Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 49




Trạc Thác đuổi theo ra đến ngoài điện, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy được ông nữa, sau đó mới quay trở về.

Thấy anh một bộ si ngốc, Nhược Vũ đột nhiên nhớ đến chính sự “Thác nhi, nhanh đem thuốc cho Tư Vũ uống đi.”

Thần trí Trạc Thác trở lại, anh chạy vội tới trước giường, mở bọc giấy ra, thấp miệng ngậm một ngụm thuốc bột đưa đến chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng. Một phút đồng hồ sau, cuối cùng nàng cũng uống hết chỗ thuốc đó. Anh nhìn không dời mắt, hưng phấn chờ nàng tỉnh lại.

Nhưng tả đắng hữu đắng, một canh giờ trôi qua, rồi lại hai canh giờ trôi qua, người trên giường dường như vẫn đang ngủ say.

“Mẫu hậu, tại sao lại như vậy? Thuốc đã uống vào mấy canh giờ rồi, tại sao Vũ nhi vẫn chưa tỉnh?” Tâm tình kích động đã sớm rút lui, Trạc Thác lại khôi phục lại cảm giác phiền muộn, vội vàng xao động “Chẳng lẽ ông lão kia là thần côn?”

Nhược Vũ cũng buồn bực khó hiểu, nhưng bà vẫn an ủi anh “Đừng hoảng hốt, chờ một lát nữa đã. Theo lý thì ông lão đó sẽ không trêu đùa chúng ta đâu, huống hồ ông ấy vốn dĩ không cần phải làm như vậy. Mẫu hậu nhớ rõ ông ấy, ông ấy nhất định là cao nhân.”

“Nhưng………..” Đôi mắt ảm đạm lại chuyển hướng đến chiếc giường, lông mày anh nhíu lại.

“Thác nhi, con ăn cơm trước đi, từ sáng đến giờ con vẫn chưa ăn gì mà.” Thấy anh càng ngày càng gầy gò, Nhược Vũ vô cùng đau lòng.

“Không cần, con chờ Vũ nhi tỉnh lại rồi ăn.”

“Con còn như vậy thì thân thể sẽ không chịu đựng được đâu. Đến lúc Tư Vũ tỉnh lại thì con lại ngã gục thì làm sao chứ? Huống hồ con cũng không hi vọng Tư Vũ vừa tỉnh dậy đã lo lắng cho con đúng không? Ngoan, ta đã sai Tiểu Lý Tử bày ít đồ ăn trong sảnh, con đi ăn rồi lại đến chờ nó có được không?”

Trạc Thác trầm mặc suy tư một hồi, cuối cùng cũng đứng dậy, vô tình hướng đến phòng ngủ, Nhược Vũ chậm rãi đến gần giường lớn, nhìn người đang nằm thấp giọng gọi: “Tư Vũ, hay mau tỉnh lại đi, con nhẫn tâm làm cho những người yêu mình đau khổ chờ đợi sao?”

Màn đêm buông xuống, ánh nến chiếu sáng, Trạc Thác ghé vào trước giường, ngón tay thon dài vuốt ve qua lại khuôn mặt tuyệt mỹ trước mặt, trong miệng không ngừng nỉ non “Vũ nhi, đã nhiều ngày trôi qua rồi, tại sao nàng còn không chịu tỉnh lại. Nàng đã ngủ đủ rồi, sao còn tiếp tục làm gì. Nàng biết không? Cuộc sống không có nàng gian nan biết bao, trước kia có nàng bên cạnh, ta cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh; nhưng hôm nay thiếu nàng làm bạn, ta mới phát giác rằng từng giờ từng phút đều dài dằng dặc vậy.”

Anh nắm lấy nàng chuyển đến mặt mình “Vũ nhi, ta gầy, ta tiều tụy lắm rồi, trong khoảng thời gian này ta ăn không ngon, ngủ không yên; nếu như nàng còn không chịu tỉnh lại thì gương mặt tuyệt luân trước kia của Thác sẽ không còn nữa.”

Thanh âm anh có chút đề cao: “Không phải nàng thường xuyên vì những nữ nhân trong điện kia mà không vui vẻ sao? Ta đã nói với nàng, chồng người ta hiện đã trở thành con mồi của họ nhìn chằm chằm. Mỗi ngày, họ đều ăn mặc yêu mị mị hoặc có ý đồ dụ dỗ ta. Nhưng ta nhất định không, không để họ mê hoặc. Nhưng nếu nàng còn cứ lười biếng như vậy, ta không biết mình có thể kiên trì được bao lâu; cho nên, nếu nàng không muốn chồng bị người khác đoạt mất thì hãy lập tức tỉnh lại đi.”

Ngón tay rắn chắc khẽ lay động cơ thể nàng, cuối cùng sờ vào chiếc bụng đang nhô cao, vừa hay chỗ đó nhảy động một chút. Anh vui mừng kích động “Vũ nhi, nàng cảm thấy không? Đứa nhỏ vừa động đậy đó, nàng từng nói với ta, ta thích con gái, nhưng ta có dự cảm mãnh liệt rằng chúng sẽ là một đôi tiểu hài tử nghịch ngợm đáng yêu.” Tiếng nói lại trở nên sợ hãi bi ai “Có chuyện quan trọng này ta muốn cho nàng biết, vị tăng nhân kia nói bảo bảo của chúng ta không thuộc về nơi này, chúng phải ở thế kỷ hai mươi mốt sinh ra và lớn lên. Qua hơn hai tháng nữa chính là cơ hội chúng ta trở về, chúng ta phải có thần giao cách cảm mới có thể thuận lợi được. Bởi vậy, nàng mau chóng tỉnh lại đi, nếu không thì bọn trẻ sẽ nguy hiểm mất. Đây là kết tinh tình tình yêu của chúng ta chờ đợi đã lâu, không thể để bọn trẻ gặp nguy hiểm được.”

Dạ Lan càng sâu, khắp nơi càng yên tĩnh, tiếng nước trong phòng truyền ra đứt quãng cùng với tiếng nói nhỏ nhẹ thấp giọng, Trạc Thác khóc rống chảy nước mắt, đến khi mệt mỏi thiếp đi mới ghé cạnh xuống giường nàng ngủ thật say.

Ngọn lửa cháy ung dung lắc lư, ánh sáng tập trung hướng về phía giường lớn màu vàng nhạt, đem dung nhan tuyệt mỹ của Tư Vũ càng thêm mỹ lệ.

Nhếch lông mi lên, mí mắt lay động, sau đó hai mí mắt từ từ tách ra, để lộ một đôi mắt đen láy sáng ngời.

Như đã ngủ cả một thế hệ, Tư Vũ lảo đảo bành trướng, nhìn sang đỉnh màn, xung quanh là khung cảnh quen thuộc, cuối cùng, ánh mắt rơi trên nam nhân trước giường. Đôi mắt nửa đêm nhu hòa bị che kín, ngón tay thon ngọc dời đến, nhẹ nhàng sờ đến ngũ quan của anh.

Thấy anh tiều tụy, tinh thần suy sụp, sắc mặt ảm đạm, còn có cái cằm lộn xộn thật lâu không có tu bổ râu ria, nàng đau như đứt từng khúc ruột, nước mắt nhanh chóng chảy ra. Ngủ say mấy ngày này, nàng đều cảm nhận được anh luôn ở bên mình, thấy anh tự tay chăm sóc mình, cho mình ăn cơm, vừa mát xa cho mình vừa nói chuyện tâm sự, mỗi lần rơi lệ phàn nàn việc mình quá mức nhẫn tâm khiến anh trở thành người cực kỳ khổ sở.

Đang ngủ đột nhiên Trạc Thác cảm thấy có điều quen thuộc chạm đến, trong lòng anh cảm thấy vô cùng vui mừng, rất nhanh sau đó anh mở mắ ra, thấy trước mặt mình là bộ dạng thanh tỉnh thì vô cùng hưng phấn, anh si mê nhìn nàng, đến khi nàng nhìn anh mỉm cười anh mới dám chần chờ hỏi: “Vũ nhi, là nàng sao? Nàng đã tỉnh rồi à?”

Sự khiếp đảm của anh làm cho Tư Vũ đau lòng, cầm chặt tay anh, cô khẳng định gật đầu “Thác, là thiếp, thiếp đã tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi.”

Trạc Thác vô cùng kích động, nhảy lên giường ôm chặt nàng vào lòng. Tư Vũ cũng gấp bách ôm chặt lại anh. Họ như đôi dã thú đói lâu rồi mới được ôm nhau. Tư Vũ dùng đôi môi mềm mại bóng loáng ghé vào tai anh, gò má và chiếc cằm lún phún đều lưu lại nhiệt độ của nàng.

Nụ hôn của nàng dường như làm giá rét lạnh của mưa xuân gặp được ánh mặt trời rực rỡ, làm Trạc Thác chìm sâu vào say mê. Rất nhanh sau đó anh chủ động làm việc chính, không chờ đợi được chế trụ đôi môi nàng.

Đến thật lâu sau, đến khi hai người cơ hồ đều muốn hít thở không khí, hai khóe môi mới lưu luyến rời ra. Nhưng cơ thể vẫn gần sát lẫn nhau, hấp thụ lẫn nhau.

“Vũ nhi, nếu nàng không tỉnh lại, ta thật sự không biết phải làm sao bây giờ.” Từ kinh nghiệm xương máu đó, Trạc Thác vô cùng sợ hãi.

Tư Vũ vỗ nhẹ lưng anh nhỏ giọng cảm thán “Có chàng chăm sóc, làm sao thiếp có thể ích kỷ như vậy được. Thác, chàng biết không? Tuy thiếp đang ngủ nhưng những việc chàng làm, tất cả thiếp đều cảm nhận được, nhưng thiếp muốn chính miệng chàng nói lại lần nữa.”

Thấy nàng đang mong mỏi chờ đợi, Trạc Thác êm tai nói: “Thời gian nàng hôn mê quá dài, sợ cơ thể nàng héo nên mỗi ngày ta đều đấm bóp cho nàng, có khi còn ôm nàng đến phía sau núi tăm Ôn Tuyền để tăng tuần hoàn máu.” Nói xong anh tranh thủ chạm vào mũi nàng “Xấu xa, lại còn đem cháo trong miệng nhổ ra, lần nào ta cũng muốn ta mớm cho mới bằng lòng ăn.” Có khi nàng còn muốn chính anh mớm cho nàng ăn canh và uống sữa tươi nữa. Nhớ đến nàng kể cả trong tiềm thức cũng muốn ỷ lại vào mình, trong lòng anh hiện lên một tia vô cùng ngọt ngào.

“Còn gì nữa không?” Tư Vũ hứng thú bừng bừng.

“Đêm đến, cứ hai canh giờ ta đều tắm cho nàng, biết nàng rất thích sạch sẽ nên cứ cách ba ngày đều phải gội đầu, hơn nữa, sáng sớm hàng ngày đều dựa vào lò lửa để chờ hong khô tóc.” Nhớ lại giai đoạn vất vả, thời gian khổ sở, Trạc Thác lại cảm thấy cảm khái “Sợ nàng thiếu chất, ngày nào ta cũng ôm nàng đến sân phơi nắng.”

“Oa, giống thật, giống hệt trong mơ ta cảm nhận được!” Tư Vũ càng thêm dính chặt lấy anh “Vì bổ sung vi-ta-min, chàng còn cho thiếp uống nước trái cây và ăn súp phải không? Thiếp nhớ được có nước dưa hấu, nước chanh, nước táo, vân vân, đúng không?”

Trạc Thác vui mừng gật đầu, hóa ra nàng đều biết rõ, hóa ra mấy ngày này nàng bên cạnh mình đều nghe được những lời nói của mình, cảm nhận được nhất cử nhất động của mình. Cái này có được gọi là thần giao cách cảm không?

“Còn nữa!” Tư Vũ đột nhiên chọc nhẹ lên bộ ngực của anh “Chàng xấu lắm, còn dám uy hiếp thiếp, nói rằng nếu thật sự không tỉnh lại thì sẽ đi tìm các nữ nhân kia. Hừ, chàng thật có can đảm đụng vào họ thì ta sẽ chặt đứt mệnh căn của chàng.”

Trạc Thác cười khẽ “Nếu không nói như vậy, làm sao nàng tỉnh lại đây?”

Tư Vũ bỗng nhiên nhớ đến một chuyện khác “Thác, thiếp mơ hồ nghe được, chàng nói bọn trẻ gặp nguy hiểm, phải trở về hiện đại, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”

Trạc Thác để nàng rời khỏi lồng ngực mình, ngồi thẳng người nghiêm trang đem chuyện ông lão đó nói cho nàng nghe.

Tư Vũ nghe xong bán tín bán nghi “Thật vậy sao? Lời của ông ấy có tin được không?”

“Ta cũng không tin lắm, nhưng mẫu hậu nói ông ấy là cao tăng đắc đạo, mẫu hậu do chính ông ấy mang đến Thịnh Trạc hoàng triều. Vũ nhi, mặc kệ như thế nào, vì con chúng ta, hãy trở về hiện đại đi. Dù sao ở đó cũng có sự nghiệp của ta, hơn nữa nàng cùng có thể nhìn thấy ba mẹ mình, ta biết nàng rất nhớ họ.”

Đúng là đã rất nhiều đêm, cô nhìn lên bầu trời tối đen nhớ về thế kỷ hai mươi mốt và ba mẹ, nàng muốn biết hiện giờ họ sống thế nào, họ cho rằng mình đã chết chắc họ thương tâm gần chết. Nhưng còn Thác? Anh chịu từ bỏ hết mọi chuyện ở đây ư? “Nhưng, không dễ dàng gì để về được, chẳng lẽ chàng bằng lòng buông xuôi tất cả, cam lời rời bỏ người thân ư?”

Trạc Thác lập tức trầm mặc. Không sai, nếu như ông lão nói thì sau này mẫu hậu đều dùng nước mắt để rửa mặt, phụ hoàng cũng mặt mày ủ rũ. Nhưng, nếu phải lựa chọn giữa mẫu hậu và Vũ nhi thì anh sẽ chọn Vũ nhi. Bỏ đi buồn khổ trong lòng, anh nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu có phụ hoàng, còn có các hoàng đệ, hoàng muội, họ sẽ không sao đâu. Vì con của chúng ta, chỉ có ta với nàng. Cho nên ta quyết định sẽ trở về hiện đại.”

Tư Vũ như thấu hiểu tâm tư của anh, biết rõ anh không muốn nhưng nàng không muốn vạch trần. Đột nhiên nàng lại nghĩ đến chuyện khác “Đúng rồi, Thác, còn Tư Mã Thuần? Đã bắt được hắn chưa? Hóa ra hắn chưa chết, người giả dạng ông lão kia đâm thiếp bị thương, chính là hắn!”

“Đúng vậy, hắn đã chết rồi. Hộ vệ của hoàng cung bày thiên la địa võng tiến hành ba ngày ba đêm đuổi bắt, cuối cùng cũng bắt được hắn. Vốn muốn từ từ tra hỏi hắn nhưng không ngờ hắn lại tự sát, ta không thể bớt giận, cuối cùng là sai hộ vệ đâm thêm vài nhát kiếm lên người hắn.” Biết hung thủ là kẻ hèn hạ đáng giận Tư Mã Thuần, Trạc Thác không kiềm được tức giận, thù mới hận cũ , không thể nhân từ với hắn được.

Tư Vũ thở dài một hơi, thật may mắn, tất cả mọi đau khổ đều đã qua hết rồi; may mắn hơn nữa là mình đã tỉnh “Thác, cuối cùng mọi chuyện cũng đã qua, từ nay về sau chính là cuộc sống hạnh phúc của chúng ta.”

Trạc Thác gật đầu, ôm chầm lấy nàng nghĩ lại khoảng thời gian khổ cực đã qua.

Tư Vũ tỉnh lại khiến hoàng cung bị thương cũng trở nên vui mừng trở lại.

Lý thái y đã kiểm tra kĩ lại cho nàng, xác định thân thể đã hoàn toàn hồi phục. Tất cả đều là công mấy tháng này chăm sóc của Trạc Thác.

Thời gian trôi qua ngày từng ngày, thời gian cho họ trở lại hiện đại càng ngày càng gần.

Trong đại điện cung Càn Thanh, khuôn mặt Trạc Thạc trầm trọng, Nhược Vũ sớm đã đầy nước mắt, Trạc Thác thì cố nén nội tâm không đành lòng an ủi bà “Mẫu hậu, người còn như vậy khiến con thật sự lo lắng.”

“Vậy con đừng đi, đứa nhỏ cũng có rồi, bồi dưỡng thân thể thật tốt, lần sau lại muốn có được không?” Nhược Vũ vội vàng lên tiếng, tuy bà cũng chờ đợi chúng ra đời, dù sao cũng là cháu của mình, nhưng bà thật sự không bỏ được đứa con mình yêu quý nhất này.

“Không được, đây là đứa trẻ Vũ nhi chờ mong như vậy, con không thể để nàng đau lòng được.” Trạc Thác kiên quyết cự tuyệt “Mẫu hậu, thật ra không phải con rời khỏi thế giới này, chỉ là đến một nơi khác mà thôi. Chúng ta vẫn sống cùng nhau mà.”

“Nhưng……….Nghĩ đến việc từ nay về sau không được gặp lại con, lòng ta rất đau khổ.”

Trạc Thạc im lặng suốt cuối cùng cũng lên tiếng “Thác nhi, con đã nghĩ kỹ chưa? Con thân là thái tử hoàng triều, là hoàng đế tương lai của Thịnh Trạc hoàng triều, phụ hoàng con định sang năm sẽ đem ngôi vị hoàng đế truyền lại cho con. Con thật sự muốn buông hết vinh dự và trách nhiệm ở nơi đây sao?”

“Đa tạ phụ hoàng ưu ái, xin tha lỗi cho nhi thần bất hiếu!” Khuôn mặt Trạc Thác trở nên đau thương, sau đó anh đến cạnh Nhược Vũ “Mẫu hậu, có phụ hoàng cùng với các hoàng đệ hoàng muội chăm sóc người, cuối cùng nhi thần xin cảm tạ công ơn người nuôi dưỡng, kiếp sau con sẽ báo đáp.”

“Thác nhi, hay để Tư Vũ trở về một mình, con ở lại có được không?” Vì giữ anh ở lại, Nhược Vũ nghĩ đủ mọi cách.

“Xin lỗi mẫu hậu. Con tuyệt đối sẽ không rời khỏi Vũ nhi, càng không thể để nàng ra đi một mình. Con muốn mãi mãi được chung sống với nàng.”

Nhược Vũ nhịn xuống nước mắt đang dâng trào, bà bình tĩnh nhìn anh, khóc không thành tiếng.

Trạc Thạc đau lòng ôm lấy bà, ôn nhu an ủi: “Vũ nhi, đừng đau lòng. Tư Vũ là người Thác nhi yêu, hôm nay gặp phải khó khăn như vậy, đương nhiên hai đứa nó phải cùng nhau đối mặt để giải quyết. Huống hồ Thác nhi nói đúng, nó không rời khỏi thế giới này, chỉ có điều sống ở nơi khác mà thôi. Còn nữa, nàng luôn tự trách không thể báo hiếu được cha mẹ, vậy không bằng để Thác nhi thay nàng báo hiếu họ đi.”

Trạc Thác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, mẫu hậu, không chừng đây là do ông trời an bài, để con thay người hoàn thành trách nhiệm ở thế kỷ hai mươi mốt.”

Sự việc đã định, Nhược Vũ cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, bà lau khô nước mắt, nhẹ nhàng kể với Trạc Thác một việc.