Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 86: Sư thúc tổ, ta thật sự không muốn làm nhân vật phản diện (5)




Tiền Thiển bối rối nhìn Lục Phù Diêu, hiếm khi muốn từ chối: "Tiền bối, như vậy không tốt lắm đâu? Lại nói, trữ vật giới chỉ của sư thúc tổ ta ngài lấy cũng vô dụng! Bên trên khắc ấn thần hồn của hắn, ngài không mở được..."

"Nói ít thôi!" Lục Phù Diêu trừng mắt: "Muốn sống thì ngoan ngoãn làm đi."

Tiền Thiển bị uy hiểm từ từ dịch về phía Tiêu Đồng Phong, vừa di chuyển vừa nhìn biểu cảm Lục Phù Diêu. Lục Phù Diêu thấy bộ dáng lề mề của cô cũng không nói lời nào, chỉ hơi cười lạnh.

Nhưng đúng lúc này, Tiền Thiển đầu mình nhói đau, bịch một tiếng quỳ trên sàn, mồ hôi lạnh túa ra như mưa. May là Lục Phù Diêu vẫn hạ thủ lưu tình, không tạo thành tổn thương gì với thức hải Tiền Thiển mà chỉ cảnh cáo cô.

Bà nội nó! Ỷ tu vi cao, thần thức mạnh mà bắt nạt người ta à! Trong lòng Tiền Thiển đã mắng mười tám đời tổ tông Lục Phù Diêu, vội vàng lảo đảo đứng lên, chạy đến cạnh Tiêu Đồng Phong đang hôn mê.

"Tiền bối, ngài muốn lấy thật à?" Tiền Thiển khá là khó hiểu với hành vi của Lục Phù Diêu. Trên trữ vật giới chỉ có khắc ấn thần hồn, trừ khi tu vi cao hơn một cấp lớn, nếu không tuyệt đối không thể xóa khắc ấn thần hồn của người khác.

Lục Phù Diêu chỉ là Trúc Cơ kỳ, mà Tiêu Đồng Phong đã Kim Đan kỳ, nàng cầm trữ vật giới chỉ của người ta cũng vô ích! Trừ khi... Trừ khi sau lưng Lục Phù Diêu có lão quái Nguyên Anh làm chỗ dựa.

Trong kịch bản đâu thấy nói gì... Tiền Thiển vuốt vuốt giới chỉ của Tiêu Đồng Phong, yên lặng suy nghĩ.

"Nhanh mang tới đây, lề mề cái gì." Lục Phù Diêu không kiên nhẫn nổi. Nàng đưa mắt nhìn, đã sắp tới địa phận Diệu Linh Tông rồi.

Tiền Thiển ngoan ngoãn đưa giới chỉ cho Lục Phù Diêu, nhưng Lục Phù Diêu cũng không động, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô: "Ta không nhúc nhích được! Ngươi đặt giới chỉ lên tay ta, kiếm thì ngươi cứ cầm trước. Dừng Linh thuyền lại."

"Cái gì? Dừng lại?" Tiền Thiển khó hiểu, vị tiểu thư xinh đẹp nhất đại lục này lại chơi cái trò thiêu thân gì thế. Nhưng cô chỉ là gân gà Luyện khí tầng 3 nên không dám trái lời.

Tiền Thiển dừng Linh thuyền dưới một gốc đại thụ, sắc trời đã gần hoàng hôn, bốn phía không người. Sau khi cô xác nhận an toàn thì đeo trữ vật giới chỉ của Tiêu Đồng Phong lên tay Lục Phù Diêu, sau đó lui về một bên ngoan ngoãn chờ chỉ thị của Lục Phù Diêu.

Có lẽ bị hành động khờ khạo của Tiền Thiển chọc cho tức đến nội thương, sau khi Lục Phù Diêu nhận giới chỉ thì nằm trên Linh thuyền thở dốc. Không lâu sau đó, Tiền Thiển chấn kinh phát hiện, thế mà trữ vật giới chỉ của Tiêu Đồng Phong lại biến mất! Cmn Lục Phù Diêu che giấu được kìa!!! Nàng ấy làm thế nào vậy!!!

Tiền Thiển khiếp sợ trừng mắt nhìn ngón tay Lục Phù Diêu, ra sức dụi mắt. Nếu không phải vừa nãy cô tự tay đeo trữ vật giới chỉ của Tiêu Đồng Phong lên tay Lục Phù Diêu, cô cũng nghĩ mình đã nhìn lầm đấy! Lục Phù Diêu không hổ là một trong các nữ chính, quả nhiên có chút tài năng! Chuyện vượt cấp khống chế trữ vật giới chỉ của người khác cũng làm được!

"Ngươi..." Lục Phù Diêu gian nan cất tiếng: "Ngươi là đệ tử ngoại môn? Ngươi đang trực ở phong nào, quen biết những ai?"

Tiền Thiển không rõ vì sao Lục Phù Diêu muốn hỏi chuyện này, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đáp lời. Dù sao dạng tôm cá nhãi nhép diễn viên quần chúng như cô cũng chẳng có gì để giấu: "Ta là đệ tử ngoại môn Kiếm Phong, nữ đệ tử kiếm tu chúng ta khá ít, nơi ở rộng rãi nên ta ở một mình, không quen biết sư tỷ nào."

"Hả? Ngươi là kiếm tu á?!" Lục Phù Diêu cảm thấy tam quan mình sụp rồi lại dựng mới! Trên đời có kiếm tu không dám giết Yêu thú ư! Đúng là khiến người ta thấy mà câm lặng!

Tiền Thiển thấy nàng ấy đờ người thì bĩu môi không đáp. Lục Phù Diêu giật mình cũng là chuyện bình thường, quả thực cô không ra dáng một kiếm tu chút nào.

Lục Phù Diêu nhắm mắt không chuyện. Giờ nàng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đánh cược một lần, giao bản thân cho kẻ ngu xuẩn không đáng tin này. Cũng may, tiểu tu sĩ này ngu thì ngu thật nhưng tâm tính khá thuần lương. Dù tâm tính không viết lên mặt nhưng nàng rơi vào tình trạng này đã không chọn được nữa. Nếu tin lầm người... Coi như vận mệnh nàng xui đi.

Nghĩ tới đây, Lục Phù Diêu không do dự nữa, trên ngực nàng xuất hiện một tấm phù và một bình đan dược, thứ này là nàng mới lấy ra từ trữ vật giới chỉ.

"Ngươi qua đây." Lục Phù Diêu gọi Tiền Thiển. Tiền Thiển nghe lời bước tới, nhìn lướt qua đan dược và phù trên ngực nàng ấy.

"Đút đan dược cho ta, ta cần thời gian luyện hóa. Ngươi dán mấy tấm Ẩn Thân Phù này lên người ta. Sau khi vào tông môn thì giao người bên cạnh ngươi ra rồi trực tiếp đưa ta về chỗ ở của ngươi. Không được nói cho bất kỳ ai, rõ chưa?" Ánh mắt Lục Phù Diêu sáng quắc nhìn chằm chằm Tiền Thiển.

Tiền Thiển yên lặng gật gật đầu, đổ một viên đan dược đút vào miệng Lục Phù Diêu.

Dường như ăn hết đan dược tinh thần Lục Phù Diêu đã khá lên. Nàng nhìn Tiền Thiển hỏi: "Ngươi muốn cái gì? Ta sẽ không để ngươi phí công giúp sức đâu."

Tiền Thiển nghe thấy lời này vui đến vô cùng. Quả là buồn ngủ gặp chiếu manh, giờ cô đang thiếu nhất là tài liệu giảng dạy, có tài liệu giảng dạy mới cố gắng học tập mỗi ngày hướng về phía trước được. Tiếc là điểm cống hiến tông môn không tích đủ, không đổi được cái gì.

"Ngài có phù lục ngọc giản không? Hoặc trận pháp cũng được. Không cần cao cấp, loại sơ cấp mua bên ngoài cũng được, ta muốn học một ít nhưng không đủ điểm cống hiến để đổi." Tiền Thiển nói xong nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Hoặc là công pháp kiếm tu cũng được, chỉ cần mạnh hơn cái loại miễn phí tông môn chúng ta phát là ngon rồi."

"Chỉ những thứ này?" Lục Phù Diêu hơi giật mình, đồ Tiền Thiển muốn đều rất phổ biến, công pháp cấp thấp và ngọc giản tu luyện chỉ cần tốn ít Linh thạch là mua được bên ngoài.

Tiền Thiển gật đầu: "Chỉ những thứ này. Điểm cống hiến tông môn của ta không đủ, muốn đổi cũng không đổi được. Công pháp thì ta không mua nổi."

"Được!" Lục Phù Diêu đồng ý rất sung sướng, sau đó nhắm mắt lại không nói nữa.

Tiền Thiển cũng không quấy rầy nàng ấy, thỏa thuận giao dịch xong xuôi thì chuyện của Lục Phù Diêu cô nhất định phải giúp. Cô cầm tấm Ẩn Thân Phù kia dán trên người Lục Phù Diêu, điều khiển phi thuyền tiếp tục bay về phía tông môn.

Rìa ngoài cùng Đạm Vân Sơn giáp ranh với Diệu Linh Tông, dần dần thấy nhiều người hơn. Tiền Thiển thấy một tu sĩ mặc áo đệ tử nội môn dẫn một đám tu sĩ cấp thấp ngự kiếm bay về tông môn, nhìn y như vịt mẹ dẫn theo một đàn con nhỏ.

Tiền Thiển theo sau quan sát một hồi, cảm thấy dáng dấp nam tu dẫn đầu khá giống tam đệ tử của chưởng môn Chương Hàm Ly. Tiền Thiển khá ấn tượng với hắn vì người này cũng là pháo hôi có chút danh tiếng trong kịch bản.

Theo lý thuyết, Chương Hàm Ly là đệ tử chưởng môn thiên phú tốt nhất, thượng phẩm băng linh căn, có vốn thiên phú để liều mạng với nam chính. Bốn mươi ba tuổi đã Trúc Cơ, chỉ chậm sáu năm so với nam chính ba mươi bảy tuổi trúc cơ, hiện giờ là tu vi Trúc Cơ tầng 7, tốc độ tu luyện khá nhanh. Xuất thân gia tộc lớn, vóc người tuấn tú, còn có vị hôn lê xinh đẹp môn đăng hộ đối. Người như vậy nhìn thế nào cũng là thiên chi kiêu tử.

Nhưng Chương Hàm Ly không may! Người thành thật chỉ biết cắm đầu tu luyện đụng độ với gã ngựa giống xuyên đến, bàn tay vàng không lớn bằng người ta nên chỉ có thể chịu số mệnh là tên đồng tử đưa bảo vật cho nam chính. Y bị nam chính đoạt bảo vật gia truyền, và... vị hôn thê xinh đẹp.

Đương nhiên, so với người khác Chương Hàm Ly không quá xui xẻo. Nam chính Tiêu Đồng Phong gặp phải bảy tám tên đồng tử vừa đưa bảo vật vừa giao vợ thế này, y là người duy nhất giữ được mạng. Mặc dù chết với bị phế linh căn không khác nhau là bao...