Môi Hôn Đỏ

Chương 44: C44: Chia tay




Edit: riri_1127

Chương 35

"Bản chất của tư bản chính là đánh bạc, ngoại trừ thực lực thì anh còn có cái gì? Có đôi khi lợi ích thường là lựa chọn chính yếu nhất mà không phải là thực lực, thiên lý mã và Bá Nhạc chưa bao giờ đối đầu, ngoại trừ tôi thì ai còn có thể là ai có thể giúp anh?"

"Chỉ cần anh đồng ý giúp tôi, tôi lập tức giúp anh có được tấm vé bước vào làng giải trí trong tay."

"Trước khi làm em rể anh tôi là một doanh nhân. Du Thịnh, đối với người không có quan hệ như anh, tôi là người duy nhất có thể giúp đỡ anh thực hiện mơ ước một cách nhanh nhất."

"Tôi cho anh một đêm để suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi, quá hạn không đợi."

Lời nói của Nguyễn Tự Bạch khiến anh ấy hồi lâu cũng không thể bình tĩnh nổi.

Vốn dĩ anh ấy nghĩ Nguyễn Tự Bạch tìm đến là vì muốn ăn thua đủ, ai ngờ lại mang đến cho anh ấy cơ hội thực hiện hóa ước mơ.

Mà cơ hội này cũng mong Du Thịnh làm trợ thủ, khuyên bố mẹ chấp thuận Nguyễn Tự Bạch, cam tâm tình nguyện ủng hộ chuyện tình của cậu ta và Du Nguyệt.

Hơn nữa không chỉ là yêu đương, còn muốn kết hôn.

Du Thịnh vừa nhớ tới câu xưng hô em rể kia liền không nhịn được nổi da gà.

Thực ra sao anh ấy lại không biết Du Nguyệt có thể gả cho Nguyễn Tự Bạch là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng anh ấy...

Chỉ là giãy giụa trong vô vọng mà thôi.

Du Nguyệt, em gái của anh ấy một ngày nào đó sẽ rời xa, bọn họ cũng đang lớn lên, cả hai đều phải gánh cái giá mà họ phải trả khi trưởng thành.

Anh ấy chỉ muốn bên cô thêm vài năm nữa, bởi vì chỉ có cô là người bạn duy nhất.

Du Thịnh mất ngủ, anh ấy gõ cửa phòng em gái sát vách.

Du Nguyệt đang nói chuyện điện thoại với Nguyễn Tự Bạch, thấy anh trai có chuyện muốn nói nên đành cúp máy.

Cô bước ra với nụ cười mỉm tràn đầy hạnh phúc, điều này càng làm tâm trạng Du Thịnh phức tạp hơn.

Du Thịnh vẫn nói cho cô biết những gì anh ấy và Nguyễn Tự Bạch trao đổi, không ngờ thế mà cô không giận dữ, vẻ mặt vẫn ngọt ngào nói:

"Anh ấy thật sự muốn kết hôn với em!"


Du Thịnh: "Chưa phát hiện ra em đang chú ý sai trọng điểm à?"

Du Nguyệt thẹn thùng che mặt, "Mới bao lâu mà đã muốn kết hôn, anh ấy nghĩ xa vậy nhỉ..."

Mặc dù về thành phố Xuyên hơn nửa tháng hai người không thể gặp mặt, nhưng Du Nguyệt không biết vì sao tình cảm của anh lại càng trở nên mãnh liệt hơn, cái này và cảm giác chỉ nhìn mặt mà động lòng rất khác.

Cụ thể khác thế nào cô cũng không nói ra được.

Nhưng nếu sau này anh muốn kết hôn...

Cô sẽ đồng ý.

Du Thịnh lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô lâm vào mộng tưởng của bản thân, trong lòng đau đớn nhưng vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng.

Em ấy rơi vào rồi.

Cái thứ không trở ra được.

Cũng không biết người đàn ông kia cho em ấy uống bùa mê thuốc lú gì.

Sáng hôm sau, Du Thịnh bấm số điện thoại Nguyễn Tự Bạch với tâm tình phức tạp.

"Nghĩ kỹ rồi chứ?"

Đối phương nhàn nhạt hỏi.

Du Thịnh cắn răng, "Ừm. "

"Vậy được, trong vòng ba ngày tới tôi muốn đến nhà anh ở. "

Du Thịnh giật mình, thốt ra: "Gì chứ?"

Nguyễn Tự Bạch trả lời bình tĩnh "Chẳng phải nhà anh còn có một phòng trống nhỏ sao, anh dọn qua đi tôi ngủ phòng anh."

Du Thịnh: "?"

Tại sao phải ở phòng nhỏ, đây là nhà mình cơ mà!

"Trong vòng ba ngày thuyết phục bố mẹ anh cho tôi đến, nếu không kế hoạch của tôi không thể triển khai."


Du Thịnh: "?"

Cậu ta còn có cả kế hoạch?

"Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này anh cũng làm không được thì anh không đủ tư cách để bàn bạc điều kiện đầu tư sau này với tôi."

Hôm qua còn xưng hô em vợ, bây giờ thì không có tư cách, ôi, cái này đúng là thái độ của tư bản!

Du Thịnh giận dữ, nhưng cuối cùng lại thở dài, "Được, ai bảo cậu là kim chủ."

Bên ấy truyền đến giọng nói trịnh trọng của Nguyễn Tự Bạch: "Tôi không cần trẻ nhỏ, tôi chỉ muốn em gái của anh."

Du Thịnh: "..."

Du Nguyệt ở bên cạnh nghe được vui quên cả trời đất, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.



Du Nguyệt rất tán đồng việc Du Thịnh làm trợ thủ, một là vì cô thích Nguyễn Tự Bạch, hai là vì tài năng của Du Thịnh cần có cần có một cơ hội thể hiện.

Nếu cuối cùng cô và Nguyễn Tự Bạch thật sự kết hôn thì đương nhiên là vẹn toàn đôi bên.

Vả lại anh đầu tư cho Du Thịnh cũng không mất mát gì, vì cô hiểu rõ thực lực của Du Thịnh. Các ca sĩ trong giới mua bán các bài hát là chuyện thường tình, những năm nay Du Thịnh đã sáng tác cho người khác rất nhiều ca khúc, thậm chí hai ca sĩ đang hot hiện nay cũng nhờ vào sáng tác của anh ấy.

Một lần là bất ngờ, vậy nhiều lần thì chính là dựa vào thực lực, cô tin vào thực lực của Du Thịnh.

Thiên lý mã thường xuất hiện nhưng Bá Nhạc thì không, Du Thịnh rất cần tấm vé này của Nguyễn Tự Bạch.

Với tài năng và độ mẫn cảm của thị trường hiện tại, việc anh ấy nổi tiếng thật sự có thể chỉ cần một cơ hội.

Mà cơ hội này, bây giờ đang vẫy tay với anh ấy.

Nguyễn Tự Bạch vừa nói điện thoại xong liền cúp máy, vẻ mặt ta đây là ông chủ bá đạo =)))

Du Thịnh nhìn căn phòng nhỏ phía tây không có người ở, vẻ mặt chịu nhục.


Tối hôm đó khi Du Thành Thù và Tô Mạn về đến, trong nhà đã bày sẵn cơm ngon canh ngọt, thấy Du Thịnh đang vung dao trong bếp, chỉ chưa đầy một phút một đ ĩa khoai tây cắt sợi đều đã được đổ đầy nước lạnh.

"Hiếm khi siêng năng được vậy." Du Thành Thù rất vui mừng.

Du Thịnh ừ một tiếng, "Hôm nay tâm trạng con tốt."

"Làm sao vậy?" Tô Mạn hỏi.

Du Thịnh cười, thần bí nói: "Nguyễn Tự Bạch có thể đã từ bỏ Thu Thu."

Tô Mạn sửng sốt, sau đó nói: "Thật chứ?"

Anh ấy gật đầu, "Buổi chiều nghe thấy Thu Thu gọi điện thoại với cậu ta, hình như nói cái gì mà chia tay."

Du Thành Thù và Tô Mạn nhìn nhau, cả hai đều đang đợi đoạn sau.

Vẻ mặt Du Thịnh tiếc nuối, "Cụ thể con cũng không nghe rõ, chẳng qua con nghĩ chắc Thu Thu muốn rút lui, thực ra con bé cũng rất biết nghe lời."

Tối hôm đó, không khí trên bàn ăn Du gia vô cùng hài hòa.

Dạo này vì chuyện của Nguyễn Tự Bạch mà cô gái nhanh mồm nhanh miệng như Du Nguyệt im lặng dị thường.

Cô đang yên tĩnh ăn cơm, không nói một lời, một bộ ai cũng không yêu một mình mình xinh đẹp lạnh lùng.

"Gần đây con và cậu Nguyễn còn liên lạc không?" Du Thành Thù hững hờ hỏi.

Chỉ thấy Du Nguyệt nhíu nhíu mày, không nói.

"Hai đứa... Không sao chứ!" Tô Mạn hỏi.

Du Nguyệt đặt chén xuống bàn, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Đây không phải là kết quả bố mẹ mong muốn sao?"

Hai vợ chồng ngồi đối diện bị thái độ của cô làm giật mình, Du Nguyệt cũng không nói nữa, đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy cô vào phòng, Du Thịnh mới nói: "Con nói không sai chứ, không lâu được."

Không ngờ rằng hai vợ chồng không những không vui vẻ, mà còn lạnh băng băng trừng mắt liếc anh ấy một cái.

Du Thịnh tủi thân: "Cái này không phải là kết quả bố mẹ mong muốn sao?"

"Ăn cơm đi, lắm mồm vậy!" Tô Mạn thoáng nhìn, đằng đằng sát khí.

Hôm sau là cuối tuần, Du Thành Thù và Tô Mạn có một ngày hiếm hoi được nghỉ ngơi, buổi sáng giải quyết xong việc ở nhà, quyết định buổi chiều đưa Du Nguyệt ra ngoài đi dạo.

Thực ra trong lòng hai người cũng không vui lắm nên nghĩ nên đưa con gái ra ngoài giải sầu một chút.


"Làm gì!" Du Nguyệt đầu bù tóc rối mở cửa, ngữ khí nhàn nhạt: "Con đã nói là không đi mà, bố mẹ thích chơi ở đâu thì đi đi, không cần để ý con."

Du Thành Thù hạ kính mắt: "Ra ngoài đi lại một chút tốt cho sức khỏe."

Du Nguyệt không nhịn được đóng cửa lại, từ chối hai người ngoài cửa.

Lúc này trùng hợp Du Thịnh đang từ trong phòng tắm đi ra, anh ấy khéo léo an ủi: "Người thất tình đều như vậy, hai ngày nữa sẽ tốt lên, bố mẹ không cần để ý con bé."

Du Thành Thù trừng mắt liếc một cái, cặp vợ chồng rời đi.

Buổi tối chủ nhật cuồng phong gào thét, mưa rào tầm tã.

Ngoài trời gió rất mạnh, thậm chí thổi mạnh đến mức gần như khiến cây cối trong khu dân cư bị uốn cong, điện thoại di động đang sạc của Du Nguyệt bên cạnh vang lên, cô cầm lên xem rồi lập tức cúp máy.

Tô Mạn đã thấy ba chữ Nguyễn Tự Bạch, nhưng bà lại giả vờ không biết, "Ai vậy Nguyệt Nguyệt. "

Du Nguyệt mặt không biểu tình: "Không có gì ạ."

Hai vợ chồng nhìn nhau không nói gì.

Điện thoại lại tiếp tục đổ chuông, Du Thành Thù khuyên nhủ: "Nghe đi con!"

"Chia tay xong tại sao phải trả lời? Nếu không phải chìa khóa xe của con còn ở chỗ anh ta thì con đã chặn rồi!"

Du Thịnh bên cạnh giơ tay đồng ý: "Con đồng ý, chia tay thì không nên liên hệ, đây là thái độ đúng mực của một người ưu tú có tu dưỡng."

Du Thành Thù lạnh lùng trừng mắt liếc con trai, trong lòng cảm thấy hoảng hốt.

Điện thoại lại vang lên, lúc Du Nguyệt đang định block Tô Mạn lại trực tiếp cầm lấy lấy điện thoại ấn nút nghe, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tự Bạch.

Giọng của anh rất nhỏ, kèm theo rất nhiều âm thanh phức tạp, Tô Mạn nghe không rõ lắm.

"Tôi là mẹ của Du Nguyệt."

Bên ấy vẫn như cũ âm thanh ầm ĩ, "Bác gái con có thể gặp Thu Thu được chứ."

Tô Mạn nhìn Du Nguyệt bên cạnh không nói một lời: "Chẳng phải hai đứa đã chia tay rồi sao?"

____________________________

Quà mừng năm mới đến đâyyyy

Sorry vì đã để mn chờ lâu, nửa năm nay tui lăn lộn thị trường lao động quá 🤧😭😭, nhưng mà tgian đến tui sẽ cố gắng 1 tuần sẽ có 1-2 chương nhaa.

Happy new year🎆🎆🎆