Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 127: Kinh sư nước đục (1)




Thích khách ở cách Tần Kham mấy chục trượng nhảy tới, không ngừng biến hóa tư thế, đây là tránh đi thẳng để bị cung nỏ của Cẩm Y vệ bắn trúng, phương hướng của bọn họ vẫn bất khuất không nao núng tới đại môn Mã phủ, tốc độ di động không nhanh, nhưng lại kiên định.

Tần Kham nhíu mày, mím môi không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm thân ảnh hơi lắc lư của các thích khách.

Theo thân ảnh của bọn họ càng lúc càng gần, nghi hoặc trong lòng Tần Kham cũng càng lúc càng nhiều.

Đêm nay là thế nào vậy? Hơn ba mươi tên thích khách vì sao trước mắt chỉ lộ diện bốn năm tên? Vì sao phương thức ám sát của bọn họ lỗ mãng như vậy, tựa hồ hoàn toàn dựa vào cái dũng của thất phu, không hề có nửa điểm cơ mưu, nói một cách không khách khí thì bọn họ căn bản là đang tới chịu chết.

Các thích khách rốt cuộc có âm mưu gì? Bọn họ còn giữ hậu chiêu sao?

Cả người Tần Kham run lên, quay đầu phân phó thuộc hạ: "Mau, phái thêm nhân thủ vào nội viện Mã phủ, bảo hộ Mã thượng thư và gia quyến, hỏa thương thủ ở tiền viện toàn bộ rút về nội viện liệt trận, nếu gặp thích khách, bắn chết tại chỗ

"Vâng."

Lĩnh ban Đông Hán cách Tần Kham không xa cũng vội vàng hạ mệnh lệnh đồng dạng cho các phiên tử.

Việc Đêm nay rất cổ quái, chỉ có dùng bất biến ứng vạn biến, chỉ càn bảo vệ tốt Mã thượng thư, bất luận bên ngoài phát sinh biến cố gì, Mã thượng thư không xảy ra chuyện là có công.

Sau khi An bài thỏa đáng, Tần Kham lẳng lặng nhìn bốn năm thích khách tiếp cận, cánh tay phải Đinh Thuận hơi nâng lên, chuẩn bị bảo thuộc hạ bắn tên, Tần Kham lắc đầu: "Bắt sống."

Chung quanh ít nhất cũng có năm sáu trăm Giáo úy và và tụ tập, nếu ngay cả bốn năm người này cũng đánh không lại thì Hán Vệ không khỏi rất uất ức.

Tần Kham ra lệnh, thuộc hạ đương nhiên phải chấp hành, vì thế hơn hai mươi Giáo úy cúi người, kéo Tú Xuân đao lên, trong mấy cái hô hấp đã chính diện giao phong với thích khách.

Keng!

Đao kiếm giao phong, chém giết vô tình bắt đầu.

Một hồi tranh đấu không có gì phải lăn tăn, bốn năm thích khách trong sự bao vây trùng trùng của hơn một ngàn Cẩm Y vệ và Đông Hán, giống như thuyền con trong biển giận, đau khổ chống đỡ.

Bốn phía đã lục tục đốt đuốc, đấu trường trong phạm vi mấy trượng bị chiếu sáng trưng.

Mấy tên thích khách cũng không úy kỵ. Bọn họ mặt che vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nhờ ánh sáng của cây đuốc, Tần Kham thấy được mắt của bọn họ, không khỏi trong lòng căng thẳng, một cỗ cảm xúc khó hiểu vương vấn trong tim.

Đó là ánh mắt như thế nào. Sung huyết, đỏ bừng, lấp lánh oán hận và cừu thị cực độ, cùng với sự kiên quyết thẳng tiến không lùi.

Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Dưới thiên la địa võng Như vậy. Chỉ dựa vào bốn năm thích khách có thể giết được Mã Văn Thăng ư? Bọn họ cũng là tướng lãnh biên quân từng dẫn binh, sao có thể làm ra lựa chọn hữu dũng vô mưu như vậy?

Trong lòng Tần Kham nổi lên mấy phần đồng tình, lại có vài phần chán ghét, bọn họ bị giết cả nhà, nhưng bọn họ cũng thật sự là tội phạm tham ô, sự công chính nghiêm minh của Mã Văn Thăng là tuyệt đối đáng tin, án tử qua tay y không thể có oan tình.

Trên nóc nhà dân xung quanh, trên tường vây, cùng với các cửa ngõ, rất nhiều Cẩm y Giáo úy và phiên tử mọc lên như nấm, tay cầm binh khí trận địa sẵn sàng đón quân địch, tất cả Cẩm Y vệ mà Tần Kham bố trí mai phục chung quanh Mã phủ toàn bộ lộ mắt. Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm chiến trường, trên mặt mỗi người là nụ cười lạnh, giống như một con báo săn đang nhìn linh dương rơi vào bẫy.

Thích khách không phải linh dương, bọn họ cũng không yếu, trong thời gian nửa nén hương, dưới chân bọn họ đã nằm la liệt Cẩm Y vệ đang vây giết bọn họ.

Dù sao bọn họ cũng từng là tướng lãnh biên quân, vũ lực cá nhân so với Cẩm Y vệ kinh sư nhiều năm thái bình thì mạnh hơn rất nhiều lần, nhưng Cẩm Y vệ là giết không hết, một người bị chém ngã, Lập tức có người khác lấp vào, cuồn cuộn không dứt. Đinh Thuận có chút mất kiên nhẫn, vội vàng nhìn Tần Kham, hắn muốn dùng tên bắn chết hết những thích khách này.

Tần Kham chậm rãi lắc đầu. Trong lòng có hắn đang rất hoang mang, cần thích khách còn sống để nói cho hắn hay.

"Bắt sống." Tần Kham lặp lại, ngữ khí kiên quyết.

Đinh Thuận thở dài bất đắc dĩ, vẫy tay quát to, các huynh đệ từng đi theo Tần Kham kháng giặc Oa ở Sùng Minh nhấc trường thương. Giống như lúc trước kích sát giặc Oa, xếp thành đội ngũ chỉnh tề thẳng tiến về phía thích khách.

Đánh nhau trên Chiến trường chưa bao giờ là chuyện của một người, vì sao tất cả cao thủ võ lâm trên đời ở trước mặt quân đội đều không kham nổi một kích? Bởi vì quân đội là cỗ máy khổng lồ nghiền nát kẻ địch, lực lượng cá nhân tuyệt đối không thể ngăn cản được.

Mắt thấy Cẩm Y vệ xếp thành đội ngũ, chộp lấy trường thương chậm rãi tới gần, các thích khách từng là tướng lãnh mang binh tất nhiên cũng biết lợi hại, nhìn nhau một cái, gật đầu thật mạnh, hai gã trong đó dùng tay làm cầu, ba gã thích khách khác giẫm lên tay họ, bay ra khỏi sự bao vây trùng trùng, mà hai gã thích khách dùng tay làm cầu thì vẫn ở lại trong vòng vây, đối mặt v vô số đao kiếm đâm tới không ngờ không tránh, giống như đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, giang hay tai ra tùy ý để đao kiếm đâm trúng người, ngã xuống đất mà chết.

Ba gã thích khách bay ra khỏi vòng vây đã sớm nhìn ra Tần Kham đứng trên thềm đá đại môn Mã phủ là nhân vật đầu lĩnh, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, thích khách giơ đao chém tới Tần Kham.

Đinh Thuận không khỏi giận dữ, rút đao quát: "Lớn mật thật."

Tần Kham mặt không biểu tình khoát tay chặn lại, trong đại môn Mã phủ như sơn băng địa liệt ùa ra mấy trăm Cẩm Y vệ, vây ba gã thích khách vừa thoát ra khỏi vòng vây lại.

"Ba vị bỏ cuộc đi, các ngươi không thể giết được Mã thượng thư đâu, mau bó tay chịu trói mới là nhân trung tuấn kiệt." Tần Kham thở dài nói.

Đấu pháp không muốn sống như vậy, tranh đấu không hề có kết cấu không hề có mục tiêu, trong lòng Tần Kham ít nhiều có mấy phần dao động.

Bọn họ làm như vậy rốt cuộc là vì gì?

Nhìn Cẩm y Giáo úy tầng tầng lớp lớp chung quanh, ba gã thích khách thân ở giữa vòng vây kéo tấm vải che mặt xuống, lộ ra ba khuôn mặt bình thường tinh hãn, dính đầy máu.

Tần Kham nhìn chăm chú bọn họ, bọn họ cũng nhìn chăm chú Tần Kham, các Giáo úy bốn phía bị một màn quỷ dị này khiến cho chấn động, trong ngoài Mã phủ đang ầm ĩ lập tức lâm vào yên tĩnh.

"Các ngươi, vì sao phải làm như vậy?" Tần Kham cuối cùng cũng hỏi ra nghi hoặc lớn nhất đã đêm nay hắn đêm nay.

Ba gã thích khách mặt không biểu tình, không nói gì.

"Thiên tử đã tức giận, các ngươi không thể may mắn trốn thoát đâu, đầu hàng đi, ta cho các ngươi được chết thống khoái."

Ba gã thích khách nhìn nhau, trong mắt không ngờ lộ ra nụ cười kiên quyết, Tần Kham nhìn thấy ánh mắt không hề tức giận của bọn họ thì thầm nghĩ không ổn rồi, vừa định mở miệng hô bắt người thì đã thấy ba gã thích khách bỗng nhiên giơ đao trong tay lên, lật tay cứa lên cổ mình.

Máu văng khắp nơi, ba người ầm ầm ngã xuống đất.

Năm thích khách đền tội, không có nổi một người sống.

Hiện trường vẫn là một mảng yên tĩnh. Mọi người nhìn chằm chằm năm cỗ thi thể, trầm mặc rất lâu.

Tần Kham cũng rất chấn động, lực lượng của cừu hận trong nhân thế thì ra có thể đạt tới trình độ như vậy, năm thích khách từ đầu tới cuối không nói một chữ, giống như năm con đom đóm lao vào đống lửa, để mặc lửa nóng đốt họ thành tro tàn.

"Chuyện không ổn, năm người này đêm nay tuyệt không phải là đến tìm chết một cách đơn giản như vậy." Bên cạnh một thanh âm già nua chậm rãi vang lên.

Tần Kham quay đầu, đã thấy Mã Văn Thăng không biết ra khỏi cử thì khi nào. Nhìn chằm chằm thi thể của các thích khách, vẻ mặt có chút phức tạp.

Tần Kham cười miễn cưỡng: "Mã thượng thư nói đúng, hạ quan cũng rất nghi hoặc, các thích khách từng đều là tướng lĩnh dẫn binh, đêm nay phái ra năm người tới tìm chết, bọn họ đang giở chiêu số gì vậy?"

Mã Văn Thăng nghiêm nghị nói: "Lão phu năm đó khai trừ hơn ba mươi tướng lãnh này, lớn nhất là tham tướng, nhỏ nhất cũng là bách hộ, mỗi người đều hiểu binh pháp thao lược. Trước kia trong hồ sơ vụ án của Binh bộ, thậm chí có số thỉnh công cho họ, bọn họ sẽ không làm ra việc ngu xuẩn như vậy. Tất nhiên là có mục đích ."

Hai người đứng trên thềm đá suy nghĩ hồi lâu, cuối cũng vẫn không có kết quả, nhìn nhau cười khổ. Công tác thu dọn tiến hành thật sự rất nhanh, kinh sư lại chìm vào trong yên tĩnh, trận chém giết thảm thiết lúc nửa đêm giống như chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh rồi thì lại tiếp tục nhắm mắt nằm xuống, tất cả như thường.

Thi thể của năm thích khách được đưa vào Bắc trấn phủ ti, nơi đó có nhân viên khám nghiệm tử thi và phá án chuyên nghiệp tiến hành phân tích thi thể, từ vải của quần áo, ký hiệu binh khí, thậm chí đồ ăn lưu lại trong ruột họ, để suy đoán vị trí ẩn thânhưng của hơn hai mươi thích khách còn lại.