Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 375: Khánh phụ bất tử




Lý Đông Dương nghe thấy những lời này, hốc mắt nhanh chóng ửng đỏ.

Mấy ngày nay chịu đủ khinh bỉ, chịu đủ khuất nhục, thậm chí mất tiết tháo đi lấy lòng hoạn quan, chỉ để hết sức chống đỡ sự phồn hoa phục hưng của Hoằng Trị, cứu vớt thịnh thế mà quân thần đời trước cố gắng cả đời gây dựng. Nhưng mà Lý Đông Dương đã phải nhận bao nhiêu lời mắng chửi, chịu bao nhiêu ủy khuất? Trừ Tần Kham trước mắt ra thì ai minh bạch sự trả giá của hắn?

Bởi vì hắn lấy lòng Lưu Cẩn, môn sinh của Lý Đông Dương thậm chí ở trước mặt đông người đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với hắn, nói làm nhục phẩm đức của lão sư, trong triều đình mỗi một người đều tự động không nhìn thấy bóng dạng vì đại thần sắp bị hại mà cầu tình xin xỏ của hắn.

Trong ánh mắt cười nhạo khinh bỉ Bốn phía, chỉ có một đôi mắt sáng, dùng góc độ khách quan nhất lẳng lặng nhìn hắn, đồng thời cũng dùng phương thức của chính hắn để thầm ủng hộ hắn.

Máu nhuộm cát vàng không phải trượng phu, chịu nhục mới là anh hùng thực sự.

Thở hắt ra một hơi, Lý Đông Dương ra sức níu lại lệ già sắp tràn mi, thở dài: "Thịnh thế thoáng chốc hóa nguy nan, may mà có ngươi, may mà có ngươi."

Tần Kham cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, lão đại nhân lo nhiều quá rồi, ảnh hưởng quyền hoạn tạo thành cho Đại Minh nhiều nhất chỉ là hỗn loạn, nhưng vẫn chưa tới mức nguy nan."

Lý Đông Dương tựa hồ không đồng ý với cách nói của Tần Kham, lắc đầu: "Ngươi là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, chắc biết từ lúc Lưu Cẩn cầm quyền tới nay đã giết bao nhiêu đại thần, người làm bề tôi là trọng khí của đất nước, hiện giờ lại bị một hoạn quan xuất thân ti tiện tàn sát như giết gà giết chó, triều Chính Đức đã tái hiện loạn tượng cả triều đầy máu tanh trong những năm Đại Minh Hồng Vũ, đất nước rơi vào cảnh nước lửa, Tần Kham, đây không phải hỗn loạn, mà nguy nan!"

Tần Kham thở dài: "Lão đại nhân, nguy nan lớn hơn còn ở phía sau kìa, Lưu Cẩn... chẳng qua chỉ là một khởi đầu mà thôi."

Lý Đông Dương do dự một lát, nói: "Hiền chất nếu có biện pháp, chẳng biết có giúp được Giới Phu hồi kinh hay không? Lão phu biết, ngươi luôn có nhiều chủ ý nhất."

Tần Kham cười nói: "Lão đại nhân yên tâm, chắc Dương đại nhân rời kinh không đến trăm dặm sẽ được khoái mã trong cung truy hồi, trong ba ngày tất có biến cố."

Lý Đông Dương giật mình nói: "Hiền chất dùng gì để khẳng định như vậy?"

Tần Kham bỗng nhiên cười rất xấu xa: "Lão đại nhân vừa rồi không phải đã nói sao? Vãn bối đang làm mấy chuyện xấu, thuận tay làm luôn có chuyện của Dương đại nhân."

Lý Đông Dương ngây người một lúc, thở dài: "Lão phu già rồi, chung quy vẫn không thể so được với người trẻ tuổi."

Tâm tình của Lý Đông Dương lập tức trở nên thoải mái, không có nguyên do, hắn chỉ là tin lời Tần Kham nói ra nhất định có thể làm được, Dương Đình Hòa hồi kinh đã thành kết cục đã định.

Tần Kham tiễn hắn tới ngoài cửa lớn hầu phủ, Lý Đông Dương xoay người nhìn Tần Kham, nghiêm túc nói: "Khánh phụ bất tử, lỗ nan vị dĩ. Tần Kham. tòa nhà đã nghiêng, ngươi vươn tay ra đỡ đi, lão phu thay xã tắc tổ tông kính nhờ ngươi."

Tần Kham rất cảm động nhìn Lý Đông Dương, cuối cùng bỗng nhiên trợn mắt, ném ra một câu "Không có hứng thú" rồi xoay người đi vào.

người làm việc chỉ dựa vào bản tâm, đối với cái gọi là tòa nhà sắp đổ và xã tắc tổ tông là tuyệt đối không có một chút hứng thú.

Bản chất của Tần Kham kỳ thật rất đơn thuần, hắn chưa bao giờ vạch mình cố định vào trong một phạm vi rõ ràng nào, vừa không thuộc chính nghĩa, vừa không thuộc tà ác, thường xuyên lắc lư qua lại giữa hai bên, nhiều lúc là bắt cá hai tay, bị người ta xúc phạm tới lợi ích thì không phân trắng đen giết hết, còn có giúp người ta hay không thì phải xem tâm tình, thiên lý công đạo gì đó thì thường xuyên treo bên miệng niệm vài câu. Nói tóm lại, hắn sống rất tiêu sái, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ cảm thấy mệt.

Một chiếc xe ngựa song mã lặng lẽ rời khỏi hầu phủ vào kinh sư, nhân lúc màn đêm buông xuống, trước khi cửa thành sắp đóng thì vào thành.

Phường Nhân thọ, Phúc Tân lâu.

Phúc Tân lâu hiện giờ lão bản họ Tần, tên Kham, nhận tước Sơn Âm Hầu.

Đinh Thuận là nhân vật lanh lợi biết làm việc, ngày ấy khi chơi Lưu Cẩn, Tần Kham chỉ thuận miệng nhắc tới, ngày hôm sau, chưởng quầy của tửu lâu liền mặt như đưa đám bán tửu lâu cho Đinh Thuận, định giá hai trăm lượng bạc, mua bán minh bạch, chẳng bên nào thiệt.

Đương nhiên, quá trình trong đó không thể nói với người ngoài, tửu lâu ngày vào cả đấu vàng như vậy tất nhiên không thể không d bối cảnh, chưởng quầy sau khi bán tửu lâu, một vị Hộ bộ thanh lại ti lang trung, một vị Thái Thường tự thiếu khanh trong triều liên danh hạch tội Sơn Âm Hầu vô pháp vô thiên, ép dân chiếm đoạt của cái, trong kim điện lập tức dẫn tới những tiếng mắng chửi, kết quả vừa tan triều, hai vị đại nhân này liền bị Cẩm Y vệ khách khí mời vào chiếu ngục, đến nay vẫn chưa ra, cũng không biết là đã chết hay còn sống, còn tội danh của nhị vị, Đinh Thuận thu thập được hơn mười khoản, nếu như là chứng thực xác thực, hai vị đại nhân cho dù không phải chém đầu sau thu thì ít nhất cũng được ban khăn trắng tự treo cổ mà chết.

Giống như lời Tần Kham nói, Sơn Âm Hầu nhún mình là vì khách khí, ngoại nhân đừng có coi sự khách khí này là phúc khí, sẽ mất mạng đó.

Đêm nay tửu lâu có khách, khách nhân không tính là tôn quý, ít nhất thì ở trước mặt Tần Kham, những khách nhânnày toàn bộ đều phải cúi đầu khom lưng với hắn.

Bọn họ là chưởng quầy của các hiệu buôn lớn trong kinh sư, Tần Kham đêm nay muốn mở tiệc chiêu đãi bọn họ.

Tần Kham Một thân nho sam màu đen, hông đeo ngọc bội dưới sự vây quanh của thị vệ thong thả đi lên tửu lâu, trong nhã các của tửu lâu, một đám chưởng quầy hiệu buôn trong kinh sư cười bồi đứng ở cửa, vừa thấy Tần Kham liền đều quỳ lạy, cung kính vấn an.

Tần Kham cười cười bảo mọi người đứng dậy, rồi mới đi vào nhã các, các chưởng quầy lúc này mới dám nối đuôi nhau đi vào.

Phân chủ khách ngồi vào chỗ, Tần Kham chậm rãi nhìn các chưởng quầy, nụ cười ở khóe miệng vẫn chưa từng tắt.

Chỉ vào một chưởng quầy hơi béo phì bên trái, Tần Kham cười nói: "Ngươi họ Tống, nguyên quán Sơn Tây Thái Nguyên, dưới tên có mười cửa hàng lớn nhỏ, lấy buôn bán đồ da làm chủ, có đúng không?"

Tống chưởng quầy lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng đứng lên khom người chắp tay nói: "Tiện danh có thể lọt vào kim khẩu của Hầu gia, thảo dân vô cùng vinh hạnh."

Tần Kham cười cười, quay đầu nhìn về phía một vị chưởng quầy sắc mặt trầm ổn, tuổi chừng hơn năm mươi bên phải, nói: "Ngươi họ Trương, nguyên quán Trực Đãi Bảo An, dưới danh nghĩa có mười hai cửa hàng lớn nhỏ, lấy buôn bán dược liệu làm chủ, đúng không?"

Trương chưởng quầy cũng đứng lên, trầm ổn chắp tay với Tần Kham: "Có thể được kim khẩu của Hầu gia nhắc tới, thảo dân vinh hạnh muôn phần."

Một canh giờ tiếp theo, Tần Kham mỉm cười nói ra tên, nguyên quán và sản nghiệp trên danh nghĩa của hơn mười chưởng quầy, thuộc như lòng bàn tay.

Nụ cười của các chưởng quầy càng lúc càng miễn cưỡng.

Một vị Hầu gia đương triều tay nắm mấy vạn Cẩm Y vệ, không ngờ biết rõ tên tuổi của những thương nhân tầng chót như vậy, hắn... Rốt cuộc muốn làm gì?

Mọi người ngồi trong nhã các lập tức cảm thấy sau lưng lạnh toát, bốn chậu than đang cháy cũng không xua đi được hàn ý trong lòng họ, lặng lẽ nhìn nhau, phát hiện ai nấy đều sợ run như bị bọn cướp nhắm vào.

Cho dù là cướp thì Tần Hầu gia cũng là cướp tư văn nhã nhặn, đánh đánh giết giết không phải phong cách của hắn, thủ đoạn mềm dẻo lừa nhân tài mới là chỗ đặc sắc của hắn.

Các chưởng quầy hiệu buôn đang ngồi đây cười so với khóc còn khó coi hơn, tiệc không phải là tiệc ngon, đường đường là quốc hầu lại mở tiệc chiêu đãi những thương nhân thân phận ti tiện như bọn họ, hơn nữa nắm rõ quê quán sản nghiệp tên tuổi của bọn họ, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

"Hầu... Hầu gia, không biết Hầu gia hạ mình mở tiệc chiêu đãi đám người thảo dân là vì..." Một vị chưởng quầy đứng lên lắp bắp hỏi.

Tần Kham cười nói: "Chớ có khẩn trương, bản hầu đương nhiên là để làm quen với các vị chưởng quầy, chiêm ngưỡng một chút phong thái của kẻ có tiền của Đại Minh chúng ta."

Các Chưởng quầy cười gượng, bọn họ càng muốn khóc hơn.

Bữa cơm này chỉ sợ so với Hồng Môn Yến năm đó thì chẳng kém là bao.

Ngồi đó từ từ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt Tần Kham lại quét qua trên người các chưởng quầy, nụ cười lại giống chồn hằm hè rình gà.

"Được rồi, không khách sáo v mọi người nữa, bản hầu hôm nay mở tiệc chiêu đãi các vị chưởng quầy, thực sự có chuyện quan trọng muốn bàn."

Tống chưởng quầy đứng dậy cung kính cười nói: "Hầu gia là nhân vật tôn quý đỉnh thiên, đám tiện dân muốn gặp mà chẳng dám mong, ngài có việc gì cứ phân phó, chúng ta không dám không theo."

Tần Kham vỗ vỗ tay,, Đinh Thuận từ ngoài cửa đi vào, cầm trong tay một xập giấy đầy chữ đưa cho Tần Kham.

Ngón tay Tần Kham nhẹ nhàng búng mấy cái lên giấy, cười cười nhìn chung quanh: "Mọi người đều là thương nhân, thường ngày viết viết tính tính, chắc là biết chữ cả chứ hả?"

"Biết, biết." Mọi vội vàng vội vàng cười bồi.

"Biết chữ là được rồi, bản hầu đỡ phải mất công giải thích cho từng người." Tần Kham đánh mắt ra hiệu cho Đinh Thuận, Đinh Thuận theo tính danh của các chưởng quầy mà phát.

Các chưởng quầy vẻ mặt lo sợ cầm lấy giấy, vội vàng nhìn lướt nội dung bên trên, trong nháy mắt sắc mặt của mọi người tái nhợt, màu máu nhanh chóng rút đi trên khuôn mặt họ, mấy vị chưởng quầy nhát gan không kìm lòng được mà run rẩy kịch liệt