Minh Vương Độc Phi

Chương 1: 1: Công Tử Ngọc Địch





“Mày đáng chết, nếu không có mày thì mọi vinh quang đều thuộc về tao, mày chết rồi, mọi thứ của mày sẽ là của tao… sẽ là của tao… ha ha ha… mày đáng chết…”
Một cô gái hơn hai mươi tuổi hung dữ nói với một cô gái khác đang nằm hấp hối trên mặt đất.
“Vì sao?”
Ánh mắt của cô gái đó lại nhìn người đàn ông đang đứng cách đó không xa, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

Cô đã dùng mọi quyền năng của mình để cứu mạng anh ta, nhưng không ngờ anh ta lại đâm dao vào trái tim cô.
“Em gái ngoan, mày không biết sao? Anh ấy là người của tao.”
Cô gái đang đứng mỉm cười, bước tới gần cô gái nằm trên mặt đất, mặt đầy máu.
Cô gái nằm dưới đất cười thê thảm, trong nụ cười ẩn chứa tia châm chọc, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
***
Âu Dương Thiển Thiển nhìn bầu trời.
Mọi thứ xảy ra trong kiếp trước như vẫn còn rành rành trước mắt.

Ánh mắt nàng lướt qua những cánh hoa mai đỏ vừa rơi xuống, nhớ lại quá khứ.

Nàng nhớ lại kiếp trước, khi đó nàng vẫn là truyền nhân đời thứ một trăm hai mươi tám của Biển Thước, chuyên tâm nghiên cứu y thuật, năm ấy nàng mới hai mươi tuổi mà đã trở thành danh y tầm cỡ quốc tế, nhưng ai có thể ngờ cuối cùng nàng lại chết trong tay chị ruột và bệnh nhân mà mình vừa cứu chữa.
Cả đời nàng làm theo y đức, tận tâm tận lực cứu chữa từng bệnh nhân, lại rơi vào kết cục như thế.
Linh hồn tràn đầy oán hận, nàng trọng sinh về Vương triều Nhật Diệu, nhập vào một nữ oa có chung vận mệnh với nàng, bị người thân hãm hại, cuối cùng chết trong tay người thân.


Đây là duyên hay là nợ?
Thoáng cái đã năm năm, nàng đã quen với cuộc sống hiện tại, nhưng nỗi oán hận thì nàng vẫn chưa quên.
Kiếp này, nàng sẽ không làm theo cái gọi là ‘y đức’ có ra tay hay không thì phải xem tâm trạng của nàng thế nào.
Trong Vô Thanh cốc, hương xuân dạt dào, hoa mai đỏ nở rực rỡ, bầu trời xanh thẳm, trong sạch như một bức tranh, dưới tàng cây mai đỏ có đặt một chiếc ghế quý phi, người nằm trên ghế là một thiếu nữ tuyệt sắc.

Thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu trắng, đang lật từng trang sách, mười ngón thon thon, tay áo dài bay bay, mái tóc dài thả sau vai, trên mái tóc đen có dính vài cánh hoa mai đỏ, có chút lạnh lùng, có chút cô đơn, xuất trần như tiên, mông lung tựa như nàng tiên mai đỏ giáng trần.
Da trắng hơn tuyết chẳng cần đánh phấn, dung mạo chim sa cá lặn, mi như lá liễu, mắt sáng răng trắng, môi đỏ như cánh mai, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra một vẻ biếng nhác, quyến rũ, khiến người ta say mê.
“Tiểu thư, người của Hãn Hải sơn trang tới ngoài cốc cầu kiến công tử Ngọc Địch.”
Lục Nhụy có đôi lông mi dài cong rợp, mái tóc chỉ được vén bởi một chiếc trâm gỗ mai chạm trổ cẩn thận, khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang, trông linh động như một đám mây.

Mặc dù không thể sánh bằng nữ tử tuyệt sắc trước mắt, nhưng cũng là một mỹ nhân hiếm có.
Người đời đều không thể ngờ công tử Ngọc Địch nổi tiếng thiên hạ với bốn loại người không chữa lại là một mỹ nhân tuyệt sắc.
Công tử Ngọc Địch có bốn loại người không chữa: Không có tiền không chữa, bệnh vặt không chữa, không có người trong lòng không chữa, tâm trạng không tốt cũng không chữa.
Nghe đồn công tử Ngọc Địch có một chiếc sáo ngọc, có thể khống chế được tâm thần của con người, mỗi lần xuất hiện đều đeo mặt nạ phật, nên người đời chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt thật của công tử Ngọc Địch.
“Thiên hạ đệ nhất trang Hãn Hải sơn trang, đến có chuyện gì?”
Ngón tay thon thon gấp sách lại, đặt trên bàn, mắt hơi nhắm lại, tựa vào ghế nằm, cánh môi hé mở, giọng nói thánh thót nhưng có vài phần lạnh nhạt.
‘Âu Dương Thiển Thiển ta vốn chẳng có quan hệ gì với Hãn Hải sơn trang, vì sao đột nhiên lại đến tìm?’
“Thiếu chủ Mộc Vân Hiên của Hãn Hải sơn trang hi vọng tiểu thư giải độc cho phụ thân của hắn, đã mang theo rất nhiều lễ vật đến, tiểu thư có muốn gặp hay không?”
“Không gặp.”

Vừa mới nhớ đến quá khứ, tâm trạng của nàng đang không vui, cho dù có đem báu vật quý giá nhất thiên hạ đến thì nàng vẫn không ra tay cứu chữa, mặc kệ đối phương là ai.
“Tiểu thư, muội sẽ đi từ chối hắn ngay.”
Lục Nhụy đã ở bên Âu Dương Thiển Thiển năm năm, tất nhiên là hiểu rõ tính khí của Âu Dương Thiển Thiển, thấy tâm trạng Âu Dương Thiển Thiển đang không được tốt thì nghĩ chắc đêm qua nàng ngủ không ngon, nên sau khi phủ thêm áo choàng cho Âu Dương Thiển Thiển liền im lặng rời đi.
Ngửi mùi hoa, trong vô thức nàng lại chìm vào giấc mộng.
“Tiểu thư, người của Tướng phủ tới đón tiểu thư về kinh, có cần giải quyết không?”
Lục Nhụy nở nụ cười nhạt như thể đang kể một câu chuyện không liên quan.
“Người của Tướng phủ tới, gần đây Kinh thành đã xảy ra chuyện gì?”
Năm năm trước, lấy danh nghĩa tu dưỡng thân thể, Tướng phủ đã đưa Âu Dương Thiển Thiển mới có mười một tuổi đến thành Ngọc Lan xa xôi hẻo lánh giao thông không tiện, hiện giờ đón nàng về, sợ là không có chuyện gì tốt.
“Tiểu thư, việc này….”
Lục Nhụy hơi lắp bắp, do dự không biết nên nói như thế nào.
“Nói thẳng, không ngại.”
“Thánh Thượng tứ hôn, Tả tướng tiểu thư dịu dàng hiền lành, Chiến Vương văn thao vũ lược, tài hoa song tuyệt, hai nhà liên hôn, thời gian thành hôn quyết định vào đầu tháng sau.”
Nhìn Âu Dương Thiển Thiển trước mắt, Lục Nhụy không hiểu vì sao lúc trước lại có tin đồn như vậy.
Nghe đồn Âu Dương Thiển Thiển thổ lộ với Nhị Hoàng tử nhưng thất bại, bị bêu danh là đệ nhất háo sắc của Kinh thành, để giữ thể diện, Âu Dương gia đã đưa Âu Dương Thiển Thiển đến thành Ngọc Lan hẻo lánh này, nhưng nhìn Âu Dương Thiển Thiển lúc này, dung nhan tuyệt sắc, cá tính lạnh nhạt, hoàn toàn khác với tin đồn.
“Chuẩn bị một chút, ngày mốt khởi hành về kinh.”
Âu Dương Thiển Thiển nhếch môi, Lục Nhụy nhịn không được mà ngây ra nhìn.
Dù đã ở chung năm năm nhưng cứ nhìn thấy nụ cười của tiểu thư là nàng lại như bị đắm chìm.
“Tiểu thư, Âu Dương gia không có ý tốt, chúng ta trở về làm gì?”
Lục Nhụy vẫn còn nghi hoặc, mở miệng hỏi.

“Rời kinh năm năm, có một số việc đã đến lúc phải kết thúc rồi.”
‘Ta đã sống lại trong thân phận của Âu Dương Thiển Thiển thì tất nhiên là ta phải giải quyết hết những thù hận của Âu Dương Thiển Thiển.’
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhụy bưng đồ ăn sáng đến để dưới tàng cây mai đỏ trong vườn, do dự một chút mới mở miệng nói:
“Tiểu thư, Mộc Vân Hiên vẫn còn chưa đi, tiểu thư có muốn ra tay cứu chữa hay không?”
“Nhiễm độc gì?”
Âu Dương Thiển Thiển ngồi xuống, ra ý bảo Lục Nhụy cũng cùng ngồi xuống.
“Nhất câu hôn.”
“Không phải độc nhất câu hôn đã biến mất gần mười năm rồi sao?”
‘Đã biến mất theo gia tộc chế độc của Lĩnh Nam gần mười năm, sao lại đột nhiên xuất hiện?’
Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy hứng thú.
“Theo như lời Mộc Vân Hiên thì Lạc Trần đã xác định là nhất câu hôn không thể lầm.”
Lạc Trần theo học ở Y cốc, đương nhiên là sẽ không chẩn đoán sai, y thuật của Y cốc rất tốt nhưng lại không chuyên về giải độc.
“Chính Lạc Trần bảo hắn đến, quan trọng nhất là thanh danh của tiểu thư vô cùng vang dội.”
Lục Nhụy ngây ngô cười nhìn Âu Dương Thiển Thiển, vui vẻ nói.
“Ta thấy đây là củ khoai lang nóng bỏng tay, gã không chữa được nên mới ném cho ta.

Ta nghe nói Hãn Hải sơn trang có một cây linh chi ngàn năm, có thật không?”
Nếu người ta đã chấp nhất như thế thì nàng cũng muốn thử khiêu chiến với nhất câu hôn này xem nó khó giải đến đâu, đã lâu không gặp được loại độc nào thú vị, bỗng nhiên nàng thấy hứng thú.
“Không sai, đúng là Hãn Hải sơn trang có một cây linh chi ngàn năm, được giữ gìn vô cùng tốt.”
Âu Dương Thiển Thiển thích báu vật, tất nhiên là Lục Nhụy cũng hiểu biết không ít về báu vật.
“Muội biết nên làm gì rồi đấy.”
“Công tử Ngọc Địch nhận lời cứu chữa cho Trang chủ Hãn Hải sơn trang, điều kiện cứu chữa chính là cây linh chi ngàn năm, muội lập tức đi ngay.”

Lục Nhụy vui vẻ đứng dậy, lập tức muốn đi thông báo cho Mộc Vân Hiên.
“Ăn sáng xong rồi đi, bọn họ có chạy mất đâu.”
‘Thứ mà công tử Ngọc Địch ta đã để mắt đến thì làm gì có chuyện chạy mất chứ?’
Lục Nhụy mỉm cười, lập tức ngồi xuống.

Chủ yếu là vì linh chi ngàn năm quá hấp dẫn, thể chất của Âu Dương Thiển Thiển là thể hàn, linh chi ngàn năm lại là hàng dưỡng sinh cao cấp, nên nàng không khỏi có chút nóng vội.
“Bảo bọn Mộc Vân Hiên đến ở trong thành Ngọc Lan, đêm nay ta sẽ đi gặp hắn.”
Dùng bữa xong, Âu Dương Thiển Thiển suy nghĩ một chút, sau đó nói với Lục Nhụy.
“Tiểu thư, có cần bảo Sơ Tình hóa trang rồi thay người đi Kinh thành trước không?”
Lục Nhụy suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Âu Dương gia vốn không coi trọng Âu Dương Thiển Thiển, lần này tới đón Âu Dương Thiển Thiển sợ là có mục đích nào đó, tất nhiên là điều kiện đón rước cũng rất kém, nàng không muốn tiểu thư nhà nàng phải chịu khổ.
“Không cần, tuy nhất câu hôn đã thất truyền hơn mười năm, nhưng căn cứ vào những gì ghi chép trên sách thuốc thì cũng không khó giải.

Người tới đón ta giờ đang ở đâu?”
Chỗ ở mà Âu Dương gia bố trí cho nàng cũ kỹ rách nát không sao chịu nổi, đương nhiên, người hầu từ Tướng phủ trong Kinh thành đến thì sẽ không ở cái nơi rách nát đó.

Nghĩ kỹ lại thì cuộc sống của thiên kim Tướng phủ như nàng còn không bằng một người hầu.
– Ngọc Địch: nghĩa là sáo ngọc.

Vì n9 luôn mang theo sáo ngọc nên được gọi là công tử Ngọc Địch.
– Ghế quý phi: có hình dạng như ảnh nhưng thô hơn.