Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 338: Sát nhân thành nhân




Tần Kham vội vàng viết xong, ngửa đầu nhìn bầu trời u ám, nhớ tới những tao ngộ sau khi xuyên qua, giống như cưỡi ngựa xem đèn nhất nhất hiện lên, xuất thân bần hàn, bị cường hành kéo vào Cẩm Y vệ, trong mấy năm ngắn ngủi, có kẻ địch cũng có bằng hữu, có đắc ý cũng có mất mát, vinh và nhục, khổ sở và ngọt ngào, tư vị trong cuộc sống, mấy năm nay cơ hồ đều đã được nếm đủ.

Nhân sinh của mình, đại thể cũng chỉ đến đây là dừng, không biết vào một khắc đao kiếm của kỵ binh Mông Cổ đâm vào người, mình là hồn quy địa phủ, hay là bị lão thiên gia đưa tới một thời không cổ đại khác, lại khai sáng một phen sự nghiệp quân thần?

Trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt buồn bã của Đỗ Yên và Kim Liễu, còn cả bộ dạng gào khóc thương tâm của Chu Hậu Chiếu.

Nhớ tới tên hôn quân nổi danh lịch sử này, khóe miệng Tần Kham lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, muốn giúp hắn quản lý tốt tòa giang sơn vỡ nát này, muốn thực hiện lý tưởng của mìn thay đổi thời đại này, nhưng... Tất cả đều là vọng tưởng.

Đối với thời đại này mà nói, mình thật sự là dư thừa, người vốn không nên xuất hiện, ông trời muốn thu hồi hắn cũng là tất nhiên.

Chỉ là... Tạo hóa trêu người, hà tất phải khiến mình vướng bận nhiều tới vậy?

Do dự một lát, Tần Kham lại thêm một câu cuối cùng trên giấy: "Bệ hạ, thần đi đây, ngươi sau này cố bảo trọng."

Thổi khô nét mực, Tần Kham cuộn thư lại, lớn tiếng nói: "Đinh Thuận."

"Có."

" Thu thập mấy cái túi da rỗng, thổi căng khí vào trong, tìm huynh đệ tinh thông kỹ năng bơi, buộc túi vào người rồi bơi qua sông Liêu, mang phong thư này vào kinh sư, mau!"

Đinh Thuận mắt sáng lên: "Đại nhân, biện pháp này tốt, ngà có thể buộc túi da lên người..."

Tần Kham lườm hắn nói: "Ngươi lại hồ đồ rồi! Người khác có thể đi, ta có thể đi sao?"

Quân sĩ Truyền tin khóc tới không thở nổi, quỳ gối Tần Kham trước mặt cúi đầu không nói gì.

Tần Kham đưa thư tuyệt bút cho hắn, nghĩ đến thê tử của mình, mặt lộ vẻ thống khổ, nói: "Chuyển cáo với phu nhân nhà ta, Tần Kham ta không có lỗi với xã tắc, nhưng lại có lỗi với nàng, thế gian khó song toàn cả hai. Bảo nàng ta chịu tang ta một năm, nhớ ta một năm, rồi sau đó... tìm gia đình tốt mà gả đi, đừng lãng phí tuổi thanh xuân của mình."

Quân sĩ khóc lớn, nhận thư bỏ vào giấy dầu rồi nhét vào ngực, cuối cùng dập đầu thật mạnh ba cái, không nói gì nhảy xuống sông Liêu phía sau.

Tiếng kèn sừng trâu lại vang lên, giống như khúc nhạc thu hồn, hết lần này tới lần khác nhắc nhở kết cục của Tần Kham.

Nhìn kỵ binh Mông Cổ đã kết xong trận thế xung phong phía trước, Tần Kham bỗng nhiên ngửa đầu cười ha ha, keng một tiếng rút đao ra, thân đao run run, chỉ xéo về phía trước.

"Chuyện Thiên cổ gian nan cũng chỉ là chết mà thôi! Đã không còn ý nghĩ ham sống, vậy hôm nay tử chiến tới cùng đi."

Chúng tướng sĩ vành mắt đỏ lên, cắn răng giơ cao đao thương, kích động hét lớn: "Tử chiến tới cùng."

"Tử chiến tới cùng."

Tiếng hét vang trời làm tất cả kỵ binh Mông Cổ ngây ra một lúc, bọn họ không hiểu, một nhánh quân đội đã hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh vì sao đột nhiên bộc phát ra ý chí chiến đấu cao như vậy, quân đội Đại Minh trong ấn tượng không phải thế này.

Tiếng kèn bỗng nhiên trở nên ngắn dần, kỵ binh Mông Cổ đã kết xong trận thế, bắt đầu giục ngựa xung phong.

Đinh Thuận và Tôn Anh mím môi, trầm mặc quỳ lạy, dập đầu với Tần Kham.

Đứng lên, hai người đồng thời rút đao đi về trung quân, lớn tiếng quát: "Thuẫn bài, cung tên chuẩn bị! Trường thương chuẩn bị!"

Xoẹt!

Động tác của Các quân sĩ rất đều nhịp, không hề ở vẻ bối rối khi nguy nan ở ngay trước mắt.

Các kỵ binh Mông Cổ đang trên đường xung phong, thấy nhánh quân đội này có diện mạo như vậy, trong lòng đều hoảng hốt.

Đây là một nhánh quân đội trên ý nghĩa chân chính của Minh đình, bởi vì bọn họ có ý chí thà chết chứ không chịu khuất phục, và tín niệm tử chiến tới cùng, từ thượng quan đến sĩ tốt, ai cũng như thế.

Thời khắc giao chiến Cuối cùng, bọn họ đã thắng được sự tôn kính của các kỵ binh Mông Cổ.

Tần Kham cắn răng, mắt trợn tới đỏ bừng, nhìn Mông Cổ Mông Cổ càng lúc càng gần, sắp lặp lại một màn kỵ binh chà đạp bộ tốt.

"Người đâu! Đốt hết mấy thùng đạn khí độc đó cho ta, bất luận là còn sống hay chết, mọi người cùng đền tộ đi." Tần Kham hét lớn.

Dây dẫn dài tóe ra hoa lửa, đạn khí độc được ném vào đồng cỏ trống trải giữa hai bên, từng luồng khói đặc màu vàng lập tức tràn ngập trong phạm vi vài dặm, bất luận kỵ binh Mông Cổ hay là tướng sĩ Đại Minh đều ho khan tới nổ phổi.

Tần Kham ôm miệng mũi bật cười ha ha.

Tổn nhân bất lợi kỷ thì sao? Sắp chết rồi ta lại lừa người thêm một hồi, coi như là lưu lại phần kỷ niệm cho thời đại vốn không thuộc về hắn này đi.

Kỵ binh xuyên qua khói vàng, tốc độ xung phong đã chịu ảnh hưởng, tốc độ của ngựa cũng không còn nhanh như vừa rồi nữa.

Hai bên ho tới nghiêng ngả, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào nhau, ai nấy mở to mắt, ở trong khói đặc tìm kiếm tung tích của kẻ địch, hai quân vốn phân rõ ràng lập tức lâm vào hỗn loạn.

Trong khói đặc, Tần Kham vừa ho vừa ra lệnh.

"Toàn quân xung phong!"

Một màn bộ tốt khởi xướng chủ động tấn công đối với kỵ binh cực kỳ hiếm thấy trong lịch sử Chiến tranh đã bắt đầu.

Trong tiếng hò hét Sơn băng địa liệt, bách hộ Thiên hộ của mỗi bên dẫn đầu, vung cương đao trong khói đặc cuồn cuộn đánh về phía kỵ binh Mông Cổ đang thống khổ cực độ.

Một hồi đánh tới mức như hiện tại, cái gọi là trận thế đã hoàn toàn không cần thiết, bộ tốt bất kể bày ra trận thế tinh diệu cỡ nào cũng không thể ngăn cản sự xung phong của kỵ binh, hỗn chiến mạnh ai nấy lo ít nhất còn có một đường sinh cơ.

Đây là một hồi chiến đấu cực kỳ thảm thiết, hai bên đã hoàn toàn bất chấp tính mạng của mình, thuần túy là mang suy nghĩ cá chết lưới rách đồng quy vu tận, dùng đao chém, dùng tay kẹp, dùng đầu húc, dùng răng cắn... Dùng hết tất cả phương pháp có thể giết chết kẻ địch, chỉ đẻ trước khi chết kéo thêm một kẻ địch làm đệm lưng.

Trong Khói đặc là một mảng tiếng chém giết hỗn loạn, Tần Kham ôm miệng mũi ho tới rách phổi, mấy chục thị vệ và năm trăm thiếu niên binh vây chặt quanh hắn, ở chung quanh hắn bày ra phòng vệ như thùng sắt.

Tiếng hò hét càng lúc càng gần, xen lẫn tiếng vó ngựa giống như gần trong gang tấc, hiển nhiên là khói đặc không cản được kỵ binh, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là trảm sát đại quan Hán nhân Tần Kham này.

Tần Kham thở dài, cuối cùng cũng đến lúc rời khỏi thời đại này rồi.

Năm trăm thiếu niên binh chắn phía trước Tần Kham đồng loạt phát động, Dương Chí Dũng vung đao đi trước làm gương, dẫn đầu đánh vào trong làn khói, trong tiếng sắt thép va chạm, tiếng kêu thảm thiết non nớt của các thiếu niên giống như từng mũi tên nhọn cắm vào tim Tần Kham.

Tần Kham bất kể đối mặt với tuyệt vọng gian nan cỡ nào cũng không rơi lệ, lúc này nước mắt lại giống như nước sông vỡ đê cuồn cuộn chảy xuống, tim cảm thấy từng cơn đau nhói.

Một trận cuồng phong thổi qua, khói đặc bị thổi nhạt đi nhiều, tình cảnh chiến trường chém giết kịch liệt cũng lộ rõ.

Đập vào mắt là một mảng núi thây biển máu.

Số lượng của kỵ binh Mông Cổ đã giảm đi nhiều, hiển nhiên khi tướng sĩ Minh quân liều mạng đã bùng nổ sức chiến đấu, vẫn làm kỵ binh Mông Cổ ăn trái đắng, trong hỗn chiến hai bên kỵ binh không thể xung phong, chiến mã cũng mất đi ý nghĩa giao chiến, kỵ binh Mông Cổ xuống ngựa, chém giết với tướng sĩ Minh quân.

Nhưng mà chiến sự vẫn bất lợi, các binh lính Mông Cổ đã công phá trung quân tới vị trí của Tần Kham, phía trước Tần Kham ngoài mấy trượng, năm trăm thiếu niên binh đã thành tấm chắn cuối cùng của hắn.

Dương Chí Dũng dẫn các thiếu niên binh liều chết đấu một trận cuối cùng, một mũi trường mâu phá không đâm tới, bỗng nhiên xuyên thủng lưng Dương Chí Dũng, thân hình đơn bạc của Dương Chí Dũng run lên, cắn răng quay đầu lật tay bổ một đao vào cổ tên lính Mông Cổ vừa ám toán hắn, lưỡi dao cắm ngập một nửa cổ, tên lính Mông cổ há miệng thở, nhưng ngay cả một tiếng hét thảm cũng không phát ra được.

Dương Chí Dũng nhìn tên lính Mông Cổ đã tuyệt khí rồi gằn từng chữ: "Ngươi giết ta, ta cũng giết ngươi, nhớ kỹ tên của ta, ta tên là Dương Chí Dũng."

Nói xong hai người cũng ngã xuống, tư thế đó vẫn lộ ra một cỗ quật cường của thiếu niên

Tần Kham cắn rách cả môi, đao trong tay càng nắm càng chặt, một tên lính Mông Cổ đã phá tan lá chắn giết tới trước người Tần Kham, trường đao của Tần Kham đột nhiên đâm về phía trước, động tác giống như Sùng Minh kháng Oa lúc trước, trúc trắc nhưng kiên quyết, lưỡi dao cắm sâu vào tim tên lính Mông Cổ.

"Sát nhân thành nhân, chính là lúc này đây."