Mơ Ước Đã Lâu

Chương 33: Trời trong chuyển đen




Chương 33: Trời trong chuyển đen

Giang thành bắt đầu chuyển vào thời điểm mưa nắng thất thường, buổi sáng ánh mặt trời xán lạn, đến chiều mây đen lại kéo đến, lúc sáng lúc tối biến ảo vô định.

Các trường cấp hai và cấp ba đã sớm bắt đầu vào học, hầu hết các sinh viên cũng đều đã quay lại trường, người đi làm vẫn cứ làm việc của mình từ ngày này qua ngày khác, các tòa cao ốc, ngựa xe như nước, liếc mắt một cái cũng không thấy được điểm cuối của phố Thất Tỉnh náo nhiệt và ồn ào nào, cách tiệm hình xăm không xa chẳng biết khi nào đã mở một Trung tâm thương mại lớn, không ít hàng hóa của thương hiệu nổi tiếng gia nhập vào, giúp kéo đến một lượng khách khổng lồ.

Ba bốn giờ chiều, Kiều Tây không có gì làm, một mình đi dạo trong Trung tâm mới này, nơi này vừa khai trương, đủ các chương trình khuyến mãi lớn nhỏ, thấy món gì thích hợp thì có thể mua.

Ở đại sảnh trung tâm có một cửa hàng hoa, hoa hồng, hoa baby, hoa thủy tiên,... cái gì cần có thì đều có, nhân viên trong cửa hàng là một người đã quen mặt, gặp qua vài lần đã nhớ rõ.

Lầu ba có một cửa hàng quần áo hiệu, tùy tiện đi dạo vài chỗ, không ngờ đi tới cửa hàng thứ hai thì gặp được người vốn không nên xuất hiện tại nơi này - - Phó Bắc và Thu Ý Nùng.

Kiều Tây đi vào truớc, vốn đang thử đồ trong phòng thử, vừa mới chuẩn bị mở cửa đi ra, thì nghe thấy thanh âm nói chuyện của nhân viên và Thu Ý Nùng bên ngoài, dù sao cô ấy cũng đã từng phát biểu ở đại học Bách Khoa, cô ấn tượng với tiếng nói của vị này khá sâu, ban đầu còn chưa chắc chắn, ngay sau đó nghe được Thu Ý Nùng mỉm cười hỏi: "Cô (giáo) Phó, cô xem cái này thế nào?"

Kiều Tây trong phòng thử đồ bỗng chốc dừng lại, tay đặt trên tay nắm cửa cứng lại.

"Rất hợp với cô." Người nọ nhẹ giọng trả lời.

Nhã nhặn mà bình thản đối thoại, lại không mất đi sự ái muội đặc hữu giữa người trưởng thành.

Có lẽ là ấn tượng ban đầu đã chi phối Kiều Tây, tim như thắt lại không ngừng, cô nhấp nhấp môi đỏ mọng, cho đến khi hai người thanh toán rời khỏi cửa hàng rồi mới ra.

Nhân viên đã đứng canh ở cửa phòng thử đồ, tận chức tận trách, thấy cô mở cửa đi ra, ân cần hỏi: "Cô Kiều, quần áo có hợp không, có muốn soi gương thử không?"

Mang quần áo đã chọn đều đưa hết cho nhân viên, vẻ mặt cô nhàn nhạt, nói: "Đều lấy hết, cảm ơn."

Tất cả đều lấy hết, nhân viên có chút ngoài ý muốn, dù sao Kiều Tây ăn mặc cũng khá bình thường, vừa mới vào phòng thử đồ lâu như vậy, còn tưởng rằng sẽ không mua, thế là vẻ mặt tươi cười, vội nhanh chóng mang quần áo cho vào túi, lịch sự kính cẩn đưa Kiều Tây ra ngoài.

Bầu trời âm u, nhưng vào lúc này lại đột nhiên nổi lên trận mưa xối xả như trút nước, khi còn ở trong trung tâm còn không cảm thấy gì, chờ đến khi ra đến cửa cả đám người đều chen chúc trong tiệm đồ uống, mưa thật sự rất lớn, có che dù đi cũng không được.

Bỗng nhiên di động báo tin nhắn đến, là Tần Tứ gửi, nói tối nay muốn đến chơi, cô ấy sẽ mua đồ ăn, để Kiều Tây chờ.

Giọng điệu vẫn không cho từ chối, đều không hỏi xem Kiều Tây có thời gian hay không.

Kiều Tây tùy tiện đi vào một tiệm đồ uống nào đó mua ly nước để gϊếŧ thời gian, vừa xếp hàng vừa trả lời tin nhắn, nhưng mà không chờ cô nhắn được mấy chữ, Tần Tứ đã hỏi: [Đang ở đâu? Trong tiệm hay trong nhà?]

Mưa rơi lớn như vậy, có đến nữa hay không đây... Kiều Tây nhíu nhíu mày, xóa những chữ đã gõ, gửi lại: [Đang bên ngoài, chờ một chút mưa tạnh lại về tiệm.]

Tần Tứ: [Có việc ra ngoài?]

Kiều Tây: [Kế bên mới mở Trung tâm thương mại, đến xem thử.]

Màn hình hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn, nhưng đã lâu cũng không thấy tin nhắn đến, cuối cùng Tần Tứ cũng không nói gì, người này thật sự kỳ quái, từ sau khi cô ấy rời khỏi đây đến lúc quay lại cũng không còn giống trước, ban đầu là một người thẳng thắn thoải mái, giờ lại thành dong dài dây dưa bất định, không biết đến cũng phải làm sao nữa.

Kiều Tây không có tinh thần bận tậm mấy chuyện đó, bỏ điện thoại lại vào túi, gọi một ly latte ở quầy.

Tiệm đồ uống ở tầng một Trung tâm, vì thuận tiện cho việc tăng lượng khách cho cửa hàng, tất cả đều theo thiết kế mở, vừa mới trả tiền xong, lúc lơ đãng thoáng nhìn, bỗng thấy ở tiệm cà phê đối diện có hai người đi ra.

Phó Bắc cầm hai ly cà phê, vừa đi vừa đưa một ly cho Thu Ý Nùng, đến cửa Trung tâm thương mại thì dừng lại.

Mưa quá lớn, không thể đi.

Thu Ý Nùng đoan trang thục nhã, đến uống cà phê cũng đều rất chú ý đến cử chỉ hành động của mình, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy dài cổ điển màu hạnh nhân, phối với đôi cao gót màu nude, lộ vẻ tao nhã trí thức. Mà Phó Bắc mặc một bộ vest xám đen đơn giản, bên trong phối với chiếc áo cổ chữ V xám nhạt đơn giản, vạt áo ôm vào quần tây, cô không mang áo khoác, tùy ý vắt áo khoác trên cánh tay, nhẹ nhàng lại giản dị.

Trong lúc trò chuyện, Thu Ý Nùng cười cười, nhích đến gần Phó Bắc một chút.

Khi người ta nói chuỵện, ngôn ngữ cơ thể trong tiềm thức sẽ không thể nào là giả, đến gần, khẽ đưa tay lên vuốt tóc, khóe miệng không kiềm nén nổi ý cười... Hai người đứng một chỗ, rất hợp, mỗi người đều có nét riêng, thật không hổ là "Giang Đại song xu".

Đồ uống trong tiệm xếp nổi lên hàng dài, ngăn che lại Kiều Tây, cho nên sẽ không bị chú ý đến, cô ăn mặc bình thường, mặt mộc không trang điểm, mặc dù ngoại hình cô nổi bật, nhưng khi lẫn trong đám người cũng sẽ không quá thu hút.

Trước quầy gọi hai lần "số 67", cô mới kịp phản ứng lại là đồ uống của mình, xuyên qua hàng người đến lấy.

Thái độ phục vụ của nhân viên cửa hàng chu đáo, mỉm cười hỏi: "Xin hỏi quý khách có muốn mang về không ạ?"

Cổ cô căng lên, lắc đầu, "Không cần, ngồi lại."

Nhân viên cửa hàng nhìn quanh một vòng, áy náy nói: "Hôm nay lượng khách tương đối đông, đã hết chỗ rồi ạ, quý khách có muốn gói mang về không ạ?"

Kiều Tây không muốn đi ra ngoài, kiên trì nói: "Cứ vậy được rồi, tôi đứng một chút chờ tạnh mưa rồi lại đi."

Nhân viên thức thời lại không nói nữa, nói tiếp nữa thì chính là đang đuổi người rồi

Mưa rơi mãi không dứt, không giảm, ào ào rơi xuống đất bắn lên những bọt nước nhỏ, thanh âm tách tách liên tục không ngừng chọc người phiền lòng. Latte cho thêm đá, uống vào mát đến tận trong tim, thêm thời tiết âm u, Kiều Tây rụt rụt bả vai, đứng sau cây cột lớn, đứng ở chỗ này sẽ không bị phát hiện.

Có khi hơi giương mắt, nhìn thấy chỗ cửa lớn, hai người đang đứng sóng vai, đưa lưng về phía này, cũng không biết đang nói chuyện gì.

Màn hình di động bỗng sáng lên, lại là Tần Tứ.

[Hôm nay có chút việc, trễ một chút lại qua.]

Mở khóa màn hình, Kiều Tây nhấn vào wechat.

[Được.]

Lần này đối phương trả lời rất nhanh: [Sẽ đến trước bảy giờ, đến lúc đó cùng ăn cơm.]

Đọc tin nhắn này, Kiều Tây có chút không hiểu, bây giờ cũng đã năm giờ mười phút, bảy giờ mà lại gọi là trễ, còn tưởng là phải đến chín mười giờ mới đến, cô nghĩ nghĩ, vẫn trả lời: [Ừm, có lẽ lúc đó mưa cũng tạnh rồi.]

Màn hình trò chuyện lại yên tĩnh, có lẽ Tần Tứ thật sự rất bận, một chữ cũng chưa nhắn lại.

Đợi một lát cũng không thấy gì, Kiều Tây tắt màn hình di động, không tự chủ được, lại nhìn đến hướng cửa lớn, khi thấy được một màn phía xa xa kia, ngón tay không tự chủ được xiết chặt ly giấy.

Vì chênh lệch nhiệt độ nên thân ly có nước đọng lại, lạnh như băng, tay dính đầy nước

Xa xa, Thu Ý Nùng bị người bên cạnh đụng trúng, không cẩn thận làm đổ một chút cà phê xuống đất, trên tay cũng dính chút nước cà phê, cũng may không đổ vào trên váy. Đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất ngờ, cô ấy theo bản năng lui lại, vì mang giày cao gót nên đứng không vững thiếu chút thì đã ngã, cũng may được Phó Bắc kịp thời giúp một phen, mới không đến nỗi lảo đảo ngã sấp xuống.

Đứng ở phía của Kiều Tây nhìn đến, Phó Bắc hẳn là đỡ lên eo Thu Ý Nùng.

Hoảng sợ chưa tan, Thu Ý Nùng bắt được cánh tay Phó Bắc, đến khi đứng vững mới buông ra, người va trúng cô ấy đã nhanh đến xin lỗi, rất là ngượng ngùng, cô khoát khoát tay, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng: "Không có việc gì không có việc gì."

Phó Bắc rút khăn giấy đưa cho thu ý nùng: "Lau một chút."

Thu Ý Nùng phản ứng kịp trên tay đang có nước cà phê đọng lại chảy xuống dưới, vội lấy giấy lau.

Cà phê trên đất đã có nhân viên vệ sinh của Trung tâm đến xử lý, người kia liên tục xin lỗi, Thu Ý Nùng khoan dung hào phóng, trái lại còn trấn an đối phương, cho đến khi người nọ đi rồi, cô cười cười, nói với Phó Bắc bên kia: "Trời mưa ai cũng vội vã, dễ bị như vậy."

Phó Bắc không tiếp lời, sau một lúc lâu, thấy cô không thoải mái sờ sờ mu bàn tay, đoán chừng là cà phê dính tay, nên nhắc nhở: "Toilet bên kia."

Thu Ý Nùng đến toilet rửa tay.

Mặt Kiều Tây không cảm xúc uống một hớp latte, mát từ trong miệng cho đến bụng, tay kia buông xuống, đứng đó xuất thần.

Có lẽ là nhận ra có một ánh mắt nào đó, Phó Bắc dựa vào cảm giác nhìn qua bên này, có thể vì có cây cột lớn, nên không nhìn thấy người đứng phía sau đó.

Mưa to đến nhanh đi cũng nhanh, không đến nửa tiếng đã kết thúc, đám đông chen chúc ở cửa Trung tâm cũng dần dần tản đi, Phó Bắc và Thu Ý Nùng cũng rời đi, Kiều Tây mới từ cột lớn đi ra, cũng không phải cô sợ nhìn thấy, chỉ là không muốn lại sinh ra quá nhiều khúc mắc, như thể bản thân rất để ý.

Ngoài trời còn đang mưa lất phất, đen trên đường đã sáng đèn, nhìn xa xa trời như mờ tối, trong không khí tràn ngập hương vị tươi mát sau khi được mưa to tẩy rửa.

Cô mang theo túi mua hàng quay về tiệm, bởi vì trên đường đi dính hơi nước, nên trên người đều lạnh buốt.

Trời vừa hạ mưa lớn, phố Thất Tỉnh ồn ào nhộn nhịp cũng trở nên quạnh quẽ hơn, người tới người lui trên đường cũng thưa thớt hơn.

Lấy khăn lau khô tóc, còn chưa kịp ngồi nghỉ, nhân viên cửa hàng hoa đã đến, hôm nay là hoa tulip đỏ rực tươi đẹp.

"Mời cô ký nhận, cứ ký chỗ này là được." Nhân viên giao hoa nói khẩn thiết.

Thấy là một bó hoa to tươi đẹp đến thế, nội tâm Kiều Tây cũng không có quá nhiều dao động, nhàn nhạt nói: "Làm phiền rồi."

Nhân viên giao hoa mỉm cười nói: "Có phải chiều hôm nay cô đến Trung tâm thương mại không, giống như nhìn thấy cô đi qua tiệm của chúng tôi."

Kiều Tây ừm hửm.

"Đi mua sắm hay là gặp bạn bè?"

"Mua sắm."

Cũng chỉ là tán gẫu vài câu vô thưởng vô phạt, ký nhận xong hàng, nhân viên giao hàng nói: "Hi vọng cô thích, hẹn gặp lại."

Ôm bó tulip, trên mặt Kiều Tây không có vẻ vui sướng gì, tối hôm qua mới biết rõ cuối cùng là ai tặng hoa, trước kia còn có thể để trong tiệm trang trí, bây giờ đã có chút phản cảm.

Nhìn cũng không muốn nhìn nhiều hơn một cái, cô ném hoa lên bàn, nói là ném, kỳ thực cũng không khác gì đập lên bàn, đóa hoa mong manh, bị đập lên bàn, hoa bị rớt mấy cánh, thiếu chút đã rơi xuống, cuối cùng nằm trong một góc bàn.

Hôm nay trời tối nhanh hơn bình thường, không bao lâu, khi đèn đuốc ở Phố Thất tỉnh sáng lên, con phố lại khôi phục lại vẻ thường ngày. Tần Tứ nói trước bảy giờ sẽ đến, hơn sáu giờ mười đã đến, mang theo một đống món Quảng Đông vào.

Thật đúng là, nói là cùng nhau ăn cơm thế nhưng lại ăn thế này, đến nhà hàng cũng không tìm.

Nhưng cũng tiết kiệm được thời gian, hơn nữa khắp nơi đều là nước đọng, đi ra ngoài ăn cũng phiền.

Vừa vào cửa, đã hỏi Kiều Tây: "Đi Trung tâm thương mại làm gì?"

Kiều Tây giúp mang đồ vào, dọn món lên bàn, "Mua chút đồ."

"Đi với bạn sao?" Tần Tứ hỏi, khi hỏi lời này, bình tĩnh nhìn những loại hoa được bày trong tiệm, có những hoa đã bị héo úa, cũng chưa mang đi vứt.

Kiều Tây không quá để ý, trả lời: "Đi một mình thôi, mua vài bộ đồ mùa thu."

Sắc mặt Tần Tứ thoáng hòa dịu chút, tự giác không hỏi nhiều, không lại đào gốc bới rễ nữa, cô xem như không phát hiện những bó hoa này, lại càng sẽ không đề cập đến, dù sao cũng có thể đoán được người tặng hoa này có phải người quan trọng hay không, nếu Kiều Tây thực sự để ý đối phương, chắc chắn sẽ mang hoa về nhà.

Mua không ít đồ ăn, đều tương đối phù hợp với khẩu vị của Kiều Tây, cô thích những món Quảng Đông thanh nhẹ, ăn nhiều cũng không ngấy. Trước uống một ngụm canh nóng, cô hỏi: "Sao lại muốn đến đây?"

Hai cô trò vẫn luôn không liên lạc thường xuyên, ngay cả khi ban đầu còn ở làng đại học kia, Tần Tứ ít khi sẽ chủ động tìm Kiều Tây, càng miễn nói đến việc tìm đến cửa, trên cơ bản đều là Kiều Tây đến tiệm cô ấy, ngẫu nhiên điện thoại gọi không được, vận may không tốt, đến tiệm mới biết không có người ở đó. Tần Tứ thường xuyên chạy ra ngoài, chưa bao giờ báo cho mọi người, thường đi là bốn năm ngày thậm chí là nửa tháng, dần dần, Kiều Tây cũng tập mãi thành quen.

Tần Tứ hơi dừng một chút, giọng điệu là lạ.

"Sao vậy, không chào đón tôi đến đây sao?"

Kiều Tây ăn một ngụm, "Không có, chỉ hỏi vậy thôi, cảm giác gần đây chị có chút thay đổi."

Tần Tứ không hé răng, lấy chén canh của cô qua múc một chén, rồi mới đưa lại. Kiều Tây theo bản năng nhận lấy, cô đỡ dưới đáy chén, nhưng đúng lúc này đột nhiên đối phương chuyển tay xuống, nhìn như chỉ là vô ý trùng hợp, cô không cẩn thận chạm vào mu bàn tay đối phương.

Tần Tứ đã sớm biết xu hướng tính dục của cô, không cẩn thận chạm phải, giống như không có vấn đề gì lớn, nhưng chung quy cũng có chút không được tự nhiên, ngẩn người, ngón tay né tránh mà cụp lại.

Tần Tứ có chút không kiên nhẫn, "Thất thần gì đó, chén đưa đến trước mặt cũng không nhận."

Không hiểu sao, Kiều Tây có chút để ý, tuy rằng cho đến bây giờ Tần Tứ không đề cập qua, nhưng cô mơ hồ có cảm giác xu hướng tính dục của Tần Tứ cũng giống cô, bạn bè là nam giới của người này không ít, nhưng chưa từng có chút ái muội nào với ai, nhưng bạn là nữ giới lại một người cũng chưa thấy qua.

Đều là con gái, Kiều Tây và Đường Nghệ các cô ở chung hoàn toàn không thành vấn đề, từ đầu sẽ không được tự nhiên, trước kia cùng Tần Tứ cũng sẽ không như vậy, chỉ có lúc này lại bất đồng. rối rắm một lát, cô vẫn nhận lấy chén canh, lặng lẽ quan sát Tần Tứ một lúc, nhưng Tần Tứ đều rất bình thường, không có gì khác lúc trước.

Có lẽ là cô nghĩ nhiều.

Tần Tứ nói: "Thứ hai tuần sau có người bạn hẹn đến xăm kín lưng, có thời gian thì qua giúp tôi."

Kiều Tây gật gật đầu.

Trên đường nổi gió, thồi vù vù. Cơm nước xong, Tần Tứ không ở lại bao lâu rồi ra về, đặc biệt đi đến đây, dường như là vì để thứ hai tới Kiều Tây đến hỗ trợ, kỳ thực có thể chỉ cần nhắn một cái tin là được rồi, không cần thiết phải một mình đến đây một chuyến.

Kiều Tây nhìn cô ấy lái xe rời đi, dọn dẹp đồ ăn thừa lại trên bàn mang ra ngoài ném, sau khi trở về, nhìn thấy bó tulip đỏ rực diễm lệ, nhớ đến cảnh tượng chiều nay ở Trung tâm thương mại, không chút do dự, lấy hết những thứ trước đó cùng mang đi vứt hết.

Hoa quá nhiều ôm không hết, cũng che hết tầm mắt, đường mưa trơn ướt, cô cẩn thận bước từng bước, lấy hết hoa bỏ vào thùng rác, lại quay về.

Trên đường có nhiều vũng nước, mặt đường trơn trượt, đi đến cửa tiệm, bỗng chiếc xe trên đường nhấn còi, cô thất thần, hơi giật mình, lảo đảo một cái ngã sấp xuống, cùng lúc đó thân thể theo quán tính ngửa về sau, kết quả cả người theo đó ngã quỵ xuống.

Buổi sáng thời tiết mát mẻ, trời lúc đó không lạnh, cô chỉ mặc quần áo ngắn, cánh tay và đầu gối lộ ra ma sát đập xuống mặt đường, đau rát, kiều tây sững lại, miệng hít một ngụm khí lạnh, từ từ đứng lên.

Trên cánh tay không sao, nhưng đầu gối lại khá thảm, đỏ sẫm một khối, còn chảy máu. Cô khẽ cắn môi, rít lên một tiếng, khập khiễng đi vào trong tiệm, vào toilet rửa sơ vết thương, thay bộ quần áo sạch khác rồi lại ra xử lý vết thương.

Trong tiệm có nước sát trùng, không cần ra ngoài mua.

Đúng lúc này Phó Bắc vừa đến, còn chưa vào cửa đã thấy cô gác một chân lên ghế đẩu, đang sát trùng.

Dù sao chuyện cũng xảy ra lúc đi ném hoa, hơn nữa vốn là có chút tức giận, phát hiện cô ấy vào, kiều tây tức giận nói: "Cô lại đến đây làm gì!"

Vì cồn làm kíƈɦ ŧɦíƈɦ vết thương, nên khi nói xong cô lại rít lên một tiếng.

Phó Bắc nhíu nhíu mày: "Em bị sao vậy?"

Chung quanh đầu gối đùi phải thực sự rất thảm, miếng bông dùng sát trùng cũng bị nhuộm thành đỏ, một mảng lớn da bị trầy nhìn rất dọa người. Kiều Tây cũng không muốn quan tâm người này. Trái lại tự cúi đầu xử lý miệng vết thương, từ nhỏ cô đã sợ đau, thật sự là xui xẻo mà, chỉ đi bộ thôi cũng đã bị thành thế này, quả thực tức đến không chịu được

Quay người đi, không muốn quay về phía đối phương.

Đột nhiên Phó Bắc bắt lấy tay cô, ngồi xổm xuống, lấy bông băng trong tay cô đi, "Vẫn chưa xử lý sạch, đừng nhúc nhích."

Người này mang giày cao gót, khó ngồi xổm, chỉ có thể quỳ xuống một chân, bây giờ cô ấy đang rất kiên nhẫn, nhưng đáng tiếc Kiều Tây không muốn nhận, một cước nhẹ nhàng đá ra, không muốn cô ấy động vào, "Ai cần cô giúp - -"

Vừa mới xối nước ở toilet, đến giày cũng chưa mang, trên chân và đùi đều là nước, một chút cũng không lưu tình.