Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 120: Thái tử nhận sai




Trong xuân phường rất im lặng, thậm chí có thể nghe được cả tiếng kim rơi.

Dương Đình Hòa nằm trên đất không nhúc nhích, không biết là chỉ là ngất đi thôi hay là thương tâm tới không muốn nhúc nhích.

Chu Hậu Chiếu thích chơi, thích nhiều trò, nhưng hắn dù sao cũng là trẻ con tâm tính thuần, bản thân cũng không quá xấu, chuyện đại nghịch bất đạo như đánh lão sư hắn trước giờ chưa làm bao giờ.

Hôm nay xong rồi!

Mắt bình tĩnh nhìn hai tay mình, Chu Hậu Chiếu nhớ lại, nghiên mực kinh diễm thần kỳ đó... nó là từ chỗ nào chui ra, xuất hiện ở trên tay mình?

Cốc Đại Dụng và Trương Vĩnh cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch như người chết, Thái tử gây ra họa, người xui xẻo khẳng định là đám thái giám bên cạnh Thái tử như bọn họ, việc này nếu để bệ hạ biết, khẳng định sẽ trượng tễ bọn họ (hình phạt đánh chết bằng gậy).

Tên chủ mưu là Tần Kham thì thản nhiên đứng ở bên cạnh, đang nghĩ bữa tối hôm nay ăn gì, đồng thời thuận tiện ước đoán thương thế của Dương Đình Hòa.

Nghiên mực là nghiên mực Đoan Khê Triệu Khánh tốt nhất, phong cách cổ xưa, tay nghề tinh mỹ, nghe nói là danh tướng thời Tống Vương An Thạch từng dùng qua, quan trọng là phân lượng của nó rất đủ, chừng hơn ba cân, nện một cái lên đùi Dương Đình Hòa, Dương Đình Hòa chắc... phạm tội hủy hoại văn vật rồi à?

Nghĩ chắc thương thế cũng sẽ không quá nghiêm trọng, quan văn Đại Minh có kinh nghiệm bác sát, chẳng những đánh người hung mãnh, hơn nữa có rất giỏi chịu đòn, chỉ có điều vết thương lòng của Dương học sĩ, chỉ sợ nhất thời khó có thể lành lại.

Chu Hậu Chiếu ngơ ngác nhìn chăm chú Dương Đình Hòa, vẻ mặt tràn ngập hối hận và sợ hãi, lúng ta lúng túng nói: "Dương học sĩ hắn. . . Làm sao vậy?"

"Bị điện hạ đánh ngã."

"Tiếp theo ta phải làm gì?" Chu Hậu Chiếu méo miệng, có vẻ sắp khóc.

Tần Kham nói: "Điện hạ, tiếp theo không phải ngươi nên làm gì, mà là phải xem Dương học sĩ sẽ làm gì."

" Dương học sĩ sẽ làm gì?"

"Nếu không ngoài dự kiến thì Dương học sĩ nghỉ ngơi đủ rồi sẽ đứng dậy, sau đó vào cung cáo trạng với bệ hạ, việc điện hạ phải làm là ở đông cung chờ đợi sự trách phạt của bệ hạ. Còn nữa, chuyện ngươi đánh lão sư, văn võ cả triều sẽ không bỏ qua cho ngươi, đặc biệt là ngôn quan ngự sử."

Chu Hậu Chiếu dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi. Nghe vậy thì lập tức oa oa bật khóc.

"Ta không phải cố ý!"

Chu Hậu Chiếu hối hận, đồng thời Dương Đình Hòa nằm trên đất cuối cùng cũng có động tĩnh.

Hắn nặng nề thở dài, sau đó ngồi dậy, vẻ mặt rất thảm hại, hơn nữa bởi vì mặt va xuống đất, trong lỗ mũi còn rỉ máu.

Thần sắc của Dương Đình Hòa rất quái lạ, như si ngốc nhìn chằm chằm Chu Hậu Chiếu mãi lâu sau không nói gì. Giống như không biết hắn.

Chu Hậu Chiếu bị ánh mắt quái dị này của hắn làm cho sợ hãi, khóc càng to.

Tần Kham cũng sợ, thầm nghĩ Dương học sĩ này chắc sẽ không thực sự phát điên, muốn ám sát Thái tử để báo thù chứ? Tần Kham Tần Kham bước một bước về phía trước, cố ý chắn trước người Chu Hậu Chiếu.

Thái tử nếu ở dưới mí mắt của hắn gặp chuyện không may, hắn cũng chẳng được yên.

Sự thật chứng minh lo lắng của Tần Kham rất dư thừa, thật lâu sau, Dương Đình Hòa cười như tự giễu, nhìn lên xà nhà thở dài: "Thư sinh báo quốc vô địa. Không bạch cửu phân đầu. . ."

Đây là một câu trong thủ từ của đại thi nhân Viên Khứ Hoa, lúc này Dương Đình Hòa thì thào đọc ra, không ngờ bi thương nói không nên lời.

Không so đo với hành động của Thái tử vừa rồi, Dương Đình Hòa biết là hắn tình thế cấp bách mới làm ra, hắn chỉ cảm thấy tâm lực lao lực quá độ, thật sự rất mệt mỏi.

Những năm gần đây, chức trách duy nhất của hắn là dạy Thái tử đọc sách, vì Thái tử hắn có thể nói đã dốc hết tâm huyết, máu chảy đầu rơi, sau khi sử xong "Hiến tông hực lực", một chuyện duy nhất hắn làm trong mấy năm nay là dạy Thái tử, đây là trọng trách bệ hạ giao cho hắn. Chỉ tiếc Thái tử thật sự rất bất hảo, rất lười nhác, không có hứng thú đọc sách, chỉ ứng phó với lão sư cho có lệ, Dương Đình Hòa cũng xuất thân tiến sĩ chính nghi bát kinh. Có ngạo khí và tự phụ của người đọc sách, bỏ mấy năm thời gian ra chỉ làm một việc, nhưng lại không làm tốt, ngược lại rối tinh rối mù, Dương Đình Hòa thực sự cảm thấy nản lòng thoái chí. Hơn nữa bắt đầu sinh ra ý về hưu.

Hắn không phải không muốn làm quan, nhưng gánh vác không gánh vác nổi tội danh Thái tử tầm thường vô tri, tội danh này quá nặng, Dương Đình Hòa không thể biết trước Thái tử tương lai sẽ làm hoàng đế như thế nào, nhưng với tính tình hiện tại của Thái tử, khẳng định là hoàng đế bất học vô thuật, tương lai triều đình nghị luận,Tả xuân phường Đại học sĩ hắn khó tránh khỏi tội, nếu như thế, dứt khoát cáo lão về hưu, ít nhất so với tương lai bị các quan văn mắng cho thương tích đầy mình thì còn có thể diện hơn.

Chắp tay, Dương Đình Hòa thở dài nói: "Thái tử điện hạ, thần chỉ sợ không dạy được ngươi, ngươi... tự lo đi."

Lắc đầu, Dương Đình Hòa đứng lên, vết thương trên đầu gối làm hắn lảo đảo, suýt nữa thì ngã.

Quật cường đứng thẳng người, Dương Đình Hòa cô đơn đi ra ngoài xuân phường.

Chu Hậu Chiếu càng sợ hãi.

Hắn không thích đọc sách, không thích học, nhưng hắn đối với tiên sinh vẫn luôn rất tôn kính, hiện tại Dương Đình Hòa bày ra tư thái gỗ mục không thể khắc nữa, làm Chu Hậu Chiếu cảm thấy tổn thương sâu sắc, lòng tự trọng của hắn cũng chịu đả kích lớn, hắn càng không chịu nổi ánh mắt chứa đầy thất vọng của Dương Đình Hòa khi nhìn hắn vừa rồi.

Chung quy không thể để cho người khác thất vọng, người khác thất vọng đối với hắn như đại biểu cho sự vô năng của hắn. Chu Hậu Chiếu đang ở tuổi nhiệt huyết, muốn chứng minh bản thân, sao có thể chịu được bị người ta khinh thường như vậy?

"Làm sao bây giờ? Dương học sĩ không muốn dạy ta, ta phải làm sao bây giờ?" Chu Hậu Chiếu bất lực nhìn mọi người.

Cốc Đại Dụng thấy Dương Đình Hòa không có ý tới trước mặt bệ hạ cáo trạng, không khỏi tâm tình nhẹ nhõm, về phần Dương Đình Hòa đi đâu, hắn chẳng bận tâm, vì thế cười nói: "Điện hạ đừng gấp, Dương học sĩ đi cũng đi rồi, trong triều đình có nhiều Đại học sĩ như vậy, đổi người khác cũng không sao mà."

Nói còn chưa hết lời, Chu Hậu Chiếu đã hung hăng đá vào đùi Cốc Đại Dụng, khuôn mặt tuấn tú nổi lên mấy phần tức giận: "Cút! Đồ không biết nói tiếng người!"

Cốc Đại Dụng cuống quít nói xin lỗi rồi thối lui ra sau vài bước.

Tần Kham biết ý tứ của Chu Hậu Chiếu, hắn cũng tin Chu Hậu Chiếu kỳ thật biết nên làm gì, cái hắn cần chỉ là một câu công nhận của người khác mà thôi.

Quay đầu nhìn bóng dáng thong thả mà lảo đảo của Dương Đình Hòa, Tần Kham cúi người hành lễ với Chu Hậu Chiếu, nói: "Điện hạ, hiện tại ngươi nên đuổi theo, giữ Dương học sĩ lại rồi."

"hắn chịu ở lại ư?" Chu Hậu Chiếu bất lực nhìn Tần Kham.

Tần Kham mỉm cười: "Điện hạ nếu có chút thành ý, Dương học sĩ nhất định sẽ chịu."

"Như thế nào mới gọi là thành ý thành ý?"

"Điện hạ, nói lời xin lỗi đối với ngươi mà nói, khó như vậy sao?" Tần Kham thở dài.

Chu Hậu Chiếu chấn động chấn động, tiếp theo xoay người chạy đi, chạy đến trước mặt Dương Đình Hòa kéo tay áo hắn, Tiên sinh, Dương tiên sinh đừng đi."

Dương Đình Hòa lập tức ngây người, sau đó rất cảm khái các xưng hô "Tiên sinh" này. Đương kim bệ hạ thường nói, bệ hạ khiêm tốn có lễ, đãi thần tử như đãi bằng hữu rất ít gọi tính danh chức quan, quen dùng cách gọi "Tiên sinh", nhưng đông cung Thái tử lại cực ít gọi người ta là Tiên sinh, bình thường chỉ một câu Dương học sĩ, hôm nay không ngờ nghe được hắn mở miệng gọi tiên sinh. Khiến Dương Đình Hòa trong lòng không khỏi dâng lên một tia ấm áp.

"Điện hạ. . ."

Chu Hậu Chiếu không còn dáng vẻ Thái tử, chỉ kéo tay áo Dương Đình Hòa, giống hậu bối kính cẩn nghe theo, thành khẩn nhìn hắn.

"Tiên sinh đừng đi, Hậu Chiếu mặc dù bất hảo, nhưng cũng không ngu dốt, tiên sinh nhất định là thất vọng với ta, nhưng xin tiên sinh đối đãi như vậy con cháu, kiên nhẫn thêm, chớ ruồng chớ bỏ."

Dương Đình Hòa chấn động. Trong mắt nhanh chóng ngấn ánh lệ.

Chu Hậu Chiếu buông chéo áo hắn ra, lui về phía sau một bước, cung kính vái dài: "Dương tiên sinh. Hậu Chiếu vừa rồi đã sai, xin bồi tội với ngươi."

Dương Đình Hòa vội vàng vái lại đáp lễ, Thái tử thi lễ đứng đắn như vậy, hắn là thần tử, không dám nhận.

Chu Hậu Chiếu đứng thẳng dậy, nhìn Dương Đình Hòa với vẻ chờ mong: "Tiên sinh..."

Dương Đình Hòa thần sắc thay đổi liên tục, do dự giằng xé, nghĩ tới vừa rồi Chu Hậu Chiếu gọi hắn là tiên sinh, hướng đứng đắn thi lễ với hắn. Thái độ khiêm cung đãi như quốc gĩ, ý về hưu vốn kiên định dần dần dao động.

Thật lâu sau, Dương Đình Hòa thở dài, nói: "Thần không dám bỏ điện hạ, chỉ sợ điện hạ không đọc sách. Tương lai vứt bỏ thiên hạ."

Vừa nghe thấy ngôn ngữ của Dương Đình Hòa đã buông lỏng, Chu Hậu Chiếu không khỏi vui sướng vạn phần, khom người nói: "Có tiên sinh dạy, Hậu Chiếu tất không bỏ thiên hạ."

Khuôn mặt đang cau có của Dương Đình Hòa cuối cùng cũng tuyết chảy sương tan, chậm rãi gật đầu: "Như vậy. Thần nguyện hết lòng vì bệ hạ."

Phong ba qua đi, thày trò nhìn nhau cười, một mảng hòa hợp.

Tần Kham đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn một màn này, trong lòng bỗng nhiên có một loại xung động.

Hắn muốn bóp chết tên gia hỏa viết sử sách sau này.

Chính Đức, tuyệt không bất kham như trong sách sử chép, hắn là một thiếu niên truy cầu cá tính, tính cách của hắn nhiều nhất cũng chỉ hơi hiếu động, ý tưởng mới lạ hơi nhiều, cá tính của hắn không hợp với triều đình nặng nề cằn cỗi, đấu tranh cả đời, nhẫn nại cả đời, cũng cô độc cả đời, cuối cùng bị sử quan ngoan cố quật cường viết vào sách sử, gánh chịu tiếng xấu mấy trăm năm.

Tần Kham dần dần sinh ra vẻ đau lòng thay cho thiếu niên đang cười tươi như hoa trước mắt này. Nhân sinh của hắn vừa mới bắt đầu, hắn khoái hoạt vô ưu hưởng thụ mỗi một ngày, nhưng mà hắn không biết, nhân sinh của hắn sau này sẽ gập gềnh và uất ức cỡ nào.

Chỉ mong... sự có mặt của mình có thể làm thiếu niên này khoái hoạt hơn một chút.

Dương Đình Hòa và Chu Hậu Chiếu cùng nhau quay lại, khi đi đến trước mặt Tần Kham, Tần Kham thi lễ với Dương Đình Hòa.

Dương Đình Hòa ngây ra một lúc, chăm chú quan sát hắn một lát, nói: "Ngày ấy trong điện Văn Hoa, khi Lý Mộng Dương đại nhân đuổi đánh Thọ Ninh Hầu, ngươi cũng có mặt? Là Cẩm Y vệ Thiên hộ?"

Tần Kham mỉm cười nói, trí nhớ của Dương học sĩ không tồi, hạ quan Cẩm Y vệ Thiên hộ Tần Kham, bái kiến Dương học sĩ."

Dương Đình Hòa nhíu mày, không khỏi nhìn Chu Hậu Chiếu.

Thái tử mặc dù kính cẩn nghe theo, nhưng tật xấu của hắn thực sự là không ít, không thích đọc sách, lại thích đùa nghịch võ vẽ, nhiều lần qua lại với võ quan, chẳng lẽ tương lai hắn muốn làm hoàng đế cực kì hiếu chiến à?

Điều này sao có thể! Võ công chung quy chỉ là phụ, thành tựu về văn hoá giáo dục mới là vương đạo.

Ánh mắt nhìn Tần Kham của Dương Đình Hòa lập tức lạnh đi mấy phần. Vẻ mặt có chút lạnh lùng nói: "Thái tử phải đọc sách, ngươi nếu không có chuyện gì thì rời khỏi xuân phường, chớ làm Thái tử phân tâm."

Tần Kham cười khổ, quan văn chung quy luôn xem thường võ quan, vẻ mặt của Dương Đình Hòa đã chứng minh tất cả.

"Vâng, điện hạ, Dương học sĩ, hạ quan cáo lui."

Dương Đình Hòa không để ý đến hắn, đi thẳng vào phòng học, Chu Hậu Chiếu đi sau hắn, bỗng nhiên xoay người lại hấp háy mắt với Tần Kham, nói nhỏ: "Qua mấy ngày nữa ta sẽ ta đi ngươi, chúng ta tới chợ thành tây xem xiếc."

Tần Kham mỉm cười.

Trong lòng Thái tử Thiếu niên, e là đã công nhận hắn rồi, ai cũng bảo giao tình đáng tin giữa nam nhân là cùng nhau khiêng súng, cùng nhau nhảy qua cửa sổ, hiện tại chỉ sợ phải thêm một điều, là cùng nhau gây họa.