Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 120: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (39)




Dịch: Lạc Đinh Đang

Trong hộp là một cây trâm ngọc được điêu khắc tinh tế, trêи đỉnh khảm một viên Minh Châu tỏa sáng lung linh, trong Minh Châu như có sương mù mờ ảo di động. Trêи cây trâm khắc vô số trận pháp, mơ hồ có lực lượng cổ xưa ẩn hiện trong đó.

Ngay cả đứa không chút kiến thức nhu Tiền Thiển cũng biết cây trâm này không phải vật phàm! Cũng không biết tay ngựa giống này lấy được nó ở đâu, chẳng lẽ đây là vận may chém không hết của nam chính?

"Thứ này không tệ." Lục Phù Diêu khẽ gật đầu, rồi khép hộp ngọc đẩy lại về phía ngựa giống nam: "Vô công bất thụ lộc, vật quý như này nên cất kỹ thì hơn."

"Lời đó của tiên tủ sai rồi." Ngựa giống nam lại đẩy hộp về: "Thực không dám giấu, ta vừa gặp đã cảm mến tiên tử, nhưng lại không dám mạo muội. Trâm ngọc này là thứ yêu thích ta cất giữ nhiều năm, giờ tặng cho nữ tử ta thích cũng là thể hiện tấm lòng của ta. Tiên tử đừng ngại, ta chỉ muốn nhìn người trong lòng cài trêи đầu cây trâm tốt nhất mà thôi chứ không có ý gì. Ta chỉ yêu thích tiên tử chứ không có ham muốn thèm khát."

Tiền Thiển: (⊙o⊙)! Đcmn! Tay ngựa giống này biết ăn nói quá đê! Kỹ năng tán gái max điểm! Bảo sao mà ôm được cả đống vợ! Ủa mà gã không nhìn thấy sắc mặt xám xanh của đám nữ nhân xung quanh à?

Đương nhiên không phải ngựa giống nam không nhìn thấy. Gã đẩy trâm ngọc về phía Lục Phù Diêu rồi nhanh chóng đứng dậy: "Tiên tử, rất mong được đồng hành với nàng trong bí cảnh Tiểu Chu Thiên. Sau khi ta và Nguyệt Nhi cầm ngọc bài tới thì chờ nàng ở cửa bí cảnh."

Nói xong như sợ bị từ chối, chưa đợi Lục Phù Diêu mở miệng đã bảo với ba nữ nhân bên người: "Chúng ta đi thôi." Rồi dẫn đầu quay người rời đi.

Ba nữ nhân quay đầu oán hận trừng mắt liếc Lục Phù Diêu, rồi vội vàng chạy theo ngựa giống nam.

Trong nháy mắt xoay người, khóe miệng gã ngựa giống hiện ra ý cười nhất định phải có. Gã biết mỹ nữ áo xanh vừa ý cây trâm ngọc kia! Gã cam đoan nàng sẽ không để lại cây trâm ngọc ở tửu lâu, nhất định sẽ mang đi. Chỉ cần nàng cầm trâm ngọc của gã, nữ nhân này sẽ không thoát khỏi tay!

Lúc theo đuổi nữ nhân thì thủ đoạn rất quan trọng! Rõ ràng bây giờ không phải thời cơ tốt để quấn lấy. Dù sao xem chừng mỹ nữ áo xanh sẽ tới bí cảnh Tiểu Chu Thiên bất kể có nhận ngọc bài của gã hay không, lúc đó tìm cơ hội xích lại là được. Còn phải tìm chút đồ hiếm dỗ dành tiểu nha đầu ngu ngốc kia, dường như nàng ta là bảo bối đầu quả tim của mỹ nữ áo xanh...

Ngựa giống nam càng nghĩ tâm tình càng tốt, nếu không phải hiện giờ không thích hợp lắm, quả thực gã muốn cười to đắc ý. Gã hoan hỉ dẫn ba mỹ nữ rời tửu lâu, ngay cả bóng lưng cũng phơi phới, hoàn toàn không để ý tới nụ cười quỷ dị của Lục Phù Diêu phía sau.

Ngựa giống nam và hậu cung của gã vừa rời đi, Tiền Thiển và Chương Hàm Ly sáp tới gần, tò mò mở hộp ngọc ra. Đại Bạch và Tiền Đa Đa, Tiền Mãn Mãn cũng vội vàng tới góp vui. Cộng thêm Lục Phù Diêu, ba đầu người, ba đầu thú, tổng cộng mười hai con con mắt đều nhìn chằm chằm thứ trong hộp ngọc.

"Chủ nhân," Người lên tiếng đầu tiên là Tiền Mãn Mãn,: "Năng lượng dao động trêи thứ này có phần trùng khớp với gã nam nhân kia."

"Ta biết, chúng ta trở về rồi hãy nói." Lục Phù Diêu gật đầu, bộp một cái khép hộp ngọc vào, quay đầu nhìn Tiền Thiển: "Tiểu Thiển, hôm nay không dẫn nàng tới Lâm Lang Các được rồi, nàng trở về với ta trước đã."

Nhìn sắc mặt nghiêm túc của Lục Phù Diêu, Chương Hàm Ly và Tiền Thiển liền biết sự tình không nhỏ. Hai người vội vàng theo Lục Phù Diêu trở lại đại trạch Chương gia.

Bước vào viện của Chương Hàm Ly, Lục Phù Diêu lập tức thiết hạ vô số trận pháp xung quanh, móc ra hơn hai mươi cái trận bàn. Cái viện không to mà thiết lập hàng đống trận pháp khiến Tiền Thiển hơi líu lưỡi. Xem ra cái trâm ngọc này rất quan trọng, nếu không Lục Phù Diêu sẽ không kỳ công thế này.

Thiết lập trận pháp xong xuôi, Lục Phù Diêu quay đầu dặn Chương Hàm Ly: "Hàm Ly phát một cái phù đưa tin cho cha ngươi, bảo vì chuyện bí cảnh Tiểu Chu Thiên nên mấy ngày nay ta muốn dẫn các ngươi bế quan, đừng để ai tới quấy rầy."

Chương Hàm Ly gật đầu nghe, lập tức phát một cái phù đưa tin cho cha y.

Xong hết thảy, ba người, ba thú vây quanh trâm ngọc, Tiền Thiển nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra chỗ nào huyền bí, đành phải mở miệng hỏi thăm: "Sư thúc tổ, cái trâm ngọc này đặc thù chỗ nào mà người coi trọng thế?"

Lục Phù Diêu khẽ cong miệng, cười như mẫu đơn nở rộ: "Trước khi ta xảy ra chuyện từng thấy cây trâm này ở động phủ của đại năng thượng cổ trêи Đạm Vân Sơn."

"Hả? Chính là động phủ ngài xảy ra chuyện?" Tiền Thiển giật mình.

Lục Phù Diêu chậm rãi gật đầu.

"Không đúng!" Tiền Thiển gãi gãi đầu: "Sư thúc tổ, ta nhớ ngài đã nói đã vơ vét sạch cái động phủ đó rồi mà."

"Không sai!" Lục Phù Diêu từ từ nhắm mắt, như đang cảm giác thứ gì đó.

"Không phải chúng ta nhân lúc vị kia hôn mê đã cầm nhẫn trữ vật là linh kiếm bản mệnh của ngài về rồi ư? Sao giờ cây trâm lại ở trong tay gã? Chẳng phải đồ vật trong động phủ đều ở nhẫn trữ vật à?" Tiền Thiển cúi đầu nhìn trâm ngọc, càng nhìn càng hoang mang.

"Nàng nói đúng!" Lục Phù Diêu mở mắt ra: "Quả thực ban đầu trâm ngọc này ở trong nhẫn trữ vật của ta, lúc ta dưỡng thương ở Diệu Linh Tông còn kiểm tra một lần, tính đợi tu vi nàng cao chút sẽ đưa nàng dùng. Nhưng về sau lúc chúng ta trốn đi, khi ta chỉnh lý vật phẩm lại phát hiện cây trâm ngọc này bay biến mất tiêu."

"Sao lại thế..." Tiền Thiển ngây người, cái này rõ ràng không hợp với lẽ thường. Lúc ở Diệu Linh Tông gã ngựa giống kia đã gặp Lục Phù Diêu đâu! Dù gặp được thì cũng không thể vượt qua Lục Phù Diêu để lấy được đồ trong nhẫn trữ vật của hắn.

"Sư phụ, ở Diệu Linh Tông ngài đã tiếp xúc với vị trêи Kiếm Phong rồi à?" Chương Hàm Ly cũng không sao tưởng tượng nổi.

"Cũng không!" Lục Phù Diêu trả lời rất quả quyết.

"Vậy theo lý thuyết gã không thể lấy được đồ trong nhẫn trữ vật của sư phụ." Chương Hàm Ly cau mày, chăm chú nhìn cái trâm ngọc cổ quái kia.

"Đúng là gã không thể lấy được. Nhưng nếu là tự cái trâm ngọc này trốn đi thì chuyện này rất có ý tứ." Khóe miệng Lục Phù Diêu lại bật ra nụ cười quỷ dị.

"Tự trốn? Chẳng lẽ nó có linh trí?" Tiền Thiển nhanh chóng gọi Trường Không ra để nó nhìn giúp. Đáp án thu được là phủ định. Nhưng không có linh trí thì nó trốn kiểu gì đây...

"Lúc ta thấy nó, nó và một cái nhẫn ngọc đều đặt trong hộp ngọc này." Ngón tay Lục Phù Diêu gõ gõ hộp ngọc: "Chất liệu, khí tức, linh lực dao động của nhẫn ngọc và trâm ngọc này đều đồng bộ, rõ ràng là một đôi. Lúc đó ta chọn nhẫn ngọc vì nhẫn ngọc là kiểu nam."

"Ngài luyện hóa nhẫn ngọc? Vậy sao ta không thấy?! Chẳng lẽ lại bị vị trêи Kiếm Phong đạt được rồi?" Tiền Thiển hỏi.

"Quả là ở trong tay gã thật. Khi ấy vội quá nên ta chỉ luyện hóa sơ bộ chứ chưa hạ lạc ấn thần hồn." Lục Phù Diêu nhìn Tiền Thiển một chút: "Nhẫn ngọc là cái Tiên phủ kia."

"Cái gì?!" Tiền Thiển và Chương Hàm Ly đều sợ ngây người! Họ đều kính sợ nhìn trâm ngọc trước mặt. Nhẫn ngọc là Tiên Phủ, vậy cái này là cái gì?!