Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh Rồi

Chương 46





Editor: Từ
Beta: Nhóc
------------------------------------------------------
Mộ Tử thật sự không thể chấp nhận loài bò sát lạnh lẽo này, càng không chấp nhận được rằng mình và Mộ Dung Thừa sống cùng nhau, cô hấp hối giãy giụa, chạy tới phòng bếp cầu cứu Bạch Vi.
“Mẹ! Trấn trạch linh sủng nhất thiết phải là rắn sao? Chúng ta có thể nuôi mèo, nuôi chó mà, vì cái gì nhất định phải là rắn!”

Bạch Vi đang ở ép nước trái cây, bà khó xử nói: “Pháp sư nói rắn của anh con rất có linh tính, dùng làm trấn trạch linh sủng vô cùng thích hợp, còn khai quang niệm chú cho Tư Tư nữa.”
Mộ Tử quả thực muốn hộc máu!
Cô sống nửa đời người, trước giờ chưa từng thấy việc khai quang cho rắn!
Bạch Vi đem nước trái cây đổ ra một ly đưa cho cô, trấn an nói: “Con cứ coi như đó là vật trang trí bình thường, dù sao ngày thường nó vẫn không nhúc nhích.”
Chính là nó động đậy rồi rất đáng sợ đó!

Mộ Tử uống nước trái cây, miệng đầy chua xót, trong lòng càng khổ.
Ngoài cửa phòng bếp, Mộ Dung Thừa tựa vào khung cửa, nhìn dáng vẻ gấp muốn bốc hỏa nhưng vô lực của Mộ Tử, môi mỏng gợi lên một nụ cười nhạt.
Rắn, cũng không phải trấn trạch linh sủng gì đó.
Chỉ là lý do mà hắn tùy ý bịa ra.
Khi cứu Mộ Tử từ dưới nước lên, cô quả thật đã chết.
Nó giống như một chiếc gối, một chiếc vỏ gối quá rộng sẽ làm ruột gối bên trong rơi ra ngoài nếu bạn không cẩn thận. Mối quan hệ giữa hồn thể cùng hồn khí cũng là như thế.
Hai người trước kia không hoàn toàn dung hợp, Mộ Tử thậm chí không được xem như người sống, cô chỉ là một linh hồn nhập vào lốt da người.
Mà điều Mộ Dung Thừa phải làm chính là khiến cô chân chính “sống” lại, nuôi dưỡng linh hồn của cô thật tốt, không để cô hồn phi phách tán.
Anh trồng ở bên ngoài năm loại cây tính âm.
Nam trồng dâu, bắc trồng liễu, đông trồng hòe, tây trồng bách, ở trung tâm trồng dương. Năm cây tính âm, tụ âm khí từ mọi nơi.

Muốn dưỡng hồn, đầu tiên phải thu nhiều âm khí.
Việc nuôi rắn cũng giống vậy.
Rắn là loài động vật âm khí rất nặng, nếu nhiều rắn ở cùng một chỗ, sẽ ngay lập tức trở nên râm mát, cho nên hắn đem Tư Tư dọn tới biệt thự có kiến trúc Đông phương.
Ở nơi âm khí thịnh mà sinh hoạt, người sống khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng, vì thế hắn mua hai cái côn luân hồng kia, để bản thân và Bạch Vi đeo.
Côn luân hồng chí cương chí dương, năng lượng của nó có thể triệt tiêu âm khí.
Mẹ hắn thiện lương mà đơn thuần, rất dễ tin lời pháp sư mà hắn thuê, hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Mộ Dung Thừa tâm tình sung sướng, hướng đi của mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của hắn, chỉ có duy nhất một khuyết điểm là… hồn khí mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị, cô lại không thể sử dụng.

Đáng lẽ cô ấy có thân phận là bạn gái, giờ lại biến thành em gái.
Nhưng mà… 
Mộ Dung Thừa nhìn Mộ Tử uống nước trái cây trong phòng bếp, mắt nheo lại, cảm thấy như bây giờ, có vẻ cũng không tồi.
Mộ Tử uống nước trái cây xong, tùy ý súc rửa ly pha lê, khổ hề hề từ phòng bếp đi ra.
Cô nhìn gương mặt này của Mộ Dung Thừa liền cảm thấy bực bội.
Chưa từng chán ghét một người đến vậy!
Đáng giận nhất chính là, cô không có biện pháp! Chỉ có thể tránh xa mà thôi.
Cô muốn tránh, Mộ Dung Thừa lại không muốn, ở cùng một nhà, hắn có thể làm ra càng nhiều sự việc khủng khiếp hơn.
Mộ Tử bị hắn kabedon.
Đôi mắt sáng ngời của cô gái bừng bừng lửa giận, cô cắn môi trừng mắt nhìn hắn!
Mộ Dung Thừa trêu chọc cô: “Vừa rồi uống nước trái cây gì vậy, uống ngon lắm sao?”
Mộ Tử tức giận trả lời: “Thử đi rồi biết!”
“Ha ha, đề nghị không tồi.” Hắn cười đến tùy ý.

Một tiếng “bốp” to vang lên!
Sau đó là tiếng xôn xao như có đồ nào đó bị đẩy ngã.
Dù đã có tạp âm của máy xay che bớt, cũng kinh động đến Bạch Vi đang trong phòng bếp, bà vội vàng chạy ra, lại chỉ nhìn thấy dáng Mộ Tử chạy nhanh lên lầu, và dưới đất là một mớ hỗn độn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Vi mờ mịt hỏi.
Mộ Dung Thừa không nhanh không chậm nâng ghế dựa dậy, tà ác liếm một chút ướt át ở khóe môi, nói: “Mẹ, nước trái cây thêm việt quất sao? Vị không tệ.”
Nghe được lời khen của con trai, Bạch Vi như được ủng hộ, bà thích nước táo, tuyết lê phối thêm việt quất.
Ngay sau đó lại cảm thấy kỳ quái, Mộ Dung Thừa không uống nước trái cây, sao hắn biết được?
Mộ Dung Thừa đã thong thả ung dung rời đi…