Mộ Sắc Thần Quang

Chương 77: Quen biết . . .




Thời gian trôi qua không tính chậm, không đến một tháng ngắn ngủn, bụng Alan bắt đầu to lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đồng thời cũng nhận được điện thoại của Alice – Cullen.

Cô nói, cô nhìn thấy các ma cà rồng Volturi Italy đến.

Ma cà rồng gia tộc Volturi, mặc áo choàng đen xa xưa, mỹ mạo kinh người, có đôi mắt màu máu lãnh khốc trẻo như ánh trăng máu…

Nghe nói, một ngày sau họ sẽ đến Seattle.

Alan không rõ nguyên nhân gia tộc Volturi đến đây, là vì gia tộc Cullen, hay vì cậu là một phù thủy.

Nghĩ đến điều này, Alan không khỏi có chút kiêng kị, tranh thủ thời gian đi thương lượng đối sách với Carlisle. Về phần Robert, Alan không muốn cho cha biết, cha cậu tuy thân phận thần bí, sức mạnh cường hãn gần như xấp xỉ với Tam đại trưởng lão Volturi, nhưng Alan cũng không muốn khiến Robert bị liên lụy vào.

Huống chi dùng độ chán ghét của Robert đối với ma cà rồng, rất khó tưởng tượng tính tình nóng nảy như cha gặp phải bọn ma cà rồng trang nghiêm hung tàn này sẽ sát ra ngọn lửa dữ dội đến cỡ nào!

Nhất là, Alan từng nghe Carlisle nói, gia tộc Volturi luôn cảm thấy hứng thú với thiên phú Hắc Ám của Edward cùng Alice, cho tới nay luôn mơ tưởng thu họ vào gia tộc. Hơn nữa, đọc tâm, tiên đoán vẫn luôn là thiên phú Hắc Ám cực kỳ nghịch thiên, gia tộc Cullen có được họ đã bị Volturi coi là uy hiếp.

Tuy lần trước có thể từ Italy toàn thân trở ra nhưng phù thủy mắt đen hiểu rõ: sự hiện hữu của cậu đã làm gia tộc Cullen tăng thêm một phần sức mạnh đồng thời càng làm sâu sắc hơn kiêng kị Volturi dành cho nhà Cullen.

Bất kể Carlisle biểu hiện đạm bạc không tranh thế nào, Volturi cũng không thể tránh khỏi càng thêm kiêng kị đối với gia tộc Cullen có được quyền năng của phù thủy, đặc biệt quan tâm để tránh uy hiếp địa vị độc nhất vô nhị của họ trong thế giới ma cà rồng.

Tại thời khắc mẫn cảm này, nếu Robert mang ‘Quan hệ thông gia’ thân thiết với gia tộc Cullen bị Volturi phát hiện là một Ma cà rồng ‘Hư hư thực thực’ cường đại hoàn toàn không thua Tam đại trưởng lão, không biết lại rước lấy phiền toái gì!

“Em trăm phần trăm khẳng định lão gia ( Robert) là một Ma cà rồng!” Higuma lời thề son sắt nói.

So với Robert thề thốt phủ nhận, Alan lại càng tin tưởng Higuma ‘lâu đời’ tồn kho ngàn năm, con báo này sống lâu hơn cả Carlisle, lại từng đi theo Phù thủy bản địa. Đối với nhãn lực cùng kinh nghiệm của nó, Alan vẫn bằng lòng tin hơn.

Nhưng ma cà rồng sao lại sinh ra phù thủy? Alan trăm mối vẫn không cách giải, cậu rất rõ đối với tình huống của mình, cậu xác định trong cơ thể tuyệt đối không có  huyết mạch ma cà rồng.

Volturi làm hoàng tộc ma cà rồng xác thực cường đại vô cùng, nhưng đồng thời, trừ phi là giữ gìn trật tự thế giới ma cà rồng, bọn họ coi thân phận là trên hết cũng không thường ra tay, nhưng nếu Robert bị đám ma cà rồng kia  chứng thật là ma cà rồng, như vậy tự động sẽ bị gia tộc Volturi quản thúc.

Nghĩ đến tính tình của Robert, Alan không cần hao phí bất cứ tế bào não nào cũng có thể nghĩ chuyện này nhất định sẽ làm Robert nổi trận lôi đình!

“Vì cái gì tôi vẫn cảm thấy bất an.” Alan vỗ nhẹ bụng mình nói với bầu bạn ma cà rồng.

“Em đang lo chuyện nhà Volturi sao? Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta không trái với 《 huyết giới 》cả Tam đại trưởng lão cũng không cách nào tùy tiện đụng đến chúng ta. Nhìn tình huống hiện tại của em, có lẽ hai tháng sau, con của chúng ta sẽ ra đời.” ma cà rồng mắt vàng ôm lấy eo phù thủy mắt đen, thấp giọng nói, “Sau khi đứa nhỏ ra đời, chúng ta kết hôn được không? Chúng ta có thể đi California đăng ký, chỗ đó vợ chồng đồng tính là hợp pháp. Đương nhiên chúng ta cũng có thể trực tiếp đi Hà Lan…”

Không thể không nói, tốc độ phát triển của đứa nhỏ dung hợp huyết mạch phù thủy và  ma cà rồng này chỉ có thể hình dung với hỏa tiễn, Alan mang thai đến nay chỉ ngắn ngủn hơn hai tháng, mà bụng to như sáu tháng rồi.

“Edward…” phù thủy mắt đen mở trừng hai mắt nhìn bầu bạn ma cà rồng của mình: “Nếu ý anh là chỉ đăng ký kết hôn… Anh còn chưa được Robert chấp nhận a, anh xác định cha biết tính toán của anh xong sẽ không dày vò anh tiếp cho hả giận chứ?”

“Á… Đây đúng là một chuyện khó.” Edward vẻ mặt đau khổ ngượng ngùng cười cười.

Tuy vì ảnh hưởng của Alan cộng thêm cố gắng của ma cà rồng, thái độ của Robert mấy ngày nay với hắn hơi chuyển tốt lên chút, đương nhiên cũng chỉ là tốt lên chút mà thôi, không lấy mấy chuyện kinh khủng ra hành hạ hắn nữa. Nhưng cũng chẳng thân mật gì, luôn bắt bẻ này nọ.

“Chờ sinh đứa nhỏ ra rồi nói sau.” Alan không sao cả nói, phù thủy mắt đen mang thai khí chất cả người đều đại biến, sắc bén ban đầu đã bị một loại mẫu tính ấm áp chói lọi thay thế, đương nhiên trạng thái ôn nhu này có thể duy trì liên tục bao lâu, ai cũng không biết.

“Robert thật ra là một người mạnh miệng mềm lòng, chỉ cần chậm rãi thay đổi dần dần, cha cuối cùng sẽ coi anh là người nhà.”

“Chỉ cần em bằng lòng… Như thế nào cũng được!”  ma cà rồng cười khổ trên mặt lộ ra một tia cười ôn nhu: “Nhưng mà chuyện cầu hôn không thể trễ nãi, anh sẽ sớm chuẩn bị nhẫn nhé.”

“Tốt…” Nghĩ đến Ma cà rồng Volturi ngày mai sẽ xuất hiện tại Seattle, rất có thể là vì mình mà đến. Alan không khỏi nắm chặt đũa phép bên hông: “Vì sao tôi vẫn cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh, những ma cà rồng Volturi kia đến tột cùng muốn tới làm gì?”

Bởi vì không rõ nguyên nhân Volturi tới đây, bọn Carlisle đề nghị Alan tránh đi một chút, nhưng bị phù thủy mắt đen cự tuyệt.

“Không cần lo lắng, Alan. Bọn họ hẳn là không có ý nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, làm thủ lĩnh của các ma cà rồng, bọn họ phải tuân thủ quy tắc. Em xem, nếu họ thật sự muốn ra tay với chúng ta. Hoặc làm bất lợi gì với em, lần trước ở Italy chính là cơ hội tốt nhất, có thể một mẻ hốt gọn chúng ta, cần gì phải chờ tới bây giờ, lần trước anh tự tiện xông vào tổng bộ Volturi vẫn bình yên vô sự cũng đủ chứng minh rồi.”

“Được rồi, tôi cũng hi vọng họ không mang theo ác ý gì mà đến… Nhưng họ tới tìm chúng ta làm gì? Cùng uống trà sao?” Alan cũng không buông chuyện này dễ dàng, phù thủy nắm giữ quyền năng siêu nhiên, vì vậy trình độ mẫn cảm đối với sự vật rất mạnh, càng là phù thủy ma lực cường đại càng như thế.

Mặc dù không thông hiểu ma pháp tiên đoán, cũng không có năng lực biết trước như Alice, nhưng làm một phù thủy, lại là một phù thủy thiên tính cảnh giác cao, đối với ma cà rồng gia tộc  Volturi đến ngày mai, Alan luôn có cảm giác mưa gió nổi lên. Cậu cảm thấy, cuộc sống thật vất vả mới yên ổn, sẽ trải qua một bước ngoặc không nhỏ.

“Con ta, bất kể chuyện gì xảy ra, ba cũng sẽ bảo vệ con.” Alan nhẹ nhàng vỗ về bụng mình.

Ma cà rồng mắt vàng nhìn người yêu của mình, hắn luôn có thể cảm nhận được kinh hoảng khó hiểu trong lòng cậu. Mặc dù không cách nào rình coi nội tâm của Alan, nhưng Edward mẫn cảm vẫn có thể cảm thụ, Alan của hắn, đang rất sợ hãi.

Sợ rằng hạnh phúc thật vất vả mới chiếm được sẽ mất đi, trơn trượt duột mất trong lòng bàn tay.

Ôm lấy phù thủy, để cậu tận lực dựa sát vào mình, đôi môi lạnh buốt của Edward dán lên trán phù thủy, ý đồ vuốt lên nội tâm nôn nóng của cậu.

“Bất kể thế nào, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Edward ôn nhu nhìn cậu, ánh mắt thoảng qua cái bụng đã bắt đầu to lên, nỉ non bên tai cậu, khẽ nói: “Còn có con của chúng ta… Dùng hết khả năng của một ma cà rồng.”

“Tôi cũng vậy.” Dán lên đôi môi lạnh như băng của ma cà rồng, ngữ điệu phù thủy lộ ra tình cảm ấm áp chưa bao giờ có: “Dùng hết khả năng của một con người.”

“Edward…”

“Ừ?”

“Anh vì sao chưa bao giờ nghĩ muốn biến tôi thành Ma cà rồng, anh phải biết rằng, tuổi thọ của phù thủy nhiều lắm chỉ có một trăm năm mươi năm. Làm một con người, tôi không cách nào làm bạn với anh mãi mãi.”

“Bởi vì anh không thể để em vì anh mà mất đi tánh mạng, Alan, em bây giờ mới là người yêu của anh, ấm áp, một con người anh yêu và cũng thuộc về anh, nha… một phù thủy mới đúng.”

“Điều đó và tôi có là phù thủy hay không cũng không phải vần đề, không phải sao? Lẽ nào anh không muốn cùng tôi bên nhau vĩnh viễn gì gì đó à.”

“Không phải, em là tánh mạng của anh, hết thảy của anh. Nhưng anh sợ, anh sợ em biến thành Ma cà rồng…”

“Vì cái gì?”

“Alan, con người chuyển thành ma cà rồng cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của em, anh sợ như vậy ngược lại sẽ mất đi em.”

“Có lẽ anh hẳn rũ lòng từ bi giải thích một chút cho con người đáng thương là tôi, mà không phải nói một nửa giấu một nửa như thế!”

“Á ui da ——! Alan, chú kim đâm của em lại tăng uy lực! Đừng đừng… Anh nói, anh nói…”

“Hừ, coi như anh thức thời.”

“Alan, trong quá trình con người chuyển hóa thành ma cà rồng kì thật sẽ trải qua một lần tân sinh, một khi chuyển đổi thành công, như vậy em sẽ phải vĩnh biệt với tất cả trước kia! Dưới sự ảnh hưởng của nọc độc ma cà rồng và cải tạo của thân thể, bản chất thân thể em sẽ phát sinh biến hóa, dung mạo của em cũng sẽ thay đổi, thậm chí… Thậm chí suy nghĩ của em, trí nhớ của em đều vì vậy mà thay đổi. Anh… Sợ em chuyển biến thành công sẽ quên đi anh! Đây là điều anh không thể chấp nhận… Anh thậm chí không thể tưởng tượng nếu em quên đi anh, là chuyện tàn nhẫn và thống khổ đến mức nào!”

“Hóa ra chuyển hóa ma cà rồng còn có một mặt không muốn người biết như thế.”

“Đúng vậy, quá trình chuyển hóa ma cà rồng, vốn là làm con người chết đi và đem lại tân sinh cho ma cà rồng.”

“… Nhưng không trở thành Ma cà rồng, tôi cuối cùng sẽ già yếu, sẽ chết đi!”

“Ngay sau khi em chết anh sẽ cùng nằm trong quan tài của em, để tro cốt của chúng ta xen lẫn cùng một chỗ, được không?”

“Đừng, tôi muốn anh vĩnh viễn sống, bồi hồi trên thế gian, vĩnh viễn ghi khắc tình yêu anh dành cho tôi!”

“… Em thật tàn nhẫn!”

Đương nhiên, bởi vì tôi chính là một phù thủy Slytherin tà ác!

Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt anh tuấn hiện ra đau thương của người yêu ma cà rồng, mỉm cười, lại lần nữa dán lên môi của hắn.

Sáng sớm, tại một vùng ngoại ô xa xôi ở Seattle.

Tuy đã bước vào mùa hạ, nhưng giờ phút này không khí vẫn rét lạnh như trước, trong rừng tràn ngập hơi nước mỏng manh.

Tuy hơi nước nơi đây không tràn ngập cả rừng, cứ như hòa hợp một thể với rừng rậm như Forks, nhưng vẫn mang một nét đẹp khác cho cánh rừng này.

Alan sờ đũa phép bên hông, bị các thành viên gia tộc Cullen bảo vệ bên trong, cùng đợi gia tộc Volturi đến.

Alice nói cho cậu biết, bọn họ lập tức sẽ đến.

Hơn 10′ sau, hơi nước nhàn nhạt bị một sức mạnh không hiểu từ đâu xua tan, sau đó một tốp bóng đen mang theo hơi sương bước đến, phá vỡ sự yên lặng như cái chết trong rừng.

Bọn họ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, tuy nhìn thong thả như quay chậm, nhưng trên thực tế tốc độ sớm đã vượt qua cực hạn của con người, gần như trong nháy mắt áo góc choàng tung bay xuất hiện trước cả chủ nhân đang đến.

Số lượng Volturi tới lần này cũng không nhiều, xem ra cũng không có ý quấy rối.

Người đi đầu là Caius cùng Aro người quen cũ của Alan, cùng lúc lại đến hai trưởng lão gia tộc Volturi. Cùng đến với họ là hai đội trưởng vệ đội gia tộc Volturi, chị em song sinh Jane và em trai của cô, Alec.

Jane vẫn mang biểu lộ đạm mạc, chỉ là cung kính đi theo hầu sau lưng Caius, mà Alec đắc ý ra hiệu mơ hồ mái tóc của mình dưới sự trợ giúp của ma dược đã khôi phục, còn mở trừng hai mắt nghịch ngợm nhìn Alan.

Nhìn Alec vẻ mặt như thế, đề phòng của Alan lại buông xuống một ít.

Áo choàng đen tung lên cuộn sóng cuồn cuộn, Alan nhìn dáng người mập mạp hiện tại của mình không thích hợp mặc áo khoát, có chút không cam lòng nhếch miệng.

Nếu cậu mà mặc áo khoát, nhất định có khí thế hơn cả  ma cà rồng nữa.

Aro và Caius chậm rãi đi đến, bước tiến của họ trầm ổn mà ưu nhã, trên gương mặt lãnh khốc không có bất kỳ biểu lộ, nhưng trong con ngươi huyết hồng kia lại lóe ra một tia sáng gấp gáp…

Tầm mắt Aro dừng lại vài giây trên cái bụng to ra của phù thủy mắt đen, trong mắt hiện lên kinh ngạc cùng không thể tin, nhưng rất nhanh liền dời đi.

Gia tộc Volturi lịch sử lâu đời xưa cổ, từ ngàn năm trước đã tồn tại, lúc đó tộc đàn phù thủy tuy đã xuống dốc, nhưng dù sao còn chưa hoàn toàn biết mất không chút dấu vết như hôm nay. Thân là một Ma cà rồng tồn tại ít nhất ba ngàn năm, Aro tự nhiên biết rất nhiều bí ẩn của chủng tộc khác, vì vậy đối với phù thủy mang thai chỉ cảm thấy kinh ngạc, cũng không kỳ quái, hơn nữa luôn chằm chằm vào bụng người khác thật không lễ phép.

“Carlisle, đã lâu không gặp, người bạn già của ta.” Aro mở miệng nói đầu tiên, âm điệu của hắn ưu nhã mà thong thả, nghe tương đương nhu hòa dễ nghe.

“Đã lâu không gặp, Aro.” Carlisle bước lên trước một bước chào hỏi.

“Thật khiến người ta thán phục, không ngờ cậu bé phù thủy của chúng ta đã thật sự trở thành người nhà của anh rồi? Mà lại…” mắt Aro lộ ra ánh sáng kinh hỉ: “Huyết mạch của phù thủy và ma cà rồng, thật sự là… sau này đứa nhỏ sinh ra, sẽ có thiên phú cường đại cỡ nào a!”

“Aro, đừng quên mục đích của chúng ta!” Caius bên người Aro lạnh lùng mở miệng, đối với cái bụng to của Alan, hắn chỉ nhíu nhíu mày, cũng không tỏ vẻ gì.

Carlisle thấy họ cũng không muốn gây khó dễ gì, lòng cảnh giác bắt đầu chậm buông, mỉm cười mở miệng nói: “Không biết mọi người lần này tới có chuyện gì, chúng tôi có vinh hạnh cống hiến sức lực gì không?”

“Carlisle, người bạn già của ta, anh vẫn thích vì người khác suy nghĩ như vậy.” tiếng nói của Aro mang theo mê hoặc khó nói lên lời, cũng không phải hắn cố ý như thế, mà là thiên tính xinh đẹp trong lúc lơ đãng phát ra, so về mị hoặc cấp bậc yêu nghiệt, Edward dung mạo xuất sắc nhất gia tộc Cullen cũng xa xa không bằng.

Đôi mắt màu máu vũ mị như veela của Aro chậm rãi rơi vào trên người phù thủy duy nhất trong nhà Cullen: “Lại gặp mặt, Alan, lần trước ma dược cậu để lại thật khiến ta kinh ngạc!”

“Rất sung sướng khi được làm trò giải trí cho ngài.” Alan lạnh như băng nói.

“Ha ha, phù thủy thật là một chủng tộc thần kỳ, ma dược kỳ dị kia thật thú vị. Alan, lần này tới thật ra là muốn cậu trợ giúp, người nhà của ta cần cậu giúp, cho nên muốn thỉnh người cùng chúng ta đi thăm Volturi…”

“Cậu ấy sẽ không đi!” Edward – Cullen cắt đứt lời của hắn: “Alan hiện tại không đi được, cậu ấy là người yêu của tôi, là ba của con tôi.”

“Phải không.” Aro rất hứng thú đánh giá Edward lớn mật cắt đứt lời của hắn, uy áp lạnh giá tràn ra, ép đến ma cà rồng gần như không đứng vững: “Cậu bé rất dũng cảm, đây là sức mạnh của tình yêu sao?”

Edward gắt gao chằm chằm vào Ma cà rồng cường thế đối diện, không nói một lời, thân thể lại nhanh chóng phản ứng, bày ra tư thế cảnh giới.

“Hiện giờ Alan thật sự không thể cùng các ngài đi, bất kể các người cần trợ giúp thế nào, Aro.” Carlisle lạnh lùng mở miệng: “Alan hiện tại đang trong thời kì mấu chốt mang thai, đứa bé đang vào thời kì quan trọng, rất có thể một hai tháng nữa sẽ ra đời, tại thời khắc này, chúng tôi sẽ không để Alan làm bất cứ cái gì không có bảo đảm, cũng sẽ không để cậu ấy tùy tiện rời đi.”

“Carlisle ta lần này xác thực không có bất kỳ ác ý gì, chỉ là Marcus gặp chuyện rồi, rất cần cậu bé phù thủy của chúng ta trợ giúp. Hoặc là…” tiếng của Aro cũng lạnh xuống, nụ cười quyến rũ của hắn biến mất khỏi khóe miệng, sắc mặt bỗng biến thành lành giá: “Hoặc là anh hi vọng chúng ta chọn một ít hành động không tất yếu!”

“Ông đang uy hiếp à?” mắt Alan hơi híp lại, cười lạnh nói: “Đây là thái độ thỉnh cầu trợ giúp của các người, ừ?”

Nghe được hai chữ thỉnh cầu, sắc mặt hai vị trưởng lão đều có chút khó coi.

“Alan, nếu như trong lúc vô tình mạo phạm cậu, ta xin lỗi.” Aro nheo mắt lại: “Xin cậu tha thứ cho, chỉ là nười anh em của tôi, người nhà của chúng tôi, Marcus gặp chuyện, chúng tôi thử qua tất cả phương pháp đều không thể giúp anh ta, bởi vậy bây giờ rất cần một phù thủy trợ giúp, xin cậu thứ lỗi, chúng tôi hôm nay nhất định phải mang cậu về Volturi.”

“Đương nhiên…” Aro rất nhanh lại bổ sung một câu: “Nếu bạn lữ của cậu cùng người nhà của hắn lo lắng, cũng có thể cùng đi, tôi dùng danh nghĩa gia tộc Volturi thề, chỉ cần các người không làm ra chuyện xúc phạm 《 huyết giới 》 và tôn nghiêm của Volturi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tổn thương các người.”

Nhìn Aro cương quyết như thế, Alan không khỏi hơi khó xử.

Nếu là bình thường, Aro nói ra mấy lời mềm nhẹ lại mang theo cứng cỏi này, Alan biết liều mạng không lại gia tộc Volturi vẫn có thể cùng Robert đi một chuyến, nhưng tình huống thân thể bây giờ của cậu… Hơn nữa sự tồn tạicủa  Robert, cậu không cách nào đáp ứng.

“Không cho phép đi!” Đột nhiên, trong rừng truyền đến một tiếng gầm lớn, cắt đứt tự hỏi của Alan.

Trong sương sớm um tùm, xuất hiện một bóng dáng đen tối hiện ra từ hư không.

Dung mạo phong hoa tuyệt đại như thần bóng đêm, mà cả tộc ma cà rồng cũng khó ai có thể sánh bằng.

“Mi…” Lúc Alan còn chưa kịp phản ứng, Caius tiến mạnh lên một bước, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông tóc đen đột nhiên xuất hiện trên mảnh đất trống, biểu lộ lạnh lùng bỗng nhiên biến mất.

“A…” nhìn thấy Robert, sắc mặt Aro trong nháy mắt cũng đại biến, cứ như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ không thể tưởng tượng.

Nét mặt của họ hết sức phức tạp, như kinh ngạc, lại như không thể tin nổi.

“Mi… Làm sao mi!” Caius run rẩy nói: “Rand – Prince! Không… Không… Ta đã tận mắt nhìn thấy mi chết kia mà.”

___________________________