Mỗi Lần Đều Chết Trong Lòng Nam Chính

Chương 82




Qua vài giây, cô mới nghĩ tới cái gì đó.

Lúc trước ở toilet, nội dung hai người phục vụ nhắc tới hình như có liên quan tới câu nói của người phụ nữ này.

Chẳng lẽ là người khách kia muốn cô đưa rượu?

Bây giờ cô cũng không muốn đưa rượu, chỉ muốn nhanh chóng tìm cửa lớn, rời khỏi khách sạn này, mọi thứ sau đó sẽ được sắp xếp tốt.

Thấy Ninh Mông đứng bất động ở đó, biểu cảm của người phụ nữ trung niên có chút thay đổi.

Bà ta đánh giá vài lần, mang theo ý muốn nhìn kỹ, nghiêm khắc nói: “Thẻ đeo ngực của cô đâu? Sao lại không có?”

Ninh Mông không dám ậm ừ, giải thích nói: “Lúc nãy vừa sửa lại quần áo trong toilet, có thể là rớt trong đó, tôi qua lấy lại liền.”

Có thể là nhìn thấy cô ra khỏi toilet, đối phương cũng không hỏi lại, chỉ vẫy vẫy tay: “Không cần, nhanh chóng đi đi.”

Bà ta lại bổ sung nói: “Đừng xảy ra sơ suất nào.”

Ninh Mông làm sao dám nói gì nữa, nhanh chóng bưng khay, đáp: “Được, tôi đã biết, tôi lập tức đi.”

Sau khi xoay người, cô lập tức thở ra một hơi.

Người phụ nữ rõ ràng là cao hơn một bậc so với người phục vụ bình thường, may là không nhận ra cô đang giả vờ, bằng không chỉ sợ hôm nay bị bắt được.

Phòng tầng này không nhiều lắm, một bên có mấy cái, hơn nữa lại cực kì yên tĩnh, gần như từ đầu tới cuối cũng không nhìn thấy một người nào.

Có lẽ là không hài lòng với cô, hoặc là coi xét gì đó, Ninh Mông đi được vài bước vẫn có thể nhìn thấy bà ta đang nhìn ở đằng sau.

Thấy cô quay đầu, người phụ nữ trung niên híp mắt.

Ninh Mông quay lại, trong lòng không kiềm được mà thấp thỏm, đối phương cứ nhìn mình chằm chằm như vậy thì chạy cũng chạy không nổi.

Khoé mắt nhìn số phòng bên cạnh, không lâu sau, phòng số 2504 gần ngay trước mắt.

Ninh Mông hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Rất lâu sau cũng không có người mở cửa, cô lại gõ cửa vài lần nữa, nhắc nhở: “Chào ngài, rượu vang đỏ của ngài tới rồi.”

Trong lòng vẫn không có người đáp lại như cũ.

Ninh Mông bưng khay, nghi ngờ tiếng gõ cửa của mình quá nhỏ, dùng thêm chút sức, kết quả cánh cửa này lại tự mở.

Phòng đặc biệt lớn, có thể nói là hết sức tráng lệ.

Khách sạn này quả nhiên là khách sạn xa xỉ.

Ninh Mông nhìn vào không gian và bài trí bên trong, tròng mắt gần như muốn rớt xuống, khách sạn này so với biệt thự còn được.

Cô gọi: “Xin hỏi có ai ở đây không?”

Vẫn không có người đáp lại cô như cũ.

Trên giường có đặt một bộ quần áo, nhìn ra được là chủ nhân tuỳ tiện để, có thể là đi ra ngoài quên đóng cửa.

Không ngờ tới vừa đặt khay xuống, bên trong phòng vệ sinh xuất hiện âm thanh nho nhỏ.

Ninh Mông suy nghĩ, vẫn không đi vào.

Lỡ như bên trong là người khách kia, cô đi vào chẳng phải là đưa cho đối phương cơ hội vạch trần mình sao, vẫn nên nhanh chóng chạy đi thì hơn.

Nghĩ đến đó, Ninh Mông trực tiếp chạy về phía cửa.

Cô dứt khoát thẳng thừng buông khay, đi nhanh rời khỏi phòng, thuận tay kéo cửa.

Trong kẹt cửa có một thứ phản xạ trong gương, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.

Ninh Mông mãi sau mới phát hiện mà đi xem, kết quả cửa đã đóng lại, cô chỉ có thể coi như không thấy.

Người phụ nữ trung niên bên ngoài đã không thấy đâu, trong hành lang một người cũng không có.

Ba bước hai bước chạy đến cửa thang máy, Ninh Mông cuối cùng cũng cảm nhận được đầu óc cửa mình hôm nay chắc là bị ngắn mạch.

Cô trực tiếp hỏi hệ thống: “Cửa lớn của khách sạn này ở đầu?”

Hệ thống đưa ra đáp án rất nhanh.

Trước mặt là một màn hình nửa trong suốt lộ ra một tấm bản đồ, trong đó có một điểm đánh dấu màu đỏ rực, đúng là cửa lớn.

Cách chỗ cô còn một khoảng, bởi vì bên này là gần bên nhất, lúc trước cô đúng là đi nhầm đường, hơn nửa cánh cửa lớn kia ở ngay bên cạnh chỗ lúc trước của cô.

Cô ngớ ngẩn lại không thấy.

Ninh Mông nhìn chằm chằm bản đồ, cực kì lo lắng.

Cũng không biết bây giờ là năm nào, dựa theo vài lần nhập vào người lúc trước, nhất định là đã đổi thời gian, lần này không chừng đã xuyên qua vài năm sau.

Thậm chí còn có thể là vài thập niên sau.

Ninh Mông nhìn thang máy thong thả đi lên trên, nhịn không được nghĩ xa hơn, trong nội tâm càng cảm thấy thấp thỏm.

Nếu là vài thập niên sau, Thời Thích há chẳng phải trở thành một ông cụ?

Cô cúi đầu nhìn mũi chân của mình, nhớ tới một màn trước khi rời khỏi cơ thể Mạnh Ninh.

Một nụ hôn ngay thái dương.

Rốt cuộc là có ý gì chứ?

Ninh Mông liếm liếm môi, khống chế không được mà nghĩ đến một phương trời khác, rồi lại cảm thấy có thể bản thân đã hiểu sai.

Thời Thích đã phát hiện cô từng xuyên vào người bà nội anh, sao có thể sinh ra tình cảm khác chứ…

Ninh Mông lắc đầu, cảm thấy bản thân hơi nghĩ nhiều.

Cửa thang máy bỗng nhiên mở ra trước mặt cô.

Một đôi chân lọt vào mắt, Ninh Mông không kịp thấy rõ người bên trong, nhanh chóng đi vào, thuận tay ấn vào lầu một.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Ninh Mông ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trong lòng thở dài một cái.

Ai ngờ vừa nghĩ xong, cửa thang máy đóng lại chậm rãi mở ra, một bóng người trực tiếp xuất hiện trước mặt, trước mắt bị bóng tối phủ xuống.

Sau đó, cô lập tức cảm thấy đôi tay của mình bị trói chặt, ngay cả miệng cũng không phát ra được tiếng, chỉ có thể ư ư kêu.

Bóng hình cao lớn của đối phương chặn phía trước, cô cũng không nhìn rõ là ai.

Thực ra dây thừng không trói chặt, nhưng không biết đã làm gì, lại khó cởi lạ thường.

Ninh Mông đi theo phía sau, bước chân của người đàn ông rất rộng, gần như cô theo không kịp, còn mang giày cao gót, đạp lên thảm lõm xuống.

Cuối cùng do đi nhanh khi tới cửa còn thiếu chút nữa đã ngã trên đất, bị người phía trước ôm lấy, là lập tức ôm ngang lên.

Sau đó là tiếng mở cửa, cô đi theo vào phòng.

Phòng 2504, cô vừa mới đến.

Cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cả người bị ném trên giường, giường nệm mềm mại theo đó mà lõm xuống.

Ninh Mông theo bản năng rụt về sau.

Chỗ sau lưng áp lên cái gối được đặt đó, cuối cùng cô ngừng lại, thở dốc nhìn người trước mặt, nheo mắt nhẹ.

Đèn phòng vừa bật.

Ánh sáng không sáng quá, lờ mà lờ mờ, Ninh Mông ngẩng đầu đã nhìn thấy đối phương đứng ở mép giường, từ trên cao mà nhìn xuống cô.

Sau đó, cô đã thấy được một đôi mắt lục quen thuộc.

Cô há miệng thở dốc, “… Thời Thích?”

Đối phương cũng không trả lời, chỉ mặc một cái áo sơ mi, mơ hồ hiện ra thân hình gầy nhưng rắn chắc, cả người

bao phủ dưới một lớp lạnh lùng tàn bạo, lại lộ ra sự tự phụ và cao ngạo.

Màu xanh biếc trong mắt như lắng một lớp mực đen, hiện ra cảm giác âm u.

Thời Thích hình như không còn giống…

Ninh Mông cau mày, cảm thấy có chỗ nào đó hơi không đúng.

Vừa nhớ tới những chuyện mình đã làm kia, trong lòng cô liền chột dạ, giọng điệu cũng trở nên yếu đi: “Cái đó… Có thể cởi ra cho tôi không?”

Trói như vậy, cô rất hoảng đó.

Thời Thích bỗng nhiên khom lưng, kề sát vào cô, giọng nói mềm mỏng thong thả: “Không thể.”

Hai người cách nhau rất gần, Ninh Mông trợn to mắt nhìn gương mắt phòng đại kia, vẫn giống như trước đây, đẹp đẽ, tinh tế.

Cô lại gần như thở không nổi.

“Tôi sẽ không buông tay một lần nữa.” Thời Thích nói.

Ninh Mông như nghe được mùi nghiến răng nghiến lợi.

Cô nhẹ quay mặt đi, nhỏ giọng giải thích: “… Tôi không có cố ý rời đi.”

Âm thanh mềm mềm mại mại như vậy, xứng với khuôn mặt nhỏ, chân mày nhíu lại, nhu nhược không chịu nổi, làm người ta sinh ra ý muốn bảo vệ.

Ánh mắt Thời Thích chớp loé, sau đó lùi lại, ngồi ở mép giường.

Đèn phòng vẫn sáng ở nơi xa xa, càng khiến bên này có vẻ tối tăm.

Ninh Mông lặng thầm rụt sang bên cạnh, lén liếc mắt ngắm Thời Thích một cái, phát hiện anh đang cúi đầu không biết làm gì.

Đột nhiên cô có hơi lo.

Không phải là nghĩ làm sau để tháo cô ra làm tám miếng chứ… Mới lần đầu tiên gặp đã trói cô lại, cảm giác tương lai sẽ rất đau khổ.

Cô nhịn không được mở miệng: “… Xin lỗi.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Thời Thích lập tức đặt trên người cô, đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, mới cau mày mở miệng: “Lần này là vẻ ngoài thật của em?”

Hình như vừa nãy anh cũng không nhìn thấy dấu hiệu nhập hồn vào người.

Nhớ tới một màn trong thanh máy đó, gần như lướt qua bên cạnh, anh vừa nghĩ đã sợ.

Thời Thích nhìn chằm chằm cô, chỉ việc ngồi một bên, lại vẫn cho Ninh Mông một cảm giác là anh đang nhìn xuống cô từ trên cao.

Loại cảm giác này rất kì lạ.

Cô vứt suy nghĩ này ra, đưa đôi tay bị trói ra trước mặt anh, nói: “Anh mau giúp tôi cởi trói.”

Nút thắt dây đỏ cột trên cổ tay, giống như lắc tay, khá đẹp.

Không ngờ rằng, Thời Thích dời mắt, đặt ở phía trên đó một lúc, lại cười lạnh, buộc chặt dây lại.

Ninh Mông kêu ra tiếng: “… Đau.”

Dây thừng chợt buộc chặt như vậy, gần như là đau muốn chết.

Môi dưới bị cắn hiện ra một vòng dấu răng, sau đó răng buông ra mà dần dần biến mất, trong sự thay đổi tăng thêm loại xinh đẹp bị làm nhục.

Thời Thích nâng đôi tay trói chặt cô lên, ngón tay vẽ vài cái.

Động tác nhẹ nhàng, móng tay chạm ở phía trên, Ninh Mông lại cảm thấy có chút ngứa, nhịn không được mà giật giật, lại bị anh đột ngột nắm lấy, không nhúc nhích được.

Anh xiết cằm, khoé môi cong lên, nói ra những lời hoàn toàn tương phản với vẻ mặt của anh: “Tôi cũng đau.”

Vô cùng đau đớn.

Ninh Mông trừng mắt lớn mà nhìn anh, có hơi không thể tin được.

Bây giờ Thời Thích giống như có một lớp khói mù vấn vít quanh thân, khí thế kinh người, làm cô không thở được, căn bản là không thể nghĩ được sau đó sẽ làm gì.

Suy nghĩ của cô đều hiện ra trên mặt, cực kì rõ ràng.

Biểu cảm của Thời Thích không có một chút thay đổi, lẳng lặng nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm trên dây đỏ, di chuyển xuống phía dưới.

Vết đỏ do thít chặt hiện ra trên cổ tay trắng nhỏ.

Ninh Mông cuối cùng cũng nhịn không được mà mở miệng: “Anh muốn thế nào mới cởi cái này ra chứ?”

Đây là tình huống gì vậy, cô còn nghĩ lần trước bản thân bại lộ, bây giờ đến nương nhờ Thời Thích, giải quyết vấn đề không có hộ khẩu của mình.

Ai ngờ vừa đến đã biến thành kiểu này.

Môi Thời Thích mím chặt thành một đường, sau đó thong thả ung dung hỏi ngược lại: “Vì sao muốn cởi?”

Biểu cảm lạnh lùng trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra sự âm u.

Anh thu tay, nhìn thẳng vào hai mắt cô, thong thả nói: “Tôi còn muốn trói chặt… cả chân em.”

Hơi thở phả lên mặt, dâng lên một tia ấm áp.

Ninh Mông trừng mắt nhìn anh, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên, ngẫm lại bản thân còn ở dưới tay anh, lời nói đến bên miệng lại trở nên yếu ớt: “Anh có năng lực như vậy, sao không trói cả người tôi lại luôn đi?”

Thời Thích kinh ngạc một tiếng, trả lời: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Ninh Mông: “…”

Thời Thích rác rưởi.

*****

Tôi đã chờ không kịp.

——《Quyển nhật ký nhỏ Thời Thích lén giấu đi》