Minh Thương Dễ Tránh, Yêu Thầm Khó Phòng

Chương 31




Hai người đi đến phía trước xe, Lục Cảnh mở cửa xe, Lương Thần ngồi vào, sau đó Lục Cảnh nhẹ nhàng đóng cửa xe.

Cách cửa xe, Lương Thần hỏi: “Tôi đưa cậu về nhà.”

“Không cần.” Lục Cảnh chậm rãi lui về sau, khoát tay với Lương Thần, “Tôi gọi xe, lần sau gặp tôi đưa chị về.”

Nói xong, cậu dùng sức phất phất tay, nhếch môi cười, răng nanh nhọn hơi lộ ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đèn đường rọi vào cậu, thật sự giống với thiếu niên bước ra từ truyện tranh.

Lương Thần chỉ có thể hình dung như vậy.

Lương Thần nhìn cậu dần dần rời xa tầm nhìn của mình, khóe miệng cũng chậm rãi cong lên.

Tâm tình không biết vì sao lại tốt lên, không nhịn được mà ngâm nga.

Lão Lưu trong lúc đánh lái thì nhìn thấy biểu tình của Lương Thần qua gương chiếu hậu.

Gương mặt ửng hồng, hai mắt sáng ngời, đuôi mắt cong cong.

“Đây là bạn của cô à?” Lão Lưu hỏi.

Lương Thần ừ một tiếng.

Lão Lưu lại nói: “Hôm nay ở cùng một chỗ với cậu ấy à?”

Lương Thần ngẩng đầu, mắt nhìn vào gương chiếu hậu, đối diện với cái nhìn dò hỏi của lão Lưu, “Ừ.”

Lão Lưu hơi há miệng, muốn nói lại thôi.

Trong xe yên tĩnh, lão Lưu bật radio, vừa vặn là tin dự báo thời tiết.

Hôm nay có tuyết đầu mùa, một tháng sắp tới có thể còn có ba trận tuyết nữa.

Sau khi về đến nhà, Lương Thần tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm, lúc đắp mặt nạ thì di động vang lên.

Cô tưởng Lục Cảnh, lập tức mở ra xem, lại phát hiện là Tôn Bân Úc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kem Khoai Môn: “Tích tích”

Quả Cam: “Gì vậy?”

Kem Khoai Môn: “Hôm nay em làm gì?”

Quả Cam: “Tra khảo?”

Kem Khoai Môn: “..............”

Quả Cam: “Rốt cuộc là sao?”

Kem Khoai Môn: “Tự mình xem vòng bạn bè đi.”

Lương Thần click mở vòng bạn bè, kéo xuống một chút thì nhìn thấy một bài đăng của Lục Cảnh trong vòng bạn bè.

Sinh nhật vui vẻ.

Cùng với hình chụp cảnh tuyết cô chụp ngày hôm nay đăng trên vòng bạn bè.

Trong lòng Lương Thần hơi rung động, hơi thở gấp gáp, rõ ràng là Lục Cảnh chưa nói cái gì cả nhưng cô lại phát sinh một cảm giác hoang mang. Lương Thần trước nay chưa từng bộc lộ cảm xúc bản thân nhưng bây giờ lại vô thức mở bộ sưu tập trên di động, trong đó có rất nhiều hình ảnh, các món đồ xa xỉ hay những món có phiên bản giới hạn không có bán sẵn, Lương Thần xem một vòng, thấy không hài lòng, lại mở ứng dụng mua sắm, xem kỹ rồi lại tắt đi. 

Cô cảm thấy toàn bộ mấy món đồ này kém xa khung cảnh tuyết và mặt trời lặn ngày hôm nay. Lương Thần vô cùng rầu rĩ, thở dài, liền gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.

Quả Cam: “Hôm nay là sinh nhật của cậu à?”

Lục Cảnh không trả lời mà trực tiếp gọi video qua.

Phản ứng đầu tiên của Lương Thần là cô đang dùng dây cột tóc đắp mặt nạ, quá khó coi nên theo bản năng liền cúp video.

Mở lại khung chat, Lương Thần cho rằng Lục Cảnh ít nhất sẽ gửi một cái “?” nhưng cái gì cậu cũng không gửi.

Lương Thần trong lòng hơi áy náy nên gọi thoại qua.

Lục Cảnh nhận máy alo một tiếng.

Lương Thần trầm mặc một chút rồi nói: “Lúc nãy bị trượt tay.”

Lục Cảnh ừ một tiếng, không bắt bẻ gì cô.

Lương Thần thấy cậu không hỏi nhiều liền nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu à?”

Lục Cảnh nói: “Ừ, tôi đã 21 tuổi.”

“Trẻ thật nha.” Lương Thần nói, “Sinh nhật vui vẻ nha.”

Lục Cảnh hồi lâu không trả lời, yên ắng không biết đang làm gì.

Lương Thần lại hỏi: “Sao cậu không nói gì vậy?”

Lục Cảnh khụ một tiếng, “À, tôi rất vui.”

Những lời này giống như một viên đá nhẹ nhàng chạm vào tim cô.

Tôi rất vui, tôi vì sao lại vui, trong lòng hai người đều biết rõ lại không nói rõ, chỉ chừa lại một hơi thở ấm áp lẫn nóng bỏng giữa hai người.

“À… tôi có thể tặng quà sinh nhật cho cậu không?

“Được đó.”

“Cậu có hoan nghênh không?”

“Có khi nào tôi không hoan nghênh chị đâu?”

“....”

Lương Thần chậm rãi đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha, cuộn tròn hai chân, đầu dựa vào đầu gối, “Vậy cậu nghĩ xem cậu muốn gì?”

Lục Cảnh khẽ cười, thở ra hơi thở vô cùng dịu dàng, “Tôi muốn cái gì cũng được?”

Tim Lương Thần đột nhiên hơi loạn nhịp, “Đương nhiên không được.”

Lục Cảnh lại rơi vào trầm mặc.

“Thật sự không được sao?”

Lương Thần siết chặt tay, kiên trì nói: “Không phải, cậu nói trước thử xem.”

Lục Cảnh nói: “Biết rồi, tôi vẫn chưa suy nghĩ kỹ.”

Lương Thần: “Hả? Vậy à?”

Lục Cảnh: “Ừ, khi nào nghĩ ra tôi nói với chị.”

“Được.” Lương Thần nhẹ nhàng nói, “Vậy… Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

*

Buông di động, mới chưa đến 9 giờ.

Lục Cảnh đứng lên rồi vận động vài cái cho giãn gân cốt, cảm thấy sinh lực tràn trề nên kéo Hà Diệp và Chu Châu đang chơi game, “Đi chơi bóng rổ đi, Lưu Nhị đâu?”

“Đi yêu đương rồi.” Chu Châu nói.

Lục Cảnh nhìn về phía giường ngủ Hà Diệp, chăn bị cuộn lại thành một đống lộn xộn ở cuối giường, một đôi vớ vắt nơi thành giường sắp rớt.

Lục Cảnh bước qua, dùng hai ngón tay kẹp đôi vớ nhắm thau đồ ở ban công ném vào.

"Cậu ta tìm được bạn gái hồi nào vậy?"

Hà Diệp nhướng mắt, nhìn Lục Cảnh với vẻ ghét bỏ, "Cậu cũng ít quan tâm bạn cùng phòng quá nha, người ta theo đuổi hai tuần rồi, tối nay cùng nhau đi dạo ở sân thể dục đó."

Lục Cảnh à một tiếng, không bình luận gì.

Hà Diệp thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cậu thì nói: "Cậu cũng nhìn lại mình đi, solo từ lúc mới sinh lên đến đại học, chẳng lẽ tính tốt nghiệp rồi vẫn solo?"

Lục Cảnh ha hả, “Ngây thơ.”

“Thật không phải tôi nói cậu này.” Hà Diệp nói, “Tôi nếu mà có gương mặt này của cậu, tôi đã sớm trái ôm phải ấp rồi.”

"Wow, cậu sao lại như vậy chứ!" Chu Châu ôm bóng rổ đi sau hai người, "Quá không có tiền đồ, tôi mà có gương mặt này thì tôi lập hậu cung ngay."

Lục Cảnh không để ý hai người kia đang nói linh tinh, sải bước xuống lầu.

9 giờ là thời điểm sân trường khá náo nhiệt, dù hôm nay tuyết rơi cũng không ngăn được bước chân của đám sinh viên. Người lên kẻ xuống lầu, sân thể dục càng thêm náo nhiệt.

Ba người Lục Cảnh thả bước nhẹ nhàng, rất nhanh đã đến sân thể dục, sân thể dục xung quanh tối đen như mực có mười cái sọt, mỗi cái đều được thắp đèn. Liếc mắt một cái cũng thấy đã đầy chỗ.

Chu Châu thở dài, “Thôi bỏ đi, chúng ta đến sân 5 thử xem.”

Hà Diệp bĩu môi, “Xa lắm, lúc này lại không có xe buýt của trường, thôi bỏ đi trở về code tiếp, tôi còn có cái bug chưa sửa được đây.”

Lục Cảnh nhìn Hà Diệp tóc ngày càng thưa thớt, nói: “Đừng vội, vận động được thì vận động nhiều đi."

Ba người đang nói, đột nhiên nghe thấy có người trên sân bóng rổ gọi Lục Cảnh.

Lục Cảnh tưởng nghe nhầm, hỏi Chu Châu và Hà Diệp: “Các cậu nghe có người gọi tôi phải không?”

Chu Châu nhìn xung quanh, “Hình như vậy, ai nhỉ?”

“Ở đây!” Đằng xa có người phất phất tay, chạy về phía Lục Cảnh.

“Bà nó, Cố Phi Minh!” Hà Diệp kinh ngạc mà lui về sau, “Không phải cậu ta tới tẩn cho cậu một trận chứ?”

Cố Phi Minh chạy tới, đứng yên, thở hổn hển nói: “Chơi bóng hả? Đến chơi cùng đi, tôi chơi có mình à."

Chu Châu và Hà Diệp hai mặt nhìn nhau, này là uống lộn thuốc à?

Nhưng Lục Cảnh không nói gì, gật gật đầu rồi hướng đến sân bóng.

Chu Chu và Hà Diệp đi theo phía sau mà nơm nớp lo sợ, nói: “Lát nữa nếu có đánh nhau, cậu đi can, tôi đi tìm bảo vệ.”

“Bà nó, dựa vào cái gì mà tôi là người can?” Hà Diệp nói, “Cậu can đi, tôi đi tìm người giúp.”

Nhưng ngoài dự liệu của hai người, trận bóng rổ này chơi hoàn toàn nhịp nhàng hòa hảo, chơi xong Cố Phi Minh còn hẹn Lục Cảnh lần sau có rảnh thì cùng nhau chơi tiếp.

Trong lòng Lục Cảnh nghi ngờ nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, rốt cuộc cậu cũng không quan tâm thái độ Cố Phi Minh. Nhưng Chu Châu và Hà Diệp lại cực kỳ tò mò, suy nghĩ cả chặng đường về, đến tận lúc Lưu Nhị đi hẹn hò về mới hiểu ra.

Lưu Nhị dùng một chân cởi giày, mang dép lê, nói: “Cố Phi Minh hả? À, nghe nói cậu ta cặp với Tề Kỳ rồi.”

Câu này lập tức khuấy động bầu không khí, Chu Châu túm lấy Lưu Nhị vừa muốn vào WC nói; "Nghe tin này ở đâu đó?!"

Lưu Nhị cúi đầu ngượng ngùng nói: “Thanh Thanh nói cho tôi biết, cô ấy và Tề Kỳ là bạn cùng lớp.”

“Sau đó thì sao? Sao có thể như vậy?”

“Tề Kỳ cảm thấy Cố Phi Minh chơi game quá đỉnh, vội vàng nhờ cậu ta kéo theo, kết quả là sau đó có khoảng thời gian cậu ta bị cảm cúm, Tề Kỳ liền mỗi ngày chạy đến bệnh viện chăm sóc, thường xuyên qua lại rồi cặp với nhau.”

Trong phòng ngủ rơi vào trầm mặc.

Chu Châu và Hà Diệp liếc nhìn Lục Cảnh, lộ ra một ánh mắt bội phục.

Trâu bò.

*

Lúc đó, Lương Thần không thoát khỏi sự tra hỏi của Tôn Bân Úc.

Mười phút trước, Tôn Bân Úc chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời của Lương Thần, liền gửi đi 10 cái icon [tức giận].

Kem Khoai Môn: "Nói mau! Có phải hôm nay em và Lục Cảnh ở cùng một chỗ không?"

Kem Khoai Môn: "Người đâu! Đừng tưởng rằng trốn tránh có thể giải quyết vấn đề à! Em mau ra đây!"

Lương Thần rời khỏi máy chạy bộ, bất đắc dĩ thở dài khi nhìn thấy hàng loạt câu hỏi của Tôn Bân Úc.

Quả Cam: "Ở cùng một chỗ… Chính là cùng ăn một bữa cơm…"

Kem Khoai Môn: "Ăn sinh nhật à?"

Quả Cam: "Em không biết hôm nay sinh nhật cậu ấy."

Kem Khoai Môn: "[mỉm cười]"

Quả Cam: "Thật mà."

Kem Khoai Môn: "Đừng có hài hước, hiện tại hai người là như thế nào hả."

Quả Cam: "Không có như thế nào hết."

Kem Khoai Môn: "Được rồi, em không cần phải nói, anh đã biết."

Quả Cam: "Anh biết gì?"

Kem Khoai Môn: “Nói chuyện nắm tay.”

Quả Cam: “....”

Quả Cam: “Em không có.”

Kem Khoai Môn: “Thôi được rồi, anh mặc kệ em, anh đi xem Người Một Nhà Vui Vẻ đây.

Quả Cam: “....”

Cuộc nói chuyện cứ vậy mà kết thúc, Lương Thần đi tắm rửa, khi quay lại thì thấy Tôn Bân Úc gửi tin nhắn cho cô.

Kem Khoai Môn: “Em đối xử tốt với người ta nha, người ta vẫn còn non nớt lắm.”

Quả Cam: “Thật sao?”

Một giây sau Tôn Bân Úc trả lời.

Kem Khoai Môn: “Em xem em còn nói không có gì!!! Không có gì mà em quan tâm người ta như vậy!!!!”

Lương Thần không còn lời nào để nói, lười tranh cãi với anh ta, tắt di động lên giường ngủ.

Cả đêm yên giấc.

Ngày hôm sau, cô đúng giờ xuất hiện ở phòng họp công ty, Lưu Dĩ Tình và Mục Tổng đều đang đợi cô.

Lương Thần đi vào thì thấy một cảnh, ngoài trưởng bộ phận chịu trách nhiệm sản xuất hạng mục còn có hai người lạ mặt.

Sau khi Lương Thần ngồi xuống, Lưu Dĩ Tình lập tức giới thiệu: “Đây là tổng đạo diễn chương trình “Đỉnh Phong Ca Đàn” Mã Minh Huy, đạo diễn sản xuất Chúc Cao Dương.”

Lương Thần đè nén hoảng loạn trong lòng, lập tức đứng lên chào hỏi.

Không nghĩ hiệu suất làm việc của Mục Tổng cao như vậy, hôm nay có thể mời được người đến.

***Một phân cảnh nhỏ

Lương Thần: “Nếu trước mặt cậu có một thính bên trong có AWM và M249 nhưng mà hiện tại tôi lại mời cậu ăn cơm, một phút cũng không thể chờ, cậu chọn cái nào?”

Lục Cảnh: “Đừng như vậy, quá khó chọn.”

Lương Thần: “Phải chọn!”

Lục Cảnh: “Chị đừng ép tôi mà, AWM và M249 tôi đều rất thích, thật sự không chọn được.”

Lương Thân: “??? Chia tay.”