Mộ Thiếu Trăm Tỷ Cuồng Thê

Chương 142: Ai sợ ai




Edit: Small

Cảnh Thần Diễn huýt sáo, vẻ mặt lưu manh, cà lơ phất phơ cười gian: "Tống đại hoa khôi cản tôi ở chỗ trên hành lang không có một bóng người này, nếu cô có mưu đồ và suy nghĩ gì với tôi thì tôi sẽ phối hợp mà. Mặt ngoài chúng ta có thể là đối thủ cạnh tranh, nhưng lén thân thiết riêng tư thì tôi có thể nha"

Tinh Thần nhìn cậu rồi nói: "An Ninh xuất viện, cậu ấy là bạn cùng bàn của cậu, cậu về sau miệng nói sạch sẽ chút, đừng nói những lời quá nặng nề với cậu ấy, bệnh nặng vừa khỏi, cậu ấy không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ."

"Còn có, vốn dĩ cậu ấy nằm viện là vì bạn gái Lâm Giai Vi của cậu, vì thắng được tranh tuyển hoa khôi mà hợp mưu với người khác, làm An Ninh ngất ở khu sầm uất rồi chụp ảnh uy hiếp tôi, để tôi rút lui."

"Chuyện này, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nhúng tay. Đây không chỉ mang tính chất ác liệt,  mà đã nâng lên thành một vụ án hình sự gϊếŧ người."


Cảnh Thần Diễn cười lạnh, căn bản là không tin.

"Tống Tinh Thần, cậu nhầm rồi, Lâm Giai Vi vì tranh tuyển hoa khôi mà hãm hại Lục An Ninh, còn cố ý gϊếŧ cậu ta?"

Hiển nhiên, Cảnh Thần Diễn cảm thấy vớ vẩn: "Lâm Giai Vi là dạng người gì, tôi hiểu rõ hơn cô. Cô nói cô ấy cố ý gϊếŧ người, cô không nghĩ nó vô lý à? Cô đừng nên cảm thấy tôi tới Đế Đại sẽ cướp đi mọi sự chú ý của cô, và vì để tôi rời đi mà đe dọa tôi chứ?"

"Lâm Giai Vi vói tôi quen biết mười mấy năm, cô ấy không phải dạng người tàn nhẫn độc ác, chỉ vì cái danh hoa khôi giảng đường mà hãm hại bạn học, cô ấy sẽ không làm như vậy."

Tinh Thần cười lạnh: "A, cậu tin hay không thì tùy, vì giúp cô ta ra mặt mà cậu cũng đánh cược với tôi, không thể không nói cậu rất có can đảm, càng càng can đảm hơn nữa là cô ta là dạng gì cũng không biết mà còn đạp lên chính tương lai của mình, yêu cô ta đến thật đậm sâu. Đáng tiếc, thiên tài van danh khắp chốn của Đế Đô lại là người mắt mù."


Cảnh Thần Diễn bị Tinh Thần nói làm cho rất tức giận.

Ở Đế Đại cũng không thể làm gì cô ta , hôm qua sao lại không chú ý tới Tống Tinh Thần thì ra một kẻ miệng lưỡi sắc bén.

"Cô câm miệng, tôi nhằm vào cô không phải vì giúp cô ấy."

"Vầy vì sao?"

"Tôi buồn chán nên tìm việc cho vui, tìm chút đối thủ. Mà cô, cũng gắng gượng được xem như là đối thủ, trước kia cảm thấy cái hệ thống cô làm rất yếu, hệ thống điều khiển bay tách ra cũng không khó, chẳng qua là khác mã lập trình mà thôi. Nhưng nghiên cứu gần đây của cô, ngược lại làm tôi cảm thấy rất hứng thú, bình ắc-quy sạc điện , hạng mục nguồn năng lượng mới mà nhà nước cố gắng khắc phục khó khăn, cô rất thông minh, chỉ cần cô lấy được hạng mục này, cô liền có thể nắm chắc thắng cược."

"Nhưng xin hãy nhớ rõ nắm chắc thời gian, tôi có rất nhiều hạng mục được chọn, chỉ là vẫn chưa đăng ký bản quyền sáng chế thôi."


Robot công nghiệp ứng dụng rộng rãi, nói về số lượng, cô vĩnh viễn không thắng được cậu.

Tinh Thần không cãi nhau với cậu nữa.

Đều dựa vào bản lĩnh, cứ chờ xem.

Ai sợ ai!

Tinh Thần lấy nước ấm đi về phòng học, đi được vài bước cô đột nhiên quay đầu lại: "Chuyện Lục An Ninh hãy nói cho cô ta để cô ta đừng động chút tâm tư nhỏ nào, cũng đừng vọng tưởng tìm thuỷ quân và truyền thông để tẩy trắng, cô ta tẩy không trắng được đâu. Lấy lực ảnh hưởng của tôi hiện tại, dù cậu có đứng về phía cô ta, giúp cô ta nói chuyện cũng vô dụng, tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong mang theo nước ấm đi từ cửa sau đi vào phòng học.

Cảnh Thần Diễn vẫn đứng ở hành lang hồi lâu.

Lâm Giai Vi hãm hại bạn học? Cô ấy khi còn nhỏ nhìn thấy chú chó bị thương lang thang ven đường đều sẽ nhặt về nhà chữa thương rồi nhận nuôi, cô ấy sao có thể sẽ hại người khác.
Đương nhiên, vào buổi lễ trao giải hôm qua, cậu đã nhìn ra Lâm Giai Vi là đố kị Tống Tinh Thần.

Nhưng cậu vẫn tin tưởng Lâm Giai Vi sẽ không thay đổi thành như vậy.

......

Trở lại phòng học, Tinh Thần giúp An Ninh uống thuốc đào thải, thu dọn xong xuôi mặt bàn thì Cảnh Thần Diễn cũng tiến vào phòng học, hai tay đút túi quần, cà lơ phất phơ đi về chỗ ngồi.

Cậu ta liếc mắt nhìn An Ninh, sau khi nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt mới xác định là bệnh không nhẹ.

An Ninh chủ động chào hỏi cậu: "Chào cậu, mình tên Lục An Ninh, vừa mới ra viện."

Cảnh Thần Diễn không để ý cô, cậu không có hứng thú với một bệnh nhân.

Tinh Thần nói: "Người này đầu óc không bình thường, không cần để ý đến cậu ta."

Cảnh Thần Diễn nhìn Tống Tinh Thần: "Cô thật nhiệt tình nhỉ, đối tốt với cậu ta như vậy? Cậu đang mưu đồ cái gì?"
Tinh Thần trừng cậu ta, lại ngứa miệng rồi.

Cô lấy lịch uống thuốc của An Ninh ném cho Cảnh Thần Diễn.

Cảnh Thần Diễn nhìn cũng không nhìn một cái, trực tiếp hất xuống bàn.

Tinh Thần không nhặt.

An Ninh muốn nhặt nhưng với không tới, không có cách nào cúi người, vết thương ở eo vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

Tinh Thần nói: "Nếu tôi bận không đến trường được, cậu hãy chiếu theo lịch cho cậu ấy uống thuốc, nước sôi ở cuối hành lang dưới tầng , lấy một cái cốc đi lấy nước nóng."

Cảnh Thần Diễn giương mắt, quét mắt An Ninh nhìn một cái, hơi ghét bỏ nói: "Tôi với cậu ta có quan hệ gì, dựa vào cái gì phải để tôi đi lấy nước. Tống Tinh Thần, cô thật buồn cười, bản thân muốn mượn sức bạn học, lại ra lệnh cho tôi."

Tinh Thần nghiêm giọng nghiêm mặt nói: "Cậu là bạn ngồi cùng bán với cậu ấy."
"Ngồi cùng bàn, ngồi cùng bàn thì phải rất thân quen cậu ta? Ngồi cùng bàn thì phải phục vụ cậu ta?"

"Cậu ấy bị bệnh, cậu ấy là người ngồi cùng bàn với cậu, cậu còn là con trai, điểm này cậu không có bất kỳ trách nhiệm gì? Nếu điểm này cậu cũng không làm được, tốt thôi, OK, vậy cậu lăn khỏi cái lớp này, sang bên cạnh đánh hạ nền tảng vật lý bốn năm của cậu đi."

Những gì Tống Tinh Thần nói lại khiến Cảnh Thần Diễn rất tức giận, nhưng lại không thể nào phản bác, ai bảo bạn ngồi cùng bàn của cậu là người ở thế yếu. Bình thường cậu đều kiêu ngạo, những cũng không phải không có giới hạn.

Thù hằn trừng cô một cái, nhặt lấy lịch uống thuốc trên đất lên nhìn qua một lượt sau đó lại ném đi.

Năm loại thuốc đào thải, mỗi loại đều vào thời gian và mức độ khác nhau, cậu nhìn một lần liền đã nhớ, xem qua sẽ khó quên, lợi hại như vậy?
Tinh Thần nhìn hai lần mới có thể nhớ kỹ.

Lúc này, Lâm Giai Vi cùng nhóm nhỏ của cô ta ra ngoài ăn cơm trở về.

Hằng ngày đều là Lâm Giai Vi mời khách, đều là tài xế của cô ta chở họ đi ra ngoài ăn, giọng họ rất lớn, người đang ở hành lang nhưng trong phòng học cũng có thể nghe thấy.

"Giai Vi à, Cảnh Thần Diễn thật đẹp trai mà, cậu không phải rất thân với cậu ấy sao? Cậu ấy có bạn gái chưa?"

Tầm mắt Cảnh Thần Diễn dán chặt lên màn hình latop, không có di chuyển.

"Ồ, cậu ấy chưa có."

Rắc~ Bút vẽ trong tay Cảnh Thần Diễn bị cậu bẻ gãy thành hai khúc.

"Vậy cậu có thể giới thiệu mình làm quen với cậu ấy không?"

Lâm Giai Vi có chút lúng túng nói: "Như vậy không ổn lắm, cậu ấy không phải người dễ làm quen."

"Nhưng mình rất thích cậu ấy, cậu giúp mình giới thiệu một chút đi, mình muốn hẹn cậu ấy đi ăn cơm một lần, tha hồ bày tỏ."
"Cậu ấy rất bận, kết thúc buổi học xong sẽ lập tức đi đến phòng nghiên cứu khoa học, không có thời gian."

"Thật tiếc, mình rất thích cậu ấy ý, mình sẽ tìm cơ hội tỏ tình với cậu ấy mới được. Bọn con trai trong lớp đều ghét cậu ấy là bởi vì bọn họ ủng hộ Tống Tinh Thần, hừ, nếu không phải Tống Tinh Thần, hiện tại cậu chính là hoa khôi."

"Đừng nói nữa, vào lớp đi."

"Có cái gì không thể nói, Tống Tinh Thần có thể so sánh được với cậu? Nhan sắc, dáng người, gia thế, ngay cả tài nghệ cơ bản cũng là cậu vượt trội hơn hẳn, chúng ta từ nhỏ ai mà không học qua vài năm mỹ thuật, cô ta ngay cả đường cong đơn giản cũng không biết. Đế Đại đều là mắt mù, chọn một người bất tài như vậy vào học, nếu không phải làm ra hệ thống máy bay không người lái  kia thì sẽ có ai biết đến cô ta, bỏ phiếu cho cô ta."
An Ninh nhỏ giọng nói: "Thật giả tạo, cô ta vì lấy lòng Lâm Giai Vi mà hạ thấp cậu xuống không đáng một đồng, loại người này nếu ở loạn thế, nhất định sẽ là Hán gian."