Mờ Ám

Chương 56: Sao anh có thể nghi ngờ em




Trong bầu không khí yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng gõ bàn phím “lách cách” vang lên, bỗng một tiếng “tít tít” phá tan sự tĩnh lặng đó, Vu Tiệp có tin nhắn. Tấn Tuyên ngẩn người, nhưng tay vẫn không dừng lại, mà Vu Tiệp vẫn yên lặng ngồi cạnh anh. Tấn Tuyên dần buông con chuột ra, đứng lên vặn lưng: “Nghỉ một lúc đi, mắt anh không chịu nổi nữa rồi”. Nói xong, anh khẽ véo má Vu Tiệp, cúi xuống hôn cô rồi đi vào phòng tắm.

Tấn Tuyên vào phòng tắm “xả stress” một lúc rồi ra ngoài, thấy Vu Tiệp đang di chuyển con chuột trước máy tính của mình. Cô xem tin nhắn chưa? Gương mặt Tiểu Tiệp không chút thay đổi, vẫn như bình thường, hại Tấn Tuyên nghĩ có phải anh nghe nhầm không.

Tấn Tuyên làm ra vẻ bình thường ngồi xuống trước máy tính.

Vu Tiệp đưa tay che miệng ngáp một cái, hàng lông mày khẽ nhăn lại: “Tấn Tuyên, anh sắp xong chưa?”

Tấn Tuyên mỉm cười: “Buồn ngủ rồi à?”. Anh xót xa vuốt ve khuôn mặt cô, nói tiếp: “Đợi anh thêm nửa tiếng nữa, sắp xong rồi”.

Vu Tiệp gật gù: “Vậy em nằm một chút, lát nữa về thì gọi em”. Tấn Tuyên gật đầu.

Vu Tiệp cởi áo khoác ra đặt lên một chiếc giường khác rồi nằm xuống, kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại.

Tấn Tuyên chăm chú gõ bàn phím nhưng rõ ràng là lơ đãng hơn nhiều, dù thế nào đi nữa cũng không tài nào tập trung được. Anh quay sang nhìn Vu Tiệp đang ngủ, hơi thở đều đặn.

Trong lòng Tấn Tuyên luôn có một âm thanh luôn gào thét: “Đến xem cô ấy gọi điện cho ai?”. Anh vật vã đấu tranh, niềm tin với Vu Tiệp khiến anh không dám đứng dậy nhưng ác quỷ đáng ghét cứ gào thét, mội lúc một to khiến anh thấy rất bối rối. Anh chỉ xem một chút thôi, biết đâu Tiểu Tiệp gặp phải rắc rối, cần anh giúp đỡ thì sao.

Nhìn Tiểu Tiệp đang say ngủ, cuối cùng, Tấn Tuyên đã hành động theo tiếng gọi của ác quỷ trong lòng. Anh bước đến bên giường, tìm áo khoác cô rồi rút di động ra, căng thẳng mở khoá bàn phím rồi mở hộp tin nhắn, bên trong toàn tin nhắn bạn học, nhưng khi anh kéo xuống thì thấy tin nhắn mới nhất lại là 12h trưa nay, Tấn Tuyên thót tim, vậy tin nhắn lúc nãy đâu? Tiểu Tiệp xoá rồi?!

Tấn Tuyên đảo mắt nhìn Vu Tiệp nằm trên giường, anh dần dần mở hộp tin nhắn gửi ra, một cái tên lọt ngay vào tầm mắt, đồng thời anh cảm nhận thấy một nỗi đau như đâm vào tim, nhóc Trịnh?! Anh nín thở mở ra xem, chỉ một câu thôi nhưng đã khiến trái tim anh như rơi xuống vực thẳm: “Tôi về trễ một chút rồi gọi cậu sau, đợi tôi”. Thời gian gửi là mấy phút trước đó!

Tim anh bỗng nhiên đau nhói, hơi thở nặng nề, tại sao Tiểu Tiệp lại phải xoa tin nhắn của Trịnh Phong? Anh ngờ vực mở nhật ký cuộc gọi ra xem, cuộc gọi gần nhất dài đến mười phút, quả nhiên là Trịnh Phong!

Tấn Tuyên nắm chặt di động như muốn bóp vỡ ra hàng ngàn mảnh. Ánh mắt anh nheo lại, nhìn gương mặt đang say ngủ trên giường, vết nứt trong trái tim anh như bị xé toạc ra, một thứ dịch thể cay đắng đang dâng lên, tại sao cô lại dối anh? Chẳng phải bây giờ cô và Trịnh Phong là bạn bè bình thường sao? Chẳng lẽ còn có thứ gì đó mà anh không biết? Nghi vẫn ấy cứ dằn vặt anh, Tiểu Tiệp lại che giấu tất cả ngay trước mặt anh!

Tân Tuyên mím môi, đặt di động trở lại chỗ cũ. Sau đó chậm rãi quay đi, ngồi xuống salon, ánh mắt lại liếc nhìn gương mặt trong sáng kia, Tiểu Tiệp đang có chuyện giấu anh! Nhận thức ấy khiến anh có cảm giác như tim mình bị đóng một chiếc đinh lớn, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất, đau đến không thở nổi.

Tấn Tuyên châm thuốc, vất vả sắp xếp lại suy nghĩ của mình, định thần rồi mới khẽ gọi: “Tiểu Tiệp, dậy đi”.

Vu Tiệp dần dần tỉnh lại, đôi mắt mơ màng đã tỉnh táo hẳn, cô nở nụ cười tuyệt đẹp với anh, nhưng lúc này Tấn Tuyên nhìn thấy nó lại có cảm giác nhức mắt vô cùng, cô vẫn tỏ ra bình thản như thường.

Tấn Tuyên dựa vào lưng ghế, đưa tay ra hiệu cho cô lại gần.

Vu Tiệp nhăn mũi, bò dậy rồi dụi mắt, tiến lại gần anh.

Tấn Tuyên kéo mạnh tay Vu Tiệp khiến cô ngã nhào vào lòng mình rồi khẽ thì thầm bên tai cô: “Ngủ chưa đã hả, vậy ở đây ngủ đi, sáng sớm mai anh đưa em về”.

Vu Tiệp mở to mắt rồi lắc đầu: “Phải về, nếu không thì bố em gọi điện kiểm tra không thấy em, là biết em lại trốn ra ngoài”. Gương mặt cô toát ra vẻ bất lực khiến Tấn Tuyên hụt hẫng, cô không có gì nói với anh ư?

Tấn Tuyên nhìn chằm chằm gương mặt trong sáng ấy, một lúc lâu sau mới quay mặt đi, rít một hơi thuốc rồi kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh cầm con chuột máy tính di chuyển, sau đó đóng máy lại: “Anh đưa em về”.

Vu Tiệp kinh ngạc nhìn anh: “Xong rồi?”

Tấn Tuyên cúi đầu cười khẽ: “Xong rồi”.

Vu Tiệp ngẩn ra mấy giây rồi nở nụ cười xinh đẹp, tán thưởng ngọt ngào: “Anh đừng giỏi giang mãi thế có được không? Ở cạnh anh, những người khác đều thành kẻ ngốc hết”.

Tân Tuyên cay đắng, ai mới là kẻ ngốc đây? Anh giữ nụ cười của mình, quay lại véo má Vu Tiệp: “Anh không giỏi thì làm sao giữ em lại bên cạnh?”

Vu Tiệp mở to mắt rồi cười hi hi, nét xấu hổ khiến mặt cô đỏ hồng. Tấn Tuyên nhìn vẻ thẹn thùng quen thuộc đó thì mềm lòng, chắc là anh nghĩ linh tinh thôi, Tiểu Tiệp không thể, tuyệt đối không thể lừa dối anh được.

Anh vừa đưa tay định chạm vào mặt cô thì Vu Tiệp đã đứng dậy giục: “Được rồi, nhanh lên, muộn nữa thì ký túc tắt đèn mất”.

Tấn Tuyên thắt lòng, cô vội đến thế sao.

Tấn Tuyên cứ im lặng đưa Vu Tiệp về trường, cô cũng chỉ mỉm cười mà không nói gì, bầu không khí quái lạ đang bao trùm lấy cả hai.

Vu Tiệp bảo Tấn Tuyên không cần đưa cô vào, tự cô đi bộ về ký túc là được, anh nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý.

Vu Tiệp đứng ngoài xe vẫy tay mỉm cười với anh, anh cũng tươi cười vẫy tay với cô.

Vu Tiệp cười rồi quay vào trường. Tấn Tuyên nhìn theo bóng cô, bước chân mỗi lúc một nhanh, mỗi lúc một gấp, khi qua khỏi cổng là bắt đầu đi như chạy. Trái tim Tấn Tuyên rơi xuống từng chút một, cô vội chạy đến với ai?

Tấn Tuyên cuống lên, vội trả tiền rồi chạy như điên vào trong, đuổi theo cô.

Cuối cùng, anh đã nhìn thấy cô, Tấn Tuyên đi chậm lại, nấp vào phía sau một gốc cây to bên cạnh, do khoảng cách khá xa nên anh không nhìn rõ, chỉ thấy cô đứng trước một toà nhà ký túc và đưa mắt ngó quanh quất.

Một lúc sau, từ cửa tiệm tạp hoá nhỏ đối diện xuất hiện một bóng cao gầy, Tiểu Tiệp chạy đến, Tấn Tuyên nheo mắt nhìn kỹ, người ấy đang kéo Vu Tiệp lại gần như muốn tránh xa tầm mắt những người đứng gần khu nhà. Tấn Tuyên vội vã nấp kỹ, tim đập thình thịch, rồi từ từ ló đầu ra nhìn, Tiểu Tiệp và bóng dáng quen thuộc quay lưng lại với anh như một đầu kim sượt qua trái tim đang đập loạn của anh, rất nhẹ và chỉ lướt qua bề mặt nhưng đã kịp rách toạc, máu đang dần dần rỉ ra, không đau đớn nhiều nhưng anh có thể nghe thấy tiếng máu chảy, nó đang chảy ngược vào tim!

Tim anh đột ngột thắt lại, Tiểu Tiệp bị người kia ôm chặt vào lòng, Tấn Tuyên run rẩy chống một tay vào gốc cây mới khiến cơ thể không ngã nhào, người đó lại càng cúi đầu áp sát vào mặt Tiểu Tiệp!

Trên lầu vang lên một tiếng huýt sáo, một luồng sáng rọi vào hai bóng người đang ôm chặt nhau kia, chàng trai ấy ngẩng lên, dưới ánh đèn, rất rõ ràng, Tấn Tuyên ngỡ như tim mình bị đập mạnh vào lồng ngực, cuối cùng anh đã nhìn rõ người ấy.

Trịnh Phong!

Và lúc ấy Tiểu Tiệp đang bị cậu ta ôm chặt trong lòng, cũng ngước lên nhìn phía trên lầu!

Tấn Tuyện chậm rãi quay người dựa vào gốc cây, trong tim như có âm thanh đỗ vỡ, hai tay co chặt thành nắm đấm, các lóng xương kêu lên “rắc rắc”. Tiểu Tiệp, sao lại là em, sao em lại chủ động chạy đến với cậu ta?