Minh Xuyên Có Tri Hạ

Chương 44: Ngoại truyện: Đông qua xuân tới




1.

Vết thương ở chân của Lệ Trạch Xuyên nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng. Một dao của Nhiếp Khiếu Lâm cùng phát bắn của Tống Kỳ Uyên đã làm tổn thương xương bánh chè của anh. Anh mất rất nhiều máu, đang trong tình trạng nguy cấp.

Ôn Nhĩ ngay lập tức liên hệ với một số bệnh viện chỉnh hình có thẩm quyền ở nước ngoài, cuối cùng lựa chọn một bệnh viện nằm ở New York, Hoa Kỳ. Các chuyên gia chỉnh hình đã cùng nhau hội chuẩn sau đó đi đến quyết định thực hiện thay toàn bộ khớp gối nhân tạo, nói đơn giản chính là thay xương bánh chè nhân tạo.

Ca phẫu thuật thay khớp gối tổng cộng kéo dài hơn mười giờ đồng hồ, Ôn Hạ ngồi ở hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật không khỏi run người bần bật. Ôn Nhĩ cởi áo khoác khoác lên người cô, cất giọng an ủi: "Tất cả sẽ tốt thôi."

Ôn Hạ ngẩng đầu, đôi mắt ngân ngấn nước: "Anh, anh có thể nghĩ ra cách để em đau thay anh ấy, để em nằm đó thay anh ấy được không. Em không muốn nhìn thấy anh ấy chịu đau, một chút cũng không muốn."

Bốn ngày sau, Lệ Trạch Xuyên được chuyển đến phòng bệnh thường, bác sĩ nói ca phẫu thuật rất thành công. Đợi tới khi Ôn Hạ vào phòng bệnh, Lệ Trạch Xuyên vẫn nhắm mắt nằm đó giống như đang ngủ say, hàng mi dài che phủ, sương mù dày đặc giống như một khu rừng mưa bí ẩn ẩn chứa câu chuyện cổ tích.

Ôn Hạ chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống, vùi mặt trong lòng bàn tay anh.

Cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, cô biết anh vẫn còn sống nháy mắt đã cảm thấy thoả mãn, chỉ cần vậy không yêu cầu gì cả.

Lệ Trạch Xuyên mí mắt giật giật, ngón tay hơi cong cong lên, đầu ngón tay dán vào khoé mắt Ôn Hạ, chạm vào đôi mắt ẩm ướt đầy nước của cô. Ôn Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với tầm mắt của anh vẫn còn có chút mơ hồ. Con ngươi đen tuyền của anh chầm chậm có tiêu điểm, di động từng chút một mà dừng lại trên người Ôn Hạ, đôi mắt phảng phất mang theo nét dịu dàng.

Hơi thở của anh nhẹ nhàng chậm chạp: "Anh tỉnh dậy, em vẫn ở đây, như vậy không phải là mơ, thật tốt."

Anh luôn nhớ những gì cô đã nói qua với anh.

Ôn Hạ nín thở, cúi người về phía trước, vượt qua bình truyền nước trong suốt, nhẹ nhàng chạm đến đôi môi khô nứt nẻ của anh.

Toàn thân anh đều là vết thương, cô không dám ôm anh, chỉ nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào nhau, nắm lấy ngón tay mang theo vết chai mỏng của anh.

Một giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, rơi xuống khóe mắt anh, ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, hình bóng hai người hòa vào nhau.

"Anh yêu, mừng anh về nhà."

Ôn Nhĩ có một căn nhà riêng ở New York, vừa vặn ngay gần bệnh viện, cũng rất tiện để cho Lệ Trạch Xuyên có thể tập luyện phục hồi chức năng hàng ngày. Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp, không xuất hiện bất kỳ biến chứng nào, cũng không bị phản ứng đào thải, khớp nối xương bằng kim loại đang nằm yên trong cơ thể anh. Bác sĩ phẫu thuật chính cũng ngạc nhiên không thôi, nói thẳng trường hợp này thật sự rất hiếm rất hoàn mỹ.

Lệ Trạch Xuyên ở New York gần một năm rưỡi, anh cũng không chú ý đến phiên tòa xét xử Nhiếp Khiếu Lâm. Đối với anh mà nói, những chuyện xưa kia đã kết thúc, cơ thể anh cần được hồi phục tĩnh dưỡng, một số ký ức cần được quên đi, anh muốn bắt đầu một cuộc sống mới.

Ôn Hạ ở trong phòng bếp, mùi thơm của thức ăn thoang thoảng bay tới, vừa thơm lại đẹp mắt. Lệ Trạch Xuyên ngồi trên chiếc ghế xích đu trước cửa sổ mở phong thư dưới ánh nắng mặt trời, một bức ảnh rơi ra trước tiên, là một bức ảnh cưới. Nặc Bố đã kết hôn, cô dâu là Khúc Trân, cháu gái của bà cụ đã cho mọi người vào nhà tránh gió.

Trong bức thư nói Mã Tư Minh vì bệnh tật nên đã nghỉ hưu, Liền Khải trở thành trạm trưởng mới của Trạm Bảo tồn Tác Nam, trạm ngày càng được mở rộng nhân viên ngày càng nhiều, những người trẻ tuổi đã nhận thức được tầm quan trọng của các vấn đề về môi trường và bảo vệ động vật. Tây Trát cũng đã lên chức bố, mọi thứ ngày càng suôn sẻ hơn, mọi người nói rằng họ đều rất nhớ anh.

Ngoài ảnh cưới, trong phong bì còn có một tấm ảnh khác, là ảnh chụp lại đêm hôm đó cả đội tuần tra lên đường, tất cả các thành viên đều đứng thẳng hàng, quay mặt về phía quốc kỳ nghiêm túc cúi chào, sống lưng tựa như những thanh thép mới đúc, thẳng tắp, cứng rắn, không thể uốn cong.

Giống như tiếng sấm nổ vang trời, các chàng trai đồng thanh hô lớn:

"Luôn sẵn sàng! Bảo vệ cao nguyên!"

Lúc đó gió cực kỳ mãnh liệt, cờ đỏ tươi tung bay phấp phới.

Đầu ngón tay của Lệ Trạch Xuyên lướt trên tấm ảnh, tìm đến khuôn mặt của Kha Liệt, dừng lại một lúc lâu.

Chàng trai đó sẽ vĩnh viễn có bộ dáng trẻ trung nhất càng sẽ không bao giờ già đi.

Một người bạn cũ, một người anh em tốt, thời gian cứ vậy vĩnh viễn để lại bóng hình anh ta.

Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời trong xanh, anh hít sâu một hơi, trong mắt có chút ẩm ướt.

Trời lên trăng xuống, đông qua xuân tới, một số người đã ra đi nhưng tinh thần vẫn được lưu truyền mãi mãi.

2.

Ôn Hạ rất thích gối lên lồng ngực Lệ Trạch Xuyên, nghe nhịp tim đập thình thịch của anh mang theo sức sống mãnh liệt. Lệ Trạch Xuyên có thói quen dậy sớm thích làm bữa sáng kiểu Trung, sữa đậu nành, bánh quẩy hoặc là bánh bao hấp, cháo kê. Ôn Hạ nửa tỉnh nửa mơ ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Cô ôm chăn bông trên tay lăn lộn trên giường, ngái ngủ mơ mơ màng màng gọi người: "Em khát nước!"

Lệ Trạch Xuyên bưng một cốc nước ấm đến, ngồi ở mép giường đỡ lấy lưng Ôn Hạ, đem cô ôm vào trong lồng ngực, cô nhấp một ngụm nước nhỏ trong cốc trên tay anh.

Ánh mặt trời ấm áp, lông mày tinh xảo của anh như chiếc bút vẽ, lúc nhìn về phía cô luôn mang theo vẻ dịu dàng.

Ôn Hạ đột nhiên nhào tới, cả người đều dán vào trên người anh. Lệ Trạch Xuyên kêu một tiếng: "Cẩn thận cái cốc!"

Ôn Hạ ngẩng đầu lên nhìn anh, cười tủm tỉm nói: "Em muốn hôn anh một chút nhưng em còn chưa đánh răng."

Lệ Trạch Xuyên sờ sờ lỗ tai của cô cũng mỉm cười: "Vậy em mau đi đánh răng rửa mặt sạch sẽ mới cho em hôn."

Ôn Hạ nghĩ nghĩ một chút: "Nhưng em lười đi lắm muốn anh ôm em cơ!"

Lệ Trạch Xuyên xoay người đem cô ấn dưới thân, đem cái mũi cọ cọ lên bả vai cô, hơi thở phả tới nóng nóng có chút ngứa. Anh cố ý hạ giọng: "Vẫn nên hôn trước đi..."

Ăn sáng xong cùng nhau ra cửa mua sắm. Ôn Hạ chịu trách nhiệm chọn đồ, Lệ Trạch Xuyên chịu trách nhiệm xách túi trả tiền. Lúc đi ngang qua khu vực đồ chơi, Lệ Trạch Xuyên sẽ thuận tay chọn lấy thứ gì đó vui nhộn mang về, sau khi về nhà sẽ cùng nhau lôi ra nghiên cứu.

Hai người quỳ rạp dưới mặt đất chơi đùa với chú cá sấu nhỏ cắn tay, để xem ai rút tay ra bị cá sấu cắn, nếu người nào thua nhiều hơn sẽ phụ trách việc quét tước vệ sinh. Ôn Hạ thua rất nhiều, cô nhất thời chơi xấu không muốn nhận nhanh trí hôn lên cổ Lệ Trạch Xuyên một cái vậy là tất cả công việc đều được triệt tiêu.

Kể từ khi vết thương trên chân của Lệ Trạch Xuyên bình phục anh đã có thể đứng được lâu, những việc trong bếp đều chưa bao giờ để Ôn Hạ làm. Nguyên văn lời anh nói là khói dầu sẽ làm tổn thương da, tay của con gái phải được chăm sóc bảo dưỡng cẩn thận.

Ôn Hạ được một tấc lại muốn một thước, ngẩng đầu nhìn anh truy vấn: "Anh có nguyện ý nuôi em cả đời không?"

Lệ Trạch Xuyên hôn lên trán cô một cái, cười nói: "Kiếp sau cũng sẽ nuôi em!"

Hành lá, gừng, tỏi để làm một mẻ cá trích, nước sốt đặc sệt sệt, máy hút khói phát ra âm thanh nhè nhẹ.

Sau khi tĩnh dưỡng lâu, Lệ Trạch Xuyên cuối cùng cũng đã béo lên, nhưng vòng eo của anh vẫn đẹp như cũ, vừa thon gầy lại nhỏ hẹp, cơ bắp mịn màng.

Ôn Hạ ôm eo anh từ phía sau, anh quay đầu nhìn cô, nói: "Tránh xa một chút, cẩn thận bị dầu nóng làm bỏng."

Ôn Nhĩ gọi điện thoại hỏi thăm tình hình hồi phục của Lệ Trạch Xuyên, anh ta cố ý nhấn mạnh: "Tiểu tiên cá của tôi, cậu hồi phục thế nào rồi? Mỗi bước đi có còn như đang múa trên mũi dao không?"

Lệ Trạch Xuyên tức giận đến mức đánh rơi điện thoại, Ôn Hạ nằm trên sô pha cũng cười không dừng lại được.

Cuộc sống ấm áp bình thường nhất nhưng cũng động lòng người.

Mỗi lần đi tản bộ trở về, Ôn Hạ đều xông vào cửa trước Lệ Trạch Xuyên, sau đó đứng ở cửa chặn, giang hai cánh tay: "Ôm một chút, nếu không không cho anh vào!"

Lệ Trạch Xuyên một tay xách trái cây mua trên đường, tay kia nắm lấy eo của Ôn Hạ, rất dã man đem cả người cô khiêng lên vai. Ôn Hạ cúi đầu xuống, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng đau nhói. Cô nắm chặt tay, thở hồng hộc tức giận mà đập mạnh vào lưng Lệ Trạch Xuyên: "Tên thổ phỉ! Mau thả ta xuống!"

Lệ Trạch Xuyên nhét túi hoa quả vào trong tủ lạnh, khiêng theo Ôn Hạ đi về phía phòng ngủ, trong miệng nhắc mãi: "Ta là thổ phỉ chủ của sơn trại này vừa vặn thiếu một phu nhân. Ta thấy cô nương dung mạo thanh tú xinh đẹp, rất hợp với ý ta. Theo ta về sơn trại động phòng thành thân đi."

Ôn Hạ hừ một tiếng: "Ngươi chiếm núi ở đây nhiều năm như vậy, không biết đã cướp được không ít cô nương diện mạo thanh tú xinh đẹp về làm phu nhân rồi, sợ đến cả con cũng có mấy người!"

Lệ Trạch Xuyên cười một chút nói: "Ngọn núi này vì nàng mà chiếm, chỉ có nàng mới có thể tới; áo cưới cũng được làm vì nàng, cũng chỉ có nàng mới có thể mặc nó; hai chữ "phu nhân " này cũng vì nàng mà chuẩn bị, cũng chỉ gọi một mình nàng. Ta tuy đã xưng vương nhiều năm ở đây nhưng trong lòng ta tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có nàng thôi."

Âm cuối trầm thấp, cất giấu thâm tình vô hạn, Ôn Hạ đột nhiên đỏ mặt, từ tai truyền đến cổ nóng như thiêu như đốt.

Đêm đó, Ôn Hạ đang ngủ say đột nhiên bừng tỉnh. Cô có một giấc mơ, có máu có tiếng súng, cô nhìn thấy có ai đó ngã xuống không bao giờ đứng dậy nữa.

Những giọt nước mắt bất chợt trào ra không ngừng nhưng không phát ra tiếng, cô cắn chặt góc chăn kìm nén mọi nỗi nghẹn ngào. Lệ Trạch Xuyên nửa mê nửa tỉnh, theo bản năng giang cánh tay ôm lấy cô, đầu ngón tay vuốt ve trên má cô, chạm đến hơi nước ẩm ướt.

"Gặp ác mộng sao?" Lệ Trạch Xuyên sờ soạng bật đèn ngủ, đem Ôn Hạ tựa vào lồng ngực anh, siết chặt cánh tay, đem cô ôm lấy.

Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng nói cùng động tác rất nhẹ nhàng: "Đừng sợ, anh ở đây."

Ôn Hạ kề sát lỗ tai vào ngực Lệ Trạch Xuyên, cô nghe thấy tiếng tim đập rất mãnh liệt. Nước mắt rơi trên bộ đồ ngủ của anh, làm thấm cả một mảng lên áo ngủ.

Lệ Trạch Xuyên hiểu ra điều gì đó, anh hôn lên trán cùng mái tóc của Ôn Hạ, ngón tay lướt qua khóe mắt cô, lau hết hơi nước.

Anh nói: "Em xem, anh không sao, anh vẫn ở đây, đừng sợ, mọi chuyện đều qua rồi."

Ôn Hạ đem anh ôm chặt lấy, nghẹn ngào nói đứt quãng: "Lần sau nếu có nguy hiểm gì, anh nhất định phải mang em theo, để em cùng anh đối mặt. Nếu vạn nhất có chuyện gì, em cũng có thể theo anh cùng đi, làm ơn đừng để em lại một mình. "

Lệ Trạch Xuyên hoảng hốt nghe thấy tiếng trái tim mình như bị xé toạc, nỗi đau còn rõ hơn so với vết thương do đạn bắn, mang đến cảm giác xót xa.

Có người đau lòng vì anh, có người yêu anh, có người dùng toàn bộ cuộc đời dành cho anh.

Anh nghĩ, Lệ Trạch Xuyên không biết mày có tài đức gì hay có may mắn gì mà có thể có được một cô gái tốt như vậy.

Ôn Hạ khóc đến mệt, dần dần chìm vào giấc ngủ. Lệ Trạch Xuyên vẫn luôn ôm cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, giống như trấn an, giống như quyến luyến, cả đêm không ngủ.

Ánh sao đầy trời chiếu vào giống như vô số kim tuyến phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

Tình yêu là gì?

Tình yêu có thể tàn sát một con rồng hung dữ, cũng có thể sưởi ấm con người ta như đứa trẻ.

Đối với tình yêu của anh, Lệ Trạch Xuyên vuốt mái tóc rối loạn ra sau tai Ôn Hạ, hôn lên sườn mặt của cô. Anh nghĩ, tình yêu của anh chính là cô.

Duy nhất là cô.

3.

Ôn Hạ nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ vào buổi chiều, đã ba năm kể từ khi Nhiếp Khiếu Lâm bị bắt.

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên trong ống nghe, giọng nói nặng nề có chút khàn khàn. Anh ta nói: "Đã lâu không gặp."

Chỉ một câu đó, Ôn Hạ đã nghe ra được là Tống Kỳ Uyên.

"Đừng vội cúp máy." Tống Kỳ Uyên cười nói: "Các tù nhân đều có cơ hội gọi điện cho người nhà mỗi tháng một lần. Tôi không có người thân hay bạn bè nào cả, ở trong tù lâu như vậy cũng chưa bao giờ gọi một cuộc điện thoại cho ai. Tôi chỉ muốn tìm ai đó để tâm sự cho nên mới tìm em. Tôi thực sự không có ác ý gì cả, thật đấy."

Ôn Hạ mím môi, không lên tiếng nhưng cũng không cúp điện thoại.

Tống Kỳ Uyên trước tiên hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, nghe như một tiếng thở dài. Một lúc lâu sau, anh ta mới nói: "Năm tôi bảy tuổi, tôi cùng mẹ đã phải đưa tiễn ba tôi, là bệnh ung thư, thời điểm phát hiện ra thì đã quá muộn. Năm chín tuổi, tôi một mình đưa tiễn mẹ tôi, trước khi mất bà nằm trên giường nói muốn ăn một quả táo. Trong nhà tôi không có tiền nên chỉ có thể đến thùng rác nhặt. Vào mùa đông, tuyết rơi rất nhiều rất lạnh tôi thật vất vả mới có thể tìm thấy một nửa quả táo xanh. Đợi tới khi tôi mang về nhà, mẹ tôi cũng đã không còn nữa. Bà viết một câu trên tường – Mẹ xin lỗi đã để con ở lại một mình. Tôi cũng không bao giờ ăn táo, nhưng tôi luôn tuỳ tiện mang theo một quả táo bên người, giả vờ như tôi vẫn còn mẹ."

Giọng nói của Tống Kỳ Uyên rất nhẹ lại khàn khàn, không giống như đang nói chuyện phiếm, lại giống như đã nói hết. Anh ta dường như đã biết trước Ôn Hạ sẽ không đáp lại, tự lo nói chuyện của chính mình. Anh ta nói, là anh ta tự mình đi theo Nhiếp Khiếu Lâm bắt đầu trục lợi đi bán da linh dương, anh ta cũng chưa bao giờ đến mộ của bố mẹ. Khi còn sống bọn họ là những người hiền lành, đôn hậu trung thực, anh ta cảm thấy ba mẹ sẽ hận anh ta.

Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài mười phút, Tống Kỳ Uyên cố ý kéo lời nói của mình thật chậm, mỗi một câu nói xong đều dừng lại một lúc. Ôn Hạ nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của hai người. Cô nhớ tới đôi mắt của Tống Kỳ Uyên, đôi mắt đào hoa, khóe mắt có một nốt ruồi lệ, giống như những cánh bướm đang tắm mình trong ngọn lửa, hoang dã tuyệt đẹp, cũng không biết hiện tại chúng đã biến thành bộ dáng gì.

Tống Kỳ Uyên có ý gì đó, ý anh ta muốn nói là những người xấu không phải sinh ra đã có gen tà ác, anh ta chỉ là không gặp được một người nguyện ý dạy anh ta cách trở thành một người tốt.

Ống nghe truyền đến tiếng nhắc nhở, chắc hẳn đã đến giờ. Tống Kỳ Uyên rất nhẹ mà cười một chút: "Rốt cuộc vẫn là một câu em cũng không muốn nói với tôi, em... thế nào lại có thể cứng đầu như vậy chứ. Hẹn gặp lại, cô gái nhỏ."

Cuộc gọi đột ngột bị gián đoạn, ống nghe chỉ còn âm báo bận. Ôn Hạ cũng không hỏi tại sao anh ta lại biết số của cô, Tống Kỳ Uyên cũng không nói cho cô biết anh ta bị kết án bao nhiêu năm, khi nào anh ta sẽ được ra tù.

Câu "hẹn gặp lại" kia lẻ loi tan trong không khí, trở thành không bao giờ gặp lại nữa.

Mặt trời mọc, nơi trời biển giao thoa, giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, thuyền phó Jack đang đứng trên boong tàu, hôm nay có một vị nhiếp ảnh gia người Trung muốn lên tàu, anh ta phải chuẩn bị hoan nghênh đón tiếp.

Vị nhiếp ảnh gia này rất nổi tiếng cũng rất thần bí, không rõ gia thế lai lịch của người đó ra sao.

Anh rất hiếm khi chụp chân dung chỉ chuyên chú với thiên nhiên cùng động vật hoang dã, cũng đã tổ chức rất nhiều cuộc triển lãm ảnh theo chủ đề, chấn động một thời.

Nghe nói, anh rất thích cao nguyên cùng linh dương Tây Tạng, anh từng sống ở đó một thời gian dài nhưng buộc phải rời đi vì vết thương ở chân.

Có người nào đó ngược sáng đi tới, vóc dáng cao lớn, đeo kính râm không nhìn rõ mặt mày, gió biển thổi tới làm vạt áo sơ mi của anh tung bay lộ ra vòng eo gầy hẹp.

Thuyền phó nghe thấy tiếng nói chuyện, là thuyền trưởng đang chủ động bắt chuyện: "Lệ, lần này sao lại gấp gáp vậy, trước sau thêm mấy ngày thôi."

Người đàn ông tháo kính râm, để lộ đôi lông mày tinh xảo. Anh tươi cười, giọng điệu êm ái nói bằng giọng tiếng Anh lưu loát: "Vợ tôi đang mang thai, tôi phải về chăm sóc cô ấy. Công ty sẽ cử một nhiếp ảnh gia mới đến đảm nhận công việc của tôi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không ra biển."

Gió thổi lồng lộng, mặt biển rất đẹp, người nọ giơ ngón trỏ lên miệng phát ra một tiếng huýt bén nhọn, vô số đám chim hải âu bay lượn phía sau lưng, ánh sáng mặt trời giống như lưỡi kiếm, bầu trời rộng bao la.

_Hoàn truyện_