Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 301-1: Tiếp quản Nghĩa châu (thượng) (1)




Trong lúc Tần Kham đang đưa chén trả chén với các quan viên Nghĩa châu, ngoài thành Diệp Cận Tuyền và các tướng sĩ của dũng sĩ doanh đang phát động tập kích đối với Nghĩa châu vệ.

Một cuộc tập kích không báo trước, hơn nữa phía tập kích là dũng sĩ doanh tinh nhuệ của kinh sư, trận này đánh rất thuận lợi.

Không ai ngờ rằng dũng sĩ doanh đảm nhiệm nghi trượng của khâm sai lại đột nhiên hạ sát thủ, cho dù trước khi Tiền Hiến vào thành dự tiệc đã để lại hai gã Thiên hộ trông coi doanh địa, hơn nữa bí mật dặn dò phải phòng bị dũng sĩ doanh, nhưng hai chữ "Phòng bị" này thực sự không thể nào phòng được, tập kích đột ngột vốn là binh pháp, không có gì đáng trách, nhưng Tần Kham có thân phận khâm sai, hắn nếu đánh mà không báo trước, tính chất như vậy chẳng khác nào triều đình không răn mà phạt đối với Nghĩa châu vệ, loại hành động này rất tổn hại tới hoàng uy.

Ngay cả bản thân Tiền Hiến cũng không tin Tần Kham lại dùng khâm sai chi tôn để thi hành thủ đoạn lôi đình đối với Nghĩa châu vệ, càng đừng nói tới hai gã Thiên hộ dưới trướng hắn. Cái gọi là "Phòng bị" Chỉ xuất phát từ bản năng của một viên võ tướng biên trấn, đáng tiếc chuyện hắn cho rằng không thể phát sinh nhất lại vẫn cứ xảy ra.

Đây là chỗ khác nhau của quan địa phương và kinh quan, bọn họ mặc dù giỏi luồn cúi, nhưng tin tức của bọn họ rất bế tắc, căn bản không biết Tần Kham là dạng người gì, càng không rõ Tần Kham khi ở kinh sư khoác cái áo quân tử, lại thỉnh thoảng làm ra những chuyện không lịch sự, nếu người lãnh binh của Nghĩa châu vệ là võ tướng đã kiến thức thủ đoạn của Tần Kham ở trong kinh, sớm đã nghiêm lệnh toàn doanh gối giáo chờ sáng, đao rời vỏ tên lên dây, dũng sĩ doanh có đánh bất ngờ cũng không nhất định có thể thành công.

Một khắc Giờ Tuất, ba biên Thiên hộ doanh địa sở hạt của Nghĩa châu vệ đồng thời bốc lửa, quân sĩ trong trạm gác vừa phát ra tín hiệu cảnh báo thì đã bị tướng sĩ của dũng sĩ doanh dưới trậm bắn chết, tiếp theo thì hàng rào cửa doanh bị tướng sĩ của dũng sĩ doanh đánh đổ, các tướng sĩ như sóng thần ùa vào ba doanh địa của Nghĩa châu vệ, một bộ phận người chém giết với quân sĩ đang tuần tra ban đêm, một bộ phận nhân thủ thì cầm đuốc châm lửa đốt quân trướng, sau đó thì cầm đao chờ ở cửa,từ trong quân trướng ai chạy ra thì ăn một đao và đầu.

Nghĩa châu vệ sở đại loạn! Diệp Cận Tuyền tay cầm một cây tứ tiết thang một đường bổ giết, tới thẳng soái trướng ở trung tâm doanh trại, nơi đó là chỗ ở của Thiên hộ sở lưu thủ.

Hữu tâm tính vô tâm, có chuẩn bị và không có chuẩn bị, chiến sự một khi đã chiếm tiên cơ. Kết cục ngay từ đầu đã được chú định.

Hơn Một ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh đồng thời tấn công ba biên Thiên hộ, cái này gọi là dùng ít địch nhiều, nhưng mà chủ tướng Tiền Hiến không ở doanh địa, hai vị Thiên hộ thì không biết tung tích trong đại loạn, không thống nhất chỉ huy, các bách hộ quân lệnh không đồng nhất, mâu thuẫn lẫn nhau. Hỏa thế bốc lên, các tướng sĩ của Nghĩa châu vệ mắt vẫn còn ngá ngủ làm sao có thể tổ chức chống cự hữu hiệu, sau một trận loạn đao bổ giết của dũng sĩ doanh, liền chỉ nghe thấy tiếng khóc thê lương sợ hãi của quan binh Nghĩa châu vệ.

Tham tướng Tôn Anh của Dũng sĩ doanh cũng trực tiếp tham dự trận tập kích này, mắt nhìn doanh trại ngập trong ánh lửa, tai nghe những tiếng khóc thảm thiết, mặt Tôn Anh hơn run.

Tình cảnh này cũng tương tự như lúc trước Tần đại nhân hạ lệnh huyết tẩy Đông Hán..

Vị quan trẻ tuổi xuất thân tú tài, nhìn thì tao nhã phong độ này, khi Thi triển thủ đoạn lôi đình lại giống như một sát thần hạ phàm, một đạo mệnh lệnh liền lấy đi không biết bao nhiêu mạng người.

Dũng sĩ doanh giết người là có lựa chọn, đại loạn nổi lên, sau khi dũng sĩ doanh xông vào doanh trại, mục tiêu chém giết đều tập trung vào những nhân vật tướng lãnh nhảy nhót chỉ hủy trong hỗn loạn, một trận xông sát qua đi. đám tướng lãnh như phó Thiên hộ, bách hộ trong doanh trại của Nghĩa châu vệ lập tức chết hơn một nửa.

Trong giết chóc Tàn khốc, hai khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ đen nhánh được mấy tên quân sĩ của dũng sĩ doanh đẩy tới trước cửa doanh.

Ầm!

Đạn pháo chuẩn xác bắn vào soái trướng trong doanh, soái trướng trong chớp mắt hóa thành một đoàn liệt hỏa.

Một phát pháo cuối cùng này đã triệt để đánh tan ý chí chiến đấu mỏng manh của các quan binh Nghĩa châu vệ.

Diệp Cận Tuyền từ trong ánh lửa sải bước đi ra, hắn vừa giết hai gã Thiên hộ lúc này cả người đẫm máu, tay giơ lên, hai bên đang chém giết giữa doanh địa dần dần dừng tay. Ngưng thần cẩn thận đề phòng đối phương.

"Tra, Liêu Đông đô ti Nghĩa châu vệ Chỉ huy sứ Tiền Hiến hoành hành ngang ngược, tham ô quân lương, tàn sát dân chúng để mạo nhận quân công. Trong lúc nhậm chức có làm rất nhiều chuyện trái pháp luật, cũng có này lập mưu ám sát khâm sai, phụng lệnh của khâm sai đại nhân, Tiền Hiến đã bị tru sát tại ngoại ô Nghĩa châu, khâm sai đại nhân thay hoàng đế bệ hạ và triều đình tiếp quản Nghĩa châu vệ sở, phàm là kẻ nào chống lệnh, tức mang tội phản nghịch, tru sát tại chỗ, cũng liên lụy cửu tộc! Người Phục tùng sự tiếp quản của khâm sai đại nhân, nợ cũ xóa bỏ, ai cũng có thưởng!"

Diệp Cận Tuyền mang theo sát ý hét lớn, làm tất cả tướng sĩ của Nghĩa châu vệ càng dao động do dự.

Hoàng đế, triều đình, những chữ này cách họ rất sợ nhưng lại khiến bọn họ kính sợ.

Nhân loại từ lúc có người thống trị tới nay, đối với hoàng quyền chung quy vẫn luôn sợ hãi, hơn ba ngàn tướng sĩ đều là đệ tử quân hộ xuất thân cùng khổ, đời này truyền cho đời sau, nếu không đến mức cùng đường không sống nổi thì chẳng ai dám tạo phản, huống chi đêm nay tình thế trong doanh địa nhìn một cái là rõ, dũng sĩ doanh đã khống chế toàn bộ cục diện, lúc này ai còn sẽ vì một Tiền Hiến mà chống lại khâm sai đại biểu cho hoàng đế và triều đình?

Keng!

Một quân sĩ Nghĩa châu vệ ném binh khí trong tay xuống, lặng lẽ ôm đầu ngồi xổm xuống đất.

Động tác này giống như ôn dịch nhanh chóng lây lan toàn doanh, tất cả tướng sĩ đều trong tay binh khí trong tay và ôm đầu ngồi xổm xuống, dùng phương thức trầm mặc này để biểu hiện sự thuận tòng đối với việc khâm sai tiếp quản Nghĩa châu vệ.

Diệp Cận Tuyền cuối cùng cũng thở phào, trên khuôn mặt lãnh khốc thậm chí vẽ ra một nụ cười không dễ phát hiện.

Ý tứ của Tần Kham là giết tướng lãnh để thu quân sĩ, Tần Kham không cần những tướng lãnh này, nhưng hắn nhưng hắn cần hơn ba ngàn quân sĩ của Nghĩa châu vệ, Diệp Cận Tuyền cuối cùng cũng chấp hành mệnh lệnh của Tần Kham một cách hoàn mỹ, chém giết tất nhiên là khó tránh khỏi, nhưng Nghĩa châu vệ chỉ thương vong mấy trăm người, dĩ nhiên đã giảm đến mức thấp nhất.

" Người Buông binh khí đều có công, khâm sai đại nhân sẽ không để các huynh đệ thiệt thòi..." Diệp Cận Tuyền nói xong vung tay về phía sau, mấy rương gõ từ ngoài cửa doanh được khiêng vào, mấy vạn lượng bạc trong rương chính là hiếu kính Tần Kham sau khi xuất quan một đường thu của các quan viên phủ huyện.

" Phàm là người buông binh khí đều tới đây lĩnh thưởng đi, mỗi người lĩnh mười lượng bạc, xem như khâm sai đại nhân có lễ gặp mặt cho các huynh đệ, các huynh đệ đút bạc vào lòng, rồi vỗ ngực hỏi mình xem, Tiền Hiến có từng hào phóng đối với các vị như vậy không? Các ngươi là nguyện ý một lòng đi theo một tên tạo phản cả gan giết quan tạo phản bị đại quân triều đình tiêu diệt, hay là nguyện ý đường đường chính chính đi theo khâm sai đại nhân đại biểu cho triều đình để thăng quan phát tài."

Cầm bạc nặng trong tay, lại thêm những lời phân tích lợi hại của Diệp Cận Tuyền, vẻ đờ đẫn nản lòng trên mặt các tướng sĩ Nghĩa châu vệ cuối cùng cũng lặng lẽ biến hóa.

Diệp Cận Tuyền trong lòng vui vẻ vui lắm, Nghĩa châu vệ, có thể dùng rồi!

"Bạc đều cầm hết chưa?" Sau nửa canh giờ, Diệp Cận Tuyền hét lớn.

"Lấy rồi..." Những tiếng trả lời lác đác vang lên.

" Con mẹ nó có tinh thần chút coi nào! Các ngươi là đang phát tài chứ không phải là cha chết." Diệp Cận Tuyền lại quát to: "Bạc đều cầm hết chưa?"

Tinh thần của tướng sĩ Nghĩa châu vệ rung lên, đồng thanh hét lớn: "Cầm rồi! Tạ ơn khâm sai đại nhân ban thưởng!"

"Tốt, giờ, nhặt binh khí của các ngươi từ dưới đất lên, bắt đầu từ lúc này, chúng ta chính là huynh đệ ăn chung nồi, đi theo khâm sai đại nhân, ngài sẽ cho các huynh đệ một tiền đồ rộng thoáng."

Một tướng lãnh bộ dạng bách hộ ôm vết thương trên cánh tay phải, trong giọng nói mang theo mấy phần ý tứ phẫn nộ. Lườm Diệp Cận Tuyền nói: "Chúng ta đã chết hơn hai trăm người. Đều bị các ngươi giết chết! Máu trên vết đao của Các ngươi còn chưa khô, quay mặt nói chúng ta là huynh đệ được à?"

Diệp Cận Tuyền cười lãnh khốc, xoay người, chỉ vào hai khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ ngoài cửa doanh, nói: "Hai khẩu pháo này ta nếu sai người lắp đạn, trước khi tập kích bắn mấy chục phát vào quân trướng c các ngươi, ngươi thử áng xem các ngươi sẽ chết bao nhiêu người?"

Bách hộ khựng lại, lập tức lúng ta lúng túng không nói được gì.

Ý tứ trong lời nói của Diệp Cận Tuyền rất rõ ràng, dũng sĩ doanh đã thủ hạ lưu tình lắm rồi. Đây là chiến tranh, chiến tranh không có từ bi, không có áy náy, nội địa Đại Minh là thái bình thịnh thế, biên trấn lại là loạn thế, người trong loạn thế, mạng không bằng con chó, còn sống là tốt hơn tất cả.

Thấy vẻ phẫn hận trên mặt các quan binh đã dần tan, lo lắng cuối cùng của Diệp Cận Tuyền cũng hết. Thu phục hàng binh, không chỉ dùng lợi mà còn phải dùng cả tình, thì quân tâm mới khả dụng.

"Hiện tại, nhặt binh khí của các ngươi lên. Trong Nửa canh giờ thanh lý thương vong, sau đó chuẩn bị cả đội rời doanh!"

Lại một bách hộ cố lấy dũng khí hỏi: "Vị... Tướng quân này, chúng ta rời doanh đi đâu?"

Diệp Cận Tuyền mỉm cười: "tới thành Nghĩa châu, khâm sai đại nhân nói. Hắn đang chuẩn bị tiệc rượu an ủi cho các ngươi."