi dựng chuyện đấy!”

Cái gì cơ? “Tại sao?”

“Trời. Nếu không thì cô đâu có làm thế này!”

Bên kia đầu dây, Fia nhận ra Megan và một số người khác trong phòng thu lúc này đang huýt sáo hò reo. Megan hoan hỉ nói, “Ôi trời đất, các bạn không biết có bao nhiêu tin nhắn hay email đang được gửi tới đâu - bảng điều khiển đang nháy liên tục như phi thuyền không gian vậy!”

“Nghe này, anh phải thu cho xong chương trình đã,” Ash nói, “rồi anh sẽ về nhà. Khoảng một tiếng nữa sẽ về tới nơi. Lúc đó em ở đâu?”

Ôi trời, cô sung sướng quá. Một buổi sáng thật đẹp, và nó vẫn còn chưa kết thúc. Không thể tắt nụ cười ngơ ngẩn trên mặt, Fia vui mừng nói, “Em sẽ ở ngay đây, chờ anh.”

Ở Đồi Channings, Abbie và Georgia nghe đoạn cuối của chương trình trong im lặng, rồi Abbie tắt đài đi. “Ôi cháu yêu, cháu buồn lắm à? Cô biết cháu thích cậu ta thế nào mà.

Georgia chấm ngón tay quanh đĩa, cẩn thận nhặt hết vụn bánh mì và xem mình cảm thấy thế nào. Ra là vậy, cái chị Fia làm trong quán rượu phải lòng Ash. Còn Ash, hoá ra là đã thầm yêu chị mấy tháng nay rồi. Và giờ bọn họ đã thành một cặp, đắm đuối với nhau đến mức người ta có thể cảm thấy điều đó qua sóng phát thanh.

Mặc dù Ash đúng típ đàn ông con bé thích, nhưng vì lý do nào đó nó không phải típ người anh thích.

Bất cứ ai khác cũng sẽ cảm thấy thất vọng, phải không? Nhưng vấn đề là đây chẳng phải lỗi của nó. Lý do anh không muốn ngủ với nó không phải là do nó thiếu hấp dẫn hay không hề khơi gợi, mà đơn giản là vì nó không phải Fia Newman.

Mà thực ra biết được điều này cũng khá dễ chịu.

“Cháu thích anh ấy. Nhưng cũng chỉ vớ vẩn thôi.” Georgia nhún vai hất tóc ra sau. “Ash đã có cơ hội với cháu nhưng anh ấy đánh mất rồi.”

Abbie âu yếm siết chặt vai con bé khi đi ra bồn rửa. “Cháu đừng quá thất vọng. Cháu là cô bé tuyệt vời, rồi cháu sẽ tìm được người khác. Cậu ta mới là người thiệt.”

Georgia cười, thả lỏng mình. Trong năm nay nó đã được sống trong một ngôi nhà mới, có một gia đình mới, và hai công việc mới, với ai khác thì đã là quá đủ cho hiện tại rồi. Con bé vui vẻ nói to, “Đúng vậy.”

Khi Ash về tới nhà năm mươi phút sau, Fia đang đợi anh bên ngoài nhà. Tim anh đập mạnh khi nhìn thấy cô, cô mặc áo xám với chân váy, mái tóc vàng nâu phơ phất trong làn gió nhẹ buổi sáng.

Hơi thiếu lãng mạn ở chỗ Cleo cũng ở đó, có vẻ rất hài lòng với chính mình. Mọi người sẽ phải nghe đi nghe lại đoạn kết này trong một thời gian dài; khi biết mình làm được một việc đúng đắn thì cô xử sự rất khủng khiếp.

Ash trèo ra khỏi xe, chỉ cánh cửa để ngỏ nhà cô mà nói, “Về nhà đi.”

“Mất vui.” Cô nói vẻ đắc thắng, “Chuyện này đều là nhờ tớ đấy nhé, cậu biết đấy.”

“Cũng vậy thôi. Tạm biệt.”

Tuyệt chưa, cô biến vào nhà rồi. Anh quay sang Fia. Đôi mắt màu hổ phách của cô lấp lánh. Giọng run run xúc động, Ash nói, “Em đẹp quá.”

Fia nhẹ nhõm thấy rõ. Cô không nén được nụ cười tươi. Không chần chừ cô tiến tới hôn lên môi anh. Ôi trời, thật là kỳ diệu... môi cô ấm và mềm... cô đang ép sát vào người anh... Như phép màu, anh nhận ra rằng tất cả sự nhút nhát khổ sở đã tan biến. Nó không còn nữa, không còn làm tê liệt đầu óc khiến anh gần như không thể nghĩ chứ chưa nói gì đến chuyện cất tiếng. Vẫn ôm cô, Ash lùi ra nói, “Anh không có ý ca thán gì đâu, nhưng sao lại có chuyện này?”

“Anh không qua quán rượu,” Fia nói. “Đã ba ngày kể từ lúc anh nhận được cái tin đó từ đại diện của anh. Đêm qua em không ngủ được vì nghĩ về anh. Rồi sáng nay em qua đây gặp Cleo rồi chị ấy nói là anh định đi Úc.”

“Ồ.” Làm sao anh đoán được Cleo là người đứng đằng sau vụ này?

“Rồi chị ấy kể hết với em về chuyện anh định xin nghỉ việc trực tiếp trên sóng phát thanh vào cuối chương trình hôm nay, nói với sếp của anh điều anh thực sự nghĩ về ông ta.” Fia lắc đầu. “Nên em nhận ra là em sẽ phải ngăn anh lại trước khi anh làm chuyện đó. Có điều em không biết là chị ấy dựng chuyện.”

Ash vuốt ve mặt cô. Da cô mịn như lụa. “Em thật tuyệt vời.”

Fia vòng tay ôm chặt anh. “Và chuyện đấy có vẻ đã thành công, em thấy em không thể giận chị ấy quá được. Anh nói xem tại sao anh quyết định không sang Úc nữa?”

Anh nhìn cô thích thú. “OK, em có thực sự tưởng tượng được cảnh anh trên bãi biển Bondi không? Một triệu con người dáng chuẩn da rám nắng và một con cá voi?”

“Đừng nói thế. Anh không béo. À không,” Fia chỉnh lại, “anh có hơi béo một chút. Nhưng em thích thế. Anh chính là anh.” Cô mơn man ngực anh. “Và anh chắc chắn không như cá voi.”

“Anh sẽ chẳng bao giờ có bụng sáu múi,” Ash nói.

“Chồng em trước đây cũng có cái đó. Sáu múi có hay ho gì đâu. Chả êm ái gì, chỉ cứng như đá và lồi lõm thôi.”

Ash mỉm cười. “Vậy giờ anh thực sự không muốn cái đó nữa.”

Rồi anh cầm tay cô dẫn qua lối đi nhỏ vào nhà. Lý do thực sự khiến anh chưa nghiêm túc nghĩ đến chuyện nhận viện ở Sydney là vì Fia còn ở đây. Nhưng anh sẽ nói với cô điều đó sau.

Bây giờ hai người có những việc quan trọng hơn để làm.