Minh Tinh Kiêm Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 52




Tư Vũ tỉnh lại lần nữa đã là mười giờ hơn của ngày hôm sau. Cô mở to đôi mắt liền thấy Trạc Thác ngồi trước giường, dùng đôi tay ấm áp bao lấy đôi bàn tay bé nhỏ của mình.

“Thác, anh không có việc gì làm sao?” Tối qua, khi mình chìm vào giấc ngủ, anh vẫn còn chưa tỉnh.

“Không có việc gì, còn em thì sao? Miệng vết thương còn đau không?”

Tư Vũ nhẹ gật đầu, lúc này Đông Nghị đúng lúc đi đến, anh trêu ghẹo nói “A, Trạc đại tổng giám đốc của chúng ta thật là đỉnh, thật đặc biệt khẩn trương đối với sản phụ!”

Tư Vũ vừa nghe không nhịn được mà cười khẽ.

Trạc Thác thì hung hăng liếc nhìn anh một cái “Đi chết đi! Nói lung tung.”

Đông Nghị không thèm để ý đến sự tức giận của Thác, tiếp tục trêu “Tớ nói sai sao? Sanh con chính là đại sưu, bọn ta không có chóng mặt, cậu chóng mặt gì chứ?” Nói xong, anh đến gần Tư Vũ “Đại sưu, gần đây tôi có nghiên cứu chế tạo một loại nước thuốc giảm đau tiêu sưng, bôi ở vết mổ sẽ giảm bowsy đau đớn, hơn nữa cũng làm mờ vết sẹo rất hiệu quả.”

“Vậy còn không nhanh bôi đi? Bớt nói nhảm đi.” Trạc Thác tức anh ách, nhớ lại lúc bà xã mình trong lúc sinh bọn trẻ này cực kỳ đau đớn, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Anh một bộ ghen tuông, Đông Nghị nghĩ chắc do Trạc Thác còn nhớ lại chuyện hôm qua. Âm thầm mà cười trộm, sau đó anh chăm chú bôi thuốc lên miệng vết thương cho Tư Vũ.

Cuối cùng, Trạc Thác phải hét to nguyền rủa thành tiếng anh mới tự nhiên ra khỏi phòng.

“Vũ nhi, vất vả cho em rồi.” Người làm vướng chân vướng tay vừa rời khỏi, Trạc Thác liền tâm tình với Tư Vũ “Anh cam đoan từ này sẽ không bao giờ khiến em phải khổ như vậy nữa.”

Đôi tay mảnh khảnh xoa khuôn mặt thoáng tiều tụy của anh, thỏa mãn mỉm cười “Ngốc quá, anh càng vất vả hơn em. Em không sợ đau, khổ bao nhiêu em đều chấp nhận được. Huống hồ, đó là một loại ngọt ngào, hạnh phúc trong đau đớn. Em bằng lòng sanh con cho anh.”

Yết hầu Trạc Thác một hồi nghẹn ngào, thanh âm khàn giọng “Cám ơn em, Vũ nhi.”

Hai người đang tâm tình với nhau thì cửa phòng lại một lần nữa được mở ra, lần này là ông bà Thẩm.

“Tiểu Vũ, chúng ta vừa nhìn qua bọn trẻ. Thật là đáng yêu!” Bà Thẩm mặt mày hớn hở.

“Tiểu Vũ, mẹ con thấy con mắt cũng không nháy hạ xuống, nếu như không phải hai người vệ sĩ nói hết thời gian thì mẹ con cũng không nỡ rời đi.” Ông Thẩm cũng vui mừng không kém.

“Lần đầu tiên ta thấy một đứa trẻ xinh đẹp như vậy chứ sao. Huống hồ, lại là do Tiểu Vũ sinh ra. “ Khuôn mặt bà Thẩm có chút đỏ ửng “Tiểu Vũ, bọn trẻ vừa ra đời nặng sáu cân phải không? Thật ít khi nghe thấy mang thai song sinh lại nặng như vậy.”

“Dạ! Cái này đều là công lao của Thác.” Tư Vũ cảm kích nhìn họ. Kỳ thật, sở dĩ đứa trẻ mạnh khỏe như vậy đều là do ở Thịnh Trạc hoàng triều ăn nhiều trân quý thuốc bổ. Đương nhiên, không thể thiếu do Thác cẩn thận chăm sóc và chăm sóc, nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt xinh đẹp của cô lại chuyển hướng đến Trạc Thác.

“Nào có, mẹ đâu có làm gì, tất cả đều là công lao của A Thác.” Bà Thẩm xấu hổ cười “Đúng rồi, đã đặt tên cho bọn trẻ chưa?”

Trạc Thác nhẹ gật đầu “Tốt lắm. Anh gọi là Trạc Duệ, còn em là Trạc Huyền.” Đây là tên khi ở cổ đại người nhà anh đã cùng quyết định.

“Tên rất hay! Tên rất hay!” Ông Thẩm hoan hô. Sau đó tất cả mọi người cùng đắm chìm trong sung sướng.

“Thác, có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Thấy anh vất vả chèo chống, Tư Vũ vô cùng đau lòng.

Trạc Thác cảm thấy có điểm cố hết sức, nhưng vẫn ôm Tiểu Huyền, tận lực không thể áp đến Tư Vũ “Không cần, anh không sao.”

Ngày hôm sau khi Tư Vũ hạ sinh bọn trẻ, Đông Nghị cho bọn trẻ tiến hành kiểm tra xong làm một ít công tác dự phòng sau đó đem bọn trẻ trở về phòng sinh, chuẩn bị một chiếc giường chuyên dùng dành cho bọn trẻ ngủ. Tư Vũ vừa vặn bắt đầu đến nãi, mẫu nhũ tốt nhất tối tự nhiên, Đông Nghị đương nhiên đề nghị để cô đút cho bọn trẻ ăn,

Vết mổ còn đang đau nhức, cô lại không thể di chuyển, mỗi ngày đều dựa vào Trạc Thác để có thể hoạt động được. Bọn trẻ không cảm giác được bố mẹ vất vả, bọn trẻ chỉ lo hấp nãi, mỗi lần ăn mất nửa tiếng đồng hồ. Trạc Thấc thay phiên ôm hết đứa nọ đến đứa kia đến khi cánh tay mỏi nhừ.

Huống hồ, điều làm anh để ý chính là nơi vốn thuộc về mình lại bị hai đứa con trai chiếm mất. Mỗi lần anh đều chăm chú nhìn bọn trẻ hấp nãi, nội tâm lại vô cùng ghen tỵ.

Rốt cục ăn hết bú sữa. Trạc Thác thở sâu ra một hơi, đem bọn trẻ về giường bên cạnh, đắp kín mền rồi trở lại trước giường Tư Vũ, thấy ngực nàng tuôn ra rất nhiều sữa, anh cúi đầu xuống mút lấy mút để.

Tư Vũ rung động kinh hô “Thác, đây là bệnh viện. Anh mau đứng dậy đi.”

Trạc Thác tiếp tục dùng lực mút lấy, hàm hồ cự tuyệt “Ta không quan tâm, ta muốn ăn, nơi này là của ta.”

Thấy anh giống hệt như bọn trẻ, Tư Vũ dở khóc dở cười. Cái bình dấm chua này lại còn ghen tỵ với bọn trẻ nữa. Mỗi lần bọn trẻ bú sữa, anh đều căng cứng khuôn mặt như tờ giấy, giống như đang vuốt ve một con cừu mà không phải con mình vậy. Ayy, là do anh, dù sữa mình nhiều nhưng bọn trẻ đều ăn không hết, nhờ anh giúp dỡ nên toàn chen lấn với bọn trẻ.

Thật lâu sau, Trạc Thác vẫn còn cảm nhận được mùi ngon mà liếm láp, vừa xoa năn bên còn lại, sau đó lại thay phiên nhau uống. Mỗi khi sữa dường như ngừng lại thì anh lại dùng đại lực, khiến nó lại tuôn chảy, Tư Vũ kháng nghị “Được rồi, Thác, đừng làm vậy nữa, nó sẽ không ngừng chảy đâu.”

“Không sao cả, anh sẽ giúp em giải quyết, anh không ăn cơm rồi đành bú sữa mẹ thôi.” Trạc Thác không để ý đến cô, tiếp tục vùi đầu vào ăn, không ngừng tán thưởng “Thật ngon, rất ngọt, Vũ nhi, em giỏi quá.”

“Anh…..” Tư Vũ không thể nề nà, hơi chút cử động cơ thể, thoáng dựa lưng vào chiếc giường mềm mại, nhắm hai mắt ngủ, tùy ý để anh tiếp tục.

“A….” Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi, Tư Vũ lập tức mở to mắt, chỉ thấy cô vệ sĩ ngơ ngác đứng ở cửa phòng, miệng mở lớn, khó mà tin được nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Hai má Tư Vũ nóng lên, lắc lắc Trạc Thác “Thác, mau đứng lên. Hoàng tiểu thư đưa cơm tới rồi.”

Trạc Thác thấp nông một tiếng, lưu luyến không rời ngẩng đầu, không vui nhìn về phía cửa ra vào, đôi môi khêu gợi còn mang theo chất nhũ mầu trắng.

Cô vệ sĩ thấy thế lại gọi.

Khuôn mặt Tư Vũ càng đỏ hơn, cô ho nhẹ một tiếng lúng túng nói: “Hoàng tiểu thư, xin hãy đặt cơm ở đó đi. Cám ơn!”

Cô vệ sĩ rốt cục cũng lẫy lại tinh thần, khuôn mặt bừng đỏ, cúi đầu đi tới, cẩn thận đem thức ăn để lên mặt bàn rồi nhanh chóng dời khỏi phòng.

Tư Vũ liền dùng lực đánh Trạc Thác “Hỗn đản, người ta nhìn thấy rồi kìa, cô ấy nhất định sẽ kể lại với các y sinh khác, em….Từ nay em không thể gặp mặt người khác nữa.”’’’’’’’

Vẻ mặt Trạc Thác đầy thỏa mãn không cho là đúng “Làm sao mà mất mặt, chúng ta là vợ chồng mà.”

“Anh………..”

Trạc Thác nhẹ hôn lên miệng cô “Được rồi, đứng nóng giận nữa, hãy ăn cơm đi.” Nói xong, anh bưng đồ ăn để lên mặt bàn từng miếng từng miếng đút cho cô ăn.

Một tuần sau, miệng vết thương của Tư Vũ dần khép lại, sau khi được kiểm tra lại kỹ càng thì Trạc Thác cùng một nhân viên bảo vệ mang bọn trẻ về nhà.

Cô mặc một bộ đồ ngủ chậm rãi đi lại trong phòng, tâm tình thư sướng “Ở nhà vẫn là tốt nhất!”

Trạc Thác chú ý nâng đỡ cô “Đương nhiên rồi!” Sau đó ghé vào tai cô nói nhỏ một câu “Trong nhà, anh càng dễ tận hưởng sữa tươi ngọt ngào của em.”

“Sắc lang!” Tư Vũ nhẹ nhàng nói, trong lòng tràn ngập thỏa mãn và ngọt ngào. Không biết chuyện gì đang xảy ra, thân thể mình rõ ràng rất khỏe, sữa thì cực kỳ dư thừa, may nhờ anh ngày nào cũng giúp đỡ nên sữa chẳng những lưu thông mà cũng không còn đau nhức.

“Vũ nhi, anh nghĩ đến một cách rất tốt, từ nay về sau dùng chai chứa, mỗi khi đi làm anh sẽ mang theo uống, như vậy thì không cần đồ uống nữa rồi. Huống hồ, đồ uống bên ngoài không thể sánh được so với sữa của em!”

“A!” Tư Vũ nhịn không được cười phá lên, trời ơi, đây là người gì vậy? Tại sao lại có thể nghĩ ra chuyện này chứ “Anh…….Anh không sợ mọi người chê cười sao?”

“Không hề, anh còn chuẩn bị một chiếc bình ghi rõ “Đồ ăn của Trạc Thác” chỉ mình anh có thể dùng được.”

Hôn mê! Tư Vũ thượng triều bay vùn vụt, quyết không đùa giỡn cùng anh nữa. Cô trầm mặc một hồi rồi nghiêm mặt “Đúng rồi, Thác, chuyện công ty sao rồi?”

“Tất cả đều là kế hoạch của ta. Trương Thiên Minh của thực là một thiên tài. Nhờ hắn giúp đỡ, không chừng mai công ty của thể được giải phóng.”

“Nhanh như vậy sao?” Tư Vũ vừa mừng vừa sợ, ngày thứ ba sau khi cô xuất viện, lo lắng sự việc đã để quá lâu nên giục anh đi làm việc, không ngờ rằng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy lại có hiệu quả như thế.

“Ta là Thịnh Trạc hoàng triều cầm người, hôm nay chúng tôi xuất hiện ở đây, chính phủ còn có lý do gì để niêm phong công ty của tôi?” Trạc Thác tự phụ thuyết “Những nghệ sĩ kia không lịch sự cho phép ký hợp đồng với những công ty khác, anh muốn cảnh cáo họ bội ước nên tất cả đều phải cầu khẩn anh, cũng không còn khởi tố anh nữa.”

Tư Vũ gật đầu, sau đó lại lo lắng nói: “Vậy tiếp theo thì sao? Công nhân viên đều đi cả rồi, trong khoảng thời gian ngắn thì tìm đâu được nhiều người như vậy?”

“Vũ nhi, chuyện của công ty em không cần phải quan tâm, tất cả đã có anh lo rồi. Nhiệm vụ của em bây giờ là chăm sóc tốt cho bọn trẻ, còn cả anh nữa.” Cuối cùng, anh bỏ lại thêm một câu không đứng đắn trong lời nói.

Hai người cứ một hồi nghiêm túc lại một hồi trêu chọc, đến khi bà Thẩm gọi ăn cơm mới dừng lại.

Sau khi công ty giải phóng, Trạc Thác bắt đầu vì thông báo tuyển dụng công nhân mà bận bù đầu.

Trương Thiên Minh căn cứ những tư liệu trước kia, gọi điện thoại đến cho những nhân viên cũ cùng một nhóm người niệm tình cũ mà hảo phúc lợi, tất cả đều đồng ý quay trở về. Nhưng phối âm bộ, mở rộng bộ, bộ tuyên truyền chờ vài công nhân viên quan trọng trong ngành đều cự tuyệt, biết Trạc Thác muốn mời đám công nhân viên cũ về lần nữa nên không liếc lợi dụng mọi thủ đoạn hèn hạ giữ lại họ.

Trưa nay, Trạc Thác hẹn ặp Lưu Khải Tam, mỗi lần hắn đến dường như khiến Thác cười nhạo như điên. Nếu như không phải Trương Thiên Minh ở đây thì không chừng Trạc Thác đã đánh chết hắn.

Rầu rĩ không vui dời khỏi khách sạn, Trạc Thác bảo Trương Thiên Minh về trước còn mình một mình tản bộ trên đường. Mai danh ẩn tích hơn một năm, anh cố ngụy trang nên các người quen đều không nhận ra anh. Anh cúi đầu, chẳng có mục đích gì cứ thế bước đi, bỗng dưng đâm sầm vào một người, vật trong tay người đó rơi lả tả đầy đất.

Trạc Thác vội vàng nói lời xin lỗi, sau đó ngồi xổm xuống chuẩn bị giúp hắn nhặt đống giấy đó. Đột nhiên, ánh mắt của anh bị tờ giấy kia hấp dẫn “Công ty hữu hạn Phi điện ảnh và truyền hình” điều càng làm anh giật mình chính là dòng chứ bên dưới “Tổng giám đốc Âu Dương Cẩn”

Tờ giấy trong tay anh bị nắm chặt, ngẩng mặt lên nhìn đối phương, đó là một người đàn ông trung niên tầm hơn bốn mươi, tây trang thẳng, tướng mạo đường đường, chiếc trán có nét rất giống đối với mẫu hậu, hơn nữa, tên…..Trạc Thác gấp giọng hỏi: “Tiên sinh, xin hỏi cha mẹ ngài có phải là Âu Dương Động và Lý Tú Liên không?”

Kỳ thật, Âu Dương Cẩn cũng nhận ra người tiếng tăm lừng lẫy trước mắt – Trạc Thác, vừa mới định chuẩn bị chào hỏi anh thì bị câu hỏi tiếp theo làm kinh ngạc. Anh…làm sao mà biết tên cha mẹ anh? Âu Dương Cẩn gật đầu, nghi ngờ hỏi: “Trạc tổng giám đốc, ngài biết gia phụ tôi sao?”

Trong tâm Trạc Thác còn vui hơn “Ngài còn một người chị tên là Âu Dương Nhược Vũ nữa.”

Âu Dương Cẩn vừa nghe xong, gương mặt nhanh chóng trở nên ảm đạm, thương cảm nói: “Chị ấy…..Đã qua đời trong lễ mừng năm mới.”

“Bà không có chết, bà đang ở một thời đại khác rất hạnh phúc.” Trạc Thác kích động nói câu “Cậu!”

Âu Dương Cẩn chấn động “Trạc tổng giám đốc, ngài…….”

“Âu Dương Nhược Vũ là mẹ con, lần trước bà vô tình lạc đến cổ đại, nơi có tên là Thịnh Trạc hoàng triều, phụ hoàng con là hoàng đế ở đó và mẫu hậu là quý phi duy nhất!”

Âu Dương Cẩn trừng mắt líu lưỡi, không thể tin vào tin tức quái dị này.

Trạc Thác biết ông không thể tin được nên nói “Cậu, chúng ta đến quán cà phê đối diện ngồi một chút đi, con muốn kể cho ngài nghe tất cả mọi chuyện.”

Âu Dương Cẩn ngơ ngác, theo sát đằng Trạc Thác đến quán cà phê đối diện.

Sau khi Trạc Thác giải thích tất cả mọi chuyện, Âu Dương Cẩn cuối cùng cũng tin tưởng, biết được tin chị mình không chết mà đang rất vui vẻ, giờ lại còn xuất hiện thêm một người cháu ngoại nên vô cùng kích động “A Thác, nếu ông bà ngoại mà biết chắc chắn sẽ rất vui mừng. Từ sau khi tỷ tỷ ra đi, họ thường xuyên âm thầm rơi lệ.”

“Dạ, cho nên mẫu hậu mới bảo con nhất định phải tìm được cái người.” Trạc Thác nhớ tới những chuyện đứng đắn “Cậu, con tạm thời không thể đến thăm ông bà ngoại, công ty có một số chuyện cần con phải xử lý.”

“Ta cũng nghe nói con mất tích một năm, Thịnh Trạc ảnh nghiệp cũng đóng cửa rồi, mọi việc giờ sao rồi?”

Trạc Thác trầm mặc sau đó đem kể hết tình huống cho ông nghe.

“A Thác, nếu như con khong chê thì người của công ty ta có thể tùy ý con sử dụng.”

Trạc Thác mừng rỡ, anh đang phiền muộn, không ngờ rằng gặp được cậu thật sự không tệ mà.

“Công ty của ta tuy nhỏ nhưng cái gì cũng có. Những nhân viên kia đều là những nhân tài kỳ cựu, bọn họ đều rất có kinh nghiệm.” Âu Dương Cẩn chất phác “Nhưng, chỗ đó thiết bị chế tác có hơi đơn sơ một tí.”

“Cái này không phải là vấn đề, con sẽ lại đầu tư một lần nữa, đổi lại tất cả những thiết bị mới. Nếu như cậu đồng ý, không ngại lo lắng thì có thể để bọn họ đến Thịnh Trạc làm, tất cả đều do ngài quản lý.”

Âu Dương Cẩn mừng rỡ, ông chưa từng nghĩ mình sẽ làm quản lý ở một công ty lớn, hơn nữa còn là một công ty lâu năm như Thịnh Trạc. Ông cười sung sướng không ngừng “Cái này để sau hẵng nói. Trước mắt chúng ta hãy vượt qua cửa ải khó khăn này đã. Đúng rồi, con cần phải mời một người nữa. Mợ là nhân tài làm việc trên thị trường, đối với nhân viên các ngành đều thấu hiểu, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói.”

A!! Trạc Thác lại vô cùng vui mừng “Vâng! Con đang chuẩn bị tuyển dụng một đám nhân viên mới, điều này từ nay về sau chắc phải dựa vào mợ.”

Sau đó, họ không chần chờ mà đến thẳng công ty của vợ Âu Dương Cẩn.

Đêm khuya Trạc Thác mới về đến nhà. Anh nhẹ nhàng bò lên giường để không đánh thức Tư Vũ.

“Thác, anh về rồi à?” Tư Vũ mở đôi mắt mông lung đang buồn ngủ ra.

“Vũ nhi, xin lỗi đã làm em thức giấc!” Trạc Thác áy náy nhìn cô.

“Không sao, em đã ngủ từ sớm rồi.” Tư Vũ nhìn anh mỉm cười “Sự tình sao rồi?”

“Nhờ mợ giúp đỡ, công tác cuối cùng cũng đã có người nhận.” Buổi chiều anh đã nói chuyện ngẫu nhiên gặp lại cậu cho cô nghe.

Thấy anh mặt mũi đầy mệt mỏi, Tư Vũ cực kỳ đau lòng “Thác, anh khổ cực như vậy mà em lại không giúp được gì.”

“Đồ ngốc, em đã thay anh sinh ra hai đứa trẻ mập mạp, việc này là việc vĩ đại nhất. Em đang ở cữ mà anh phải bôn ba khắp nơi, chuyện đó mới khiến anh thấy đau lòng.” Anh nâng người cô dậy, làm cô nghiêng dựa vào lưng mình, sau đó nhẹ nhàng mát xa bờ vai, cánh tay và đùi cô.

“Đó là công việc. Huống hồ, có ba mẹ em nên em không thấy khổ cực.”

“Em là vợ anh, anh muốn em có một cuộc sống thoải mái nhất, khiến em mỗi ngày đều là ngày hạnh phúc nhất, vui sướng nhất!” Đột nhiên Trạc Thác nhớ tới chuyện hôm nay, lo lắng nói “Vũ nhi, chờ em ngồi nhà hết tháng, chúng ta sẽ thử thêm một lần nữa chuyện hôn lễ.”

Tư Vũ trở nên thất thần “Thật sao?” Mặc dù ở cổ đại đã bái đường lần đầu tiên, nhưng tận đáy lòng cô vẫn hy vọng mình được mặc một chiếc áo cưới trắng noãn, nghe những câu nói chúc phúc của mọi người mà trở thành vợ của anh.

“Ừ. Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể mặc áo cưới.”

Tư Vũ nghe đến đó, khuôn mặt nhỏ nhắn ảm đạm xuống, cúi đầu nhìn xuống thân hình hơi phát phì của mình, chu cái miệng nhỏ nhắn lên nói “Anh xem em như cái thùng nước như thế này, làm sao có thể mặc áo cưới xinh đẹp được.”

Trạc Thác thuận thế nhéo phần eo đầy đặn của cô an ủi “Nhưng ta thích. Vũ nhi, sinh em bé đều sẽ thành như vậy, từ từ rồi sẽ gầy lại.”

“Thật sao?” Tư Vũ vẫn đầy đau khổ “Vậy ngày mai sẽ bắt đầu, em sẽ ăn uống điều độ!”

“Không được!” Trạc Thác lập tức cắt đứt ngay ý nghĩ này của cô “Chúng ta có thể tìm người thiết kế áo cưới theo yêu cầu.”

“Nhưng………”

“Đừng nhưng nhị gì cả, cứ làm như vậy đi.” Đột nhiên trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ “Vũ nhi, em yên tâm, anh sẽ nghĩ cách khiến em trở nên hoàn mỹ.”

Anh cười gian làm Tư Vũ không khỏi trở nên cảnh giác “Cái gì, phương pháp giảm béo ư?”

“Trước hết không nói cho em biết. Đến lúc đó rồi sẽ biết thôi.” Anh tiếp tục cười gian tà, sau đó cúi đầu vào ngực cô “Tốt lắm, ta muốn bú sữa mẹ.” Nói xong, anh không chần chừ mà kéo đồ ngủ của cô xuống, ngậm lấy bờ ngực đầy đặn rắn chắc của cô.

Rất nhanh, toàn thân Tư Vũ xuất hiện một cảm giác khác thường, loại cảm giác này cực kỳ quen thuộc, có phải là….làm mình phản ứng. Trời ạ, nam nhân này, không phải nói bú mẹ sao? Tại sao cách ăn không hề giống với bọn trẻ. Anh rõ ràng là đang khiêu khích mà.

“Thác, anh bại hoại. Anh quên chúng ta không thể cái kia sao. Em ghét anh.” Tư Vũ nói như muốn khóc.

Trạc Thác lúc này mới dừng lại, ngửa mặt lên dụ dỗ cô “Vũ nhi ngoan, đừng khóc.”

“Hừ, từ nay về sau anh đừng hòng ăn nữa.” Tư Vũ vừa thẹn cừa giận, vươn tay định đánh anh.

“Được rồi, anh biết sai rồi. Anh hiện giờ chăm chú hấp!” Nói xong anh tiếp tục cúi đầu trước ngực cô. Nhưng lần này anh có nhiều quy củ rồi, không có nhiều xích mích như trước nữa, nóng lòng như Tư Vũ cũng từ từ tiêu tan, lẳng lặng hưởng thụ để anh đem chỗ dư thừa đó hút đi.

Không lâu sau, phát hiện người trước ngực dừng lại, cô không khỏi buồn bực nhìn xuống, hóa ra anh đang ngủ, miệng vẫn còn đang ngậm.

Nhẹ nhàng nghịch mái tóc thô đen và gương mặt tuấn tú mỏi mệt, Tư Vũ tiếp tục dựa vào giường làm đầu anh gối lên ngực mình, tham lam nhìn gương mặt tuấn tú ngây thơ ngủ say, khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên một chút. Có người chồng như vậy thì còn mong muốn gì hơn.

Cuối cùng, mọi người cùng thương lượng quyết định nên hôn lễ của họ sẽ cùng tổ chức chung với ngày mừng một trăm ngày của bọn trẻ. Cái này….có đủ thời gian để Tư Vũ chỉnh đốn lại cơ thể mình.

Ban ngày Trạc Thác vẫn vội vàng lo lắng chuyện của công ty, nhưng đêm nào cũng tranh thủ về nhà. Trưa nào cũng bớt chút thời gian về nhìn Tư Vũ và bọn trẻ.

Trêu chọc bọn trẻ, ôm chúng đi bộ trong phòng, uống thuốc bổ, đây là cuộc sống ở cữ của Tư Vũ.

Hôm nay có hai vị khách không mời mà đến.

“A Thụy?” Tư Vũ tươi cười với người trước mặt, anh ta…tại sao lại biết mình đã trở về? Hơn nữa, lại còn đem đồ chơi cho bọn trẻ nữa.

Tư Đồ Thụy bình tĩnh nhìn người trước mặt đang tỏa ra vẻ đẹp mê người, anh ta thấy cô có thể cùng Trạc Thác cùng nhau vượt qua sóng gió mà sống hạnh phúc bên nhau nên rất vui mừng; còn về phương diện khác thì cảm thấy rất phiền muộn vì mình.

“A Thụy, mời uống trà.” Bà Thẩm bưng trà đến cho anh ta.

“Cám ơn bác gái!” Tư Đồ Thụy ôn hòa nở nụ cười nhận lấy chén trà rồi nhìn về phía Tư Vũ “Em có khỏe không?”

“Không có gì đáng ngại, cám ơn đã quan tâm! Đúng rồi, làm sao anh biết em trở về?”

“Hôm qua trên đường đi anh gặp bác gái, hỏi mới biết được em không những không chết mà còn sinh được hai đứa trẻ kháu khỉnh.”

“Tiểu Vũ, một năm nay nhờ có A Thụy giúp đỡ, cậu ấy đối xử với cha mẹ như đối với cha mẹ ruột của mình. Hôm qua mẹ đến cửa hàng bách hóa mua đồ cho bọn trẻ thì đột nhiên gặp được cậu ấy. Hóa ra, cả tháng nay cậu ấy đều đến chỗ ở cũ tìm chúng ta, nên hôm qua không nhịn được nên ta đem tình hình thực tế nói cho cậu ấy biết.” Thật ra bà Thẩm cũng sớm muốn nói cho cậu ấy biết rằng Tư Vũ không chết, nhưng lại sợ trộm chú ý nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tư Vũ cự kỳ cảm kích “A Thụy, cám ơn anh!”

“Không cần phải khách khí. Bác trai và bác gái vẫn thương anh như vậy, anh hiếu kính hiếu kính họ là đúng; hơn nữa, tất cả vì em đều rất đáng giá.”

Trong lòng Tư Vũ đột nhiên chấn động! Trời ạ, anh ta vẫn chưa buông tha tình yêu với mình.

Bà Thẩm dường như cũng cảm giác được nên chuyển chủ đề “A Thụy, công ty gần đây thế nào?”

“Dạ, tất cả vẫn bình thường ạ.”

Sau đó anh ta nhìn bọn trẻ một lúc rồi ảm đạm rời đi.