Minh Vương Độc Phi

Chương 47: 47: Tiếp Tục Lừa Gạt





Tần Cảnh Hạo hết sức bất mãn với vẻ mặt của công tử Ngọc Địch, nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Trong lòng ông biết rõ những người trên giường của Tần Khả Tâm, tất nhiên cũng hiểu rằng chuyện này không thể thiếu động tác của công tử Ngọc Địch, nhưng hôm nay, ông lại không còn sự lựa chọn nào khác.
“Cách thứ nhất giải thích thế nào, cách thứ hai thì giải thích thế nào?”
“Cách thứ nhất là để Công chúa tiếp nhận thực tế vì sao lại bị kích động, ta có thể làm cho Công chúa tỉnh táo lại, hậu quả thế nào, Công chúa tự gánh chịu, loại thứ hai là làm cho Công chúa quên hết chuyện tối qua.

Định làm thế nào, tùy Bệ hạ lựa chọn.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa nói vừa thu hồi sợi tơ tằm cột trên tay Tần Khả Tâm, sợi tơ tằm vừa rơi xuống, trong nháy mắt đã kết thành băng, biến mất không thấy gì nữa.
Trong lòng Tần Cảnh Hạo cả kinh.
Ông đã chứng kiến thủ đoạn của Tôn chủ Ma môn, không ngờ đến cả võ công của công tử Ngọc Địch này cũng lại lợi hại như thế, sợ là sự tồn tại của hai người này là họa nhiều hơn là phúc.
“Hãy làm cho Tâm Nhi quên hết mọi chuyện xảy ra đêm qua đi.”
Tần Cảnh Hạo do dự một chút rồi nói.
“Đương nhiên, nghe theo ý Bệ hạ, ta sẽ mau chóng điều chế vong ưu đan cho Công chúa, không biết Bệ hạ định dùng cái gì để làm thù lao cho vong ưu đan, tại hạ xin nói trước là vong ưu đan chính là độc môn bí truyền của Bản công tử.”
Vong ưu đan là độc môn bí truyền của Biển Thước, chỉ có truyền nhân của Biển Thước mới có thể điều chế được.
Mặc dù trong số những loại thuốc bí truyền của Biển Thước thì vong ưu đan chẳng là gì cả, nhưng dùng trong trường hợp này lại rất là thích hợp, huống chi, nàng cũng chưa bao giờ làm không công.

“Không biết công tử Ngọc Địch muốn thứ gì?”
Làm vua nhiều năm, đây là lần đầu tiên có kẻ hoàn toàn không coi ông ra gì.

Tần Cảnh Hạo nghĩ.
‘Người này, hoặc là để ta sử dụng, trung thành với ta, hoặc là gϊếŧ không tha.’
“Vàng bạc châu báu ta không thiếu, Bản công tử chỉ yêu các loại kỳ trân dị thảo, các loại kỳ độc, không biết Bệ hạ có cái gì đáng để trao đổi hay không?”
“Xin công tử nói thẳng.”
“Trong sách cổ bí ẩn đã từng viết: trong Hoàng thất của Vương triều Nhật Diệu có một loại độc gọi là ‘cưu vũ thiên dạ’, không biết Bệ hạ có thể dùng nó để trao đổi hay không?”
Nàng luôn thích những thử thách, từ khi trọng sinh đến nay, nàng ham mê các loại độc dược, sau khi thử độc tính của độc dược thì lại tự chế thuốc giải.’cưu vũ thiên dạ’ là kịch độc vô địch thiên hạ, đáng tiếc là không có được bản mẫu để nàng nghiên cứu.
“Được.”
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, ánh mắt Tần Cảnh Hạo lóe lên tia tính toán.
‘Ngươi muốn ‘cưu vũ thiên dạ’ sao, vậy ta sẽ cho ngươi đích thân nếm thử xem loại kịch độc xếp thứ ba trong thiên hạ này đến tột cùng có mùi vị thế nào.’
“Nếu vậy, hôm nay ta sẽ điều chế thuốc giải và vong ưu đan cho Công chúa, xin Bệ hạ tuân thủ hứa hẹn.”
Sao nàng lại không đoán được vài phần toan tính của Tần Cảnh Hạo, đáng tiếc, cho dù là Hoàng cung, mà muốn vây khốn nàng thì cũng khó.
Âu Dương Thiển Thiển đi ra khỏi Linh Tâm các, nhìn bầu trời, cảm thấy dường như không khí trong cung cũng không được tự do như ở bên ngoài, cung nữ đi tới đi lui, nhìn Âu Dương Thiển Thiển chậm rãi bước qua mà mặt đỏ ửng.
Trở lại Hành Vân các, Nam Cung Thương đã cho người chuẩn bị xong đồ ăn sáng.


Sau khi ăn sáng xong, Âu Dương Thiển Thiển phái người gọi Hứa Lâm tới, đọc đơn thuốc và những dược liệu cần thiết cho Hứa Lâm chép xong thì nhàn nhã uống trà.
“Thiển Thiển dự định rời đi luôn sao?”
Nam Cung Thương rót trà cho Âu Dương Thiển Thiển, hỏi.
“Ừ, cái này gọi là cường long khó khống chế cường hào ác bá, trong cung bất kể thế nào thì cũng đều là địa bàn của Tần Cảnh Hạo, nếu còn tiếp tục ở lại, sợ là lúc chúng ta muốn đi thì sẽ phải phí công phí sức, hơn nữa mục đích của ta cũng sắp đạt được rồi.”
Nhớ tới Thượng Quan Dao còn ở trong phòng băng, nàng cứ cảm thấy có vô số bí ẩn, cảm thấy như mình đang đi lạc vào trong đám sương mù.
“Đúng vậy, bệnh đậu mùa của Vương phi đã khỏi hẳn rồi, nếu hội Tứ Quốc Phong không sắp diễn ra thì sợ là Tần Cảnh Hạo đã sớm triệu kiến rồi.

Vương phi, nàng thấy thế nào?”
Nam Cung Thương cười cười vừa nhìn Âu Dương Thiển Thiển vừa nói.
“Tất nhiên là Bản vương phi sẽ chờ Bệ hạ triệu kiến, không biết Vương gia dự định làm thế nào để bảo vệ Bản vương phi đây?”
Luận về tâm cơ, nàng tự nhận là có vài phần, nhưng so với một kẻ quanh năm ngày tháng tính toán như Tần Cảnh Hạo thì sợ là vẫn còn kém, sợ sẽ có gì đó bất trắc.
“Mưa gió cùng đường, Vương phi chắc chắn sẽ hài lòng.”
“Công tử, dược liệu mà người cần đã được chuẩn bị đầy đủ.”
Không đợi Âu Dương Thiển Thiển trả lời Nam Cung Thương, Hứa Lâm vừa chuẩn bị dược liệu xong vội đến gần nói.
Âu Dương Thiển Thiển gật đầu, nhìn Nam Cung Thương một cái, rồi đi ra thiên điện.


Sau khi vào thiên điện, ngửi thấy mùi dược liệu trong phòng, nàng liền nghĩ ngay tới Vô Thanh cốc, đã lâu rồi không ngửi thấy nhiều mùi dược liệu như vậy.
“Công tử, ta xin được ở lại để hỗ trợ.”
Tần Cảnh Hạo đã dặn dò, ông nhất định phải theo dõi Âu Dương Thiển Thiển chặt chẽ, nếu có thể thì ông cũng muốn học lén một chút.
“Tùy ngươi.”
‘Muốn học lén à, thủ pháp của Biển Thước mà lại dễ học lén như thế sao? Nếu vậy thì làm sao có thể có được thành tựu như hôm nay?’
Âu Dương Thiển Thiển trực tiếp dặn dò người chuẩn bị nồi thuốc, chuẩn bị mười cái bếp lò, hai tay cầm dược liệu, thoăn thoắt chia vào các nồi thuốc khác nhau, tỷ lệ thuốc trong các nồi không giống nhau, lúc ban đầu Hứa Lâm còn có thể nhớ được vài phần, cuối cùng thì chỉ có thể váng đầu hoa mắt.
Thủ pháp của Âu Dương Thiển Thiển khiến Hứa Lâm hoa mắt.

Tuy trên dược liệu có viết tên, nhưng Âu Dương Thiển Thiển không thèm đọc, nhìn từ thủ pháp, hắn có thể khẳng định tỷ lệ dược liệu cho vào mỗi nồi không giống nhau, nhưng thủ pháp nhanh như vậy, bình thường không có vài chục năm kinh nghiệm thì không thể nào làm được.

Từ dung mạo của công tử Ngọc Địch thì có thể đoán tuổi chừng hai mươi, từ trước đến nay lai lịch của công tử Ngọc Địch luôn luôn là một ẩn số, hiện giờ hắn vẫn không tài nào suy đoán được.
Vừa điều chế thuốc nước, Âu Dương Thiển Thiển vừa nghiền rất nhiều loại thuốc khác thành bột phấn, sau đó lại trộn thuốc bột từ các hộp khác nhau với một tỷ lệ khác nhau để chế tác ra những viên thuốc.
Sau khi hoàn thành, Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong lòng ra năm chiếc bình ngọc, cho dược hoàn vào trong từng bình ngọc, tất cả các động tác đều lưu loát liền mạch, khiến Hứa Lâm vô cùng kinh ngạc.
“Hứa ngự y, có thể đi thông báo với Bệ hạ, thuốc đã được điều chế xong, mời Bệ hạ đem vật trao đổi đến, ta chờ ở đây.”
Trong khắp Kinh thành, chỉ có Thái Y viện là có đầy đủ dược liệu nhất, lúc về Kinh thành nàng không mang theo nhiều dược hoàn lắm, nên lần này nàng lợi dụng việc công để làm việc tư.
“Vâng, công tử.”
Hứa Lâm nói xong, lập tức chạy vội đến Ngự thư phòng, nhưng trong lòng vô cùng thấp thỏm.

Chuyện vừa rồi, sợ là sẽ phải bị trách mắng.
“Mới một canh giờ, tốc độ điều chế thuốc của Thiển Thiển thật là khiến ta kinh ngạc.”
Âu Dương Thiển Thiển đến gần, Nam Cung Thương đưa cho nàng một ly nước ấm.

Mùi thuốc ngập tràn đã chứng minh mọi chuyện.
“Cũng tạm được, chỉ là dùng nhiều loại dược liệu khác nhau thì mới phát huy được công hiệu lớn nhất mà thôi.”
Uống nước xong, Âu Dương Thiển Thiển hái mấy đóa hoa tịch vụ trong vườn, rồi lấy ra một viên thuốc từ trong bình, dùng nội lực khiến tịch vụ hòa tan vào viên thuốc, sau đó lấy ra một cánh hoa khô màu trắng trong túi để bọc viên thuốc lại, đựng vào một chiếc bình ngọc mới, động tác chẳng hề che giấu, Nam Cung Thương đứng bên cạnh lại kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngờ lại còn có cách chế thuốc như vậy nữa.
“Độc ‘năm tháng’ không phải là độc bình thường, trong đó có một vị thuốc là cà độc dược tím, chỉ có cà độc dược trắng mới giải được.”
Âu Dương Thiển Thiển chủ động giải thích.
“Vậy còn tịch vụ thì sao?”
Nam Cung Thương không tin là Âu Dương Thiển Thiển sẽ tốt bụng đến thế, sẽ giải độc cho Tần Khả Tâm.

Hắn đã từng gặp tịch vụ ở trong rừng, nhưng không biết rõ dược hiệu của nó.
“Công chúa thích đẹp, tất nhiên là ta phải giúp nàng toại nguyện rồi.”
Nàng không nói ra dược hiệu của nó.

Có một số việc, nếu nói hết ra thì chẳng có gì để xem nữa, chỉ là nàng không ngờ Nam Cung Thương lại biết tịch vụ.