Mỗi Lần Quay Đầu Đều Nhìn Thấy Tình Địch Đang Cười

Chương 35: Che giấu




Editor: Chymteo



Một lần nữa trở lại căn phòng quen thuộc, tâm trạng Lâm Nhuyễn rất thoải mái, nhưng vẻ mặt Miên Miên lại tràn đầy rối rắm. Nó vẫn luôn không thích chủ nhân và Lâm Diệu ở bên nhau, bởi vì cảm thấy Lâm Diệu sẽ bắt nạt chủ nhân, nhưng khi chủ nhân rời khỏi đối phương thì trở nên rất đáng sợ, điềm tĩnh và dứt khoát, không dễ thương chút nào, thậm chí bây giờ còn giết người… Cho dù đó chỉ là một đống dữ liệu cũng thật đáng sợ QAQ

Chủ nhân, ngài bị làm sao vậy, Miên Miên rất sợ QAQ

“Miên Miên, đến phòng này rồi thì Lâm Diệu không thể đi qua phải không.” Sau khi Lâm Nhuyễn nhìn quanh căn phòng quen thuộc, cậu nằm lên giường, chăn bông mềm nhẹ quen thuộc làm cho người ta buồn ngủ.

Miên Miên bay đến bên gối ngồi xuống, [Vâng, hệ thống vẫn coi trọng quyền riêng tư của mỗi người, nhưng mà Lâm Diệu là người có quyền hạn cao nhất. Anh ta có thể mở một thấu kính thông qua tấm gương trong phòng của ngài, nhìn mọi hành động của ngài qua gương…] Nói đến đây, Miên Miên nhớ tới cảnh trước đây có địch ngoại xâm, lúc đó còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, bây giờ đã biết Lâm Diệu đã là người có quyền hạn cao nhất, mọi việc cũng đã rõ ràng.

[Chủ nhân, ngài có nhớ mỗi lần tắm rửa hệ thống đều biểu hiện có kẻ địch xâm lược không? Bởi vì sau khi mở thấu kính không thể thay đổi theo ý muốn, cho nên em đoán chiếc gương đó hẳn là ở trong phòng tắm, vì vậy lúc ngài tắm rửa Lâm Diệu mới muốn xông vào. Thật không biết xấu hổ!] Miên Miên cảm thấy phẫn nộ khi nghĩ đến điều này.

… Nhìn trộm ư?

Lâm Nhuyễn quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, cậu cũng đã từng nghe Miên Miên nói đến địch ngoại xâm, mỗi lần cậu tắm đúng là đều xảy ra chuyện, cuối cùng làm cho Miên Miên vừa thấy cậu đi tắm là dọn sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch.

“Vậy thì anh ta đã nhìn thấy dáng vẻ của tao rồi sao?”

Miên Miên gật đầu như mổ thóc.

Nhìn thấy Lâm Nhuyễn đang chìm trong suy nghĩ, Miên Miên uốn éo người xem xét chuỗi dữ liệu thừa trong cơ thể, sau đó đáng thương nhìn lên, [Đúng rồi chủ nhân, rốt cuộc ngài định làm gì, tại sao lại muốn đọc mã dữ liệu của mục tiêu công lược?]

Lâm Nhuyễn không thèm để ý xoa đầu nó, “Trước đây không phải tao đã nhờ mày đọc mấy số hiệu của mấy loại hoa và thực vật ở trong thế giới sao, bây giờ chỉ là đổi một mục tiêu khác thôi.”

… Phương pháp thay đổi mục tiêu này quá tàn nhẫn. TAT

“Được rồi, thả số liệu ra cho tao xem.” Ngay sau khi Lâm Nhuyễn nói xong, Miên Miên “pi” một tiếng, một mã nguồn số hiệu dày đặc xuất hiện trên chính màn hình, nhàm chán phức tạp.

Nhưng ánh mắt Lâm Nhuyễn lại lóe lên tia sáng.

……

Nửa tháng sau.

[Chủ nhân, Lâm Diệu nói muốn đi qua.] Bởi vì bây giờ Lâm Nhuyễn đã bị Lâm Diệu đóng dấu, Lâm Diệu không cần dùng sức mạnh, chỉ cần trực tiếp xin là được, nhưng…

“Từ chối.” Lâm Nhuyễn không quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm đống mã nguồn. Dữ liệu vốn đã quen thuộc từ lâu được kiểm tra nhiều lần không mệt mỏi.

Miên Miên do dự, [Chủ nhân, lần trước trước trước trước đó ngài viện cớ rằng cái chết của Từ Hạo khiến tâm trạng ngài cảm thấy không tốt, lần trước trước trước ngài nói rằng mình vừa lấy lại tinh thần không muốn gặp anh ta, lần trước nữa ngài nói mình lười biếng không muốn làm gì hết… Nếu bây giờ lại từ chối, em e là Lâm Diệu sẽ thực sự phá vỡ rào chắn, hiện tại ngài thuộc về hắn, hệ thống rào chắn giữa hai người thiết kế rất mỏng.]

Lâm Nhuyễn không kiên nhẫn duỗi tay mò mẫm trong chăn, cuối cùng rút ra một cái quần lót Shin bút chì ném cho Miên Miên, “Đưa cái này cho Lâm Diệu, cho tao một chút thời gian.”

[… Chủ nhân, hay là chúng ta chụp một bức ảnh khác cho anh ta? Lần trước đã đưa quần lót rồi.] Miên Miên nâng chiếc máy ảnh nhỏ lên, không ngừng bày mưu tính kế cho Lâm Nhuyễn tranh thủ thời gian.

Lâm Nhuyễn liếc mắt một cái, miễn cưỡng đồng ý dời tầm mắt khỏi màn hình, lật người nằm ở trên giường lớn, toát ra hơi thở lười biếng, hai chân ngẫu nhiên gập lại, áo ngủ lỏng lẻo vừa lúc nửa che nửa lộ bộ vị trọng điểm. Chiếc giường lớn bằng lụa màu đen lót dưới làn da trắng trẻo, đôi mắt mờ ảo nhìn về phía máy ảnh mang theo ý vị câu dẫn người, đôi môi đỏ mọng khẽ mở khiến người ta chỉ muốn xông lên âu yếm.

Miên Miên quyết đoán nhấn nút chụp rồi cầm ảnh vừa chụp đánh giá một chút, [Ừm… Không đúng, chủ nhân, mỗi lần ngài đều làm biểu cảm cho có lệ với Lâm Diệu, nhưng mà nghĩ tới tính kế làm chuyện xấu với Lâm Diệu, như vậy đối phương chắc chắn sẽ phát hiện không ổn, đến lúc đó anh ta thật sự đi tới đây thì làm sao bây giờ?]

Lâm Nhuyễn nhướng mày, “Vậy mày nói xem phải làm như thế nào.”

Miên Miên đặt máy ảnh xuống, buồn rầu xoay vòng vòng tại chỗ, cuối cùng lăn lộn trên mặt đất, sau khi làm cho lông toàn thân rối tung lộn xộn, đột nhiên nó ngẩng đầu vui vẻ nói, [Đúng rồi chủ nhân, ngày thường khi ngài bị Lâm Diệu đùa giỡn hết lần này đến lần khác đều sẽ đỏ mặt ngại ngùng ~ chúng ta chụp một tấm ngại ngùng đi ~]

Lâm Nhuyễn do dự một lúc, chậm rãi ngồi dậy, vén bộ đồ ngủ đang vướng trên chân ra sau đó cầm lấy quần lót nhỏ mới, đỏ mặt từ từ dùng nó xoa đồ vật dưới thân, cho đến khi cơ thể cậu hơi động dục rồi mới dừng lại.

Sau đó, cậu ném cái quần lót cho Miên Miên rồi chán nản nằm xuống giường, tiếp tục nhìn chằm chằm vào chuỗi số hiệu. Mặc kệ, chuyện còn lại để cho Miên Miên xử lý.

……….

Khi Lâm Diệu nhận được bức ảnh, bụng dưới căng thẳng, lửa lại bắt đầu bùng cháy.

Trong bức ảnh, Lâm Nhuyễn đang quỳ trên giường, xấu hổ nhắm mắt lại, khuôn mặt đỏ bừng làm động tác giống như đang tự an ủi, thậm chí còn không để ý áo ngủ đã tuột khỏi vai, cắn chặt môi dưới, đến nỗi làm cho Lâm Diệu dường như nghe thấy tiếng rên rỉ của Lâm Nhuyễn, cả phòng tràn đầy cảnh xuân.

Quả nhiên hắn không nên để Lâm Nhuyễn đi!

[Chủ nhân, hệ thống chủ nói mã dữ liệu của mục tiêu công lược có dấu vết bị người sao chép, hơn nữa…] Sói con máy móc phát lại lời nhắc nhở của hệ thống chủ, nhưng vào lúc này, bên trong gương là cảnh căn phòng tắm trống trải có một người bước vào, sói con bị cuốn đi.

Hơi thở nặng nề của Lâm Diệu càng thêm nóng rực sau khi nhìn thấy người trong gương, nhưng Lâm Nhuyễn dường như vẫn không biết gì mà cởi áo ngủ xuống tắm rửa, trong lúc nhất thời cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.

………

Phòng của mỗi người chơi là một hình tứ giác cách biệt với thế giới, không có cửa sổ cũng như cửa ra vào. Ánh đèn luôn luôn sáng có thể dễ dàng xóa mờ thời gian, mờ mịt khiến người ta quên đi sự vật đang diễn ra.

Nhưng hôm nay, ánh sáng trong phòng Lâm Nhuyễn rất ảm đạm, chỉ có thể chiếu sáng lờ mờ hai bóng người giao nhau trên giường.

“Ưm… Đủ… đủ rồi…” Lâm Nhuyễn chống đẩy người phía trên, trong mắt nổi lên nước, Lâm Diệu nhìn thấy miệng khô lưỡi khô, động tác dưới thân càng thêm kịch liệt.

“Đã một tháng rồi mới bằng lòng cho tôi vào, nói, trong khoảng thời gian này em đã làm chuyện xấu gì.”

Vật dưới có cảm giác bị kẹp chặt khiến Lâm Nhuyễn không nhịn được ngồi dậy ôm Lâm Diệu, hy vọng điều này làm chậm tốc độ của hắn, “Cái gì, chuyện xấu… không phải anh đã nhìn thấy hết rồi, ưm a…”

“Tôi muốn em thành thật giải thích từng chuyện một, nếu có chuyện gì mà tôi không biết…” Lâm Diệu càng kẹp chặt đồ vật trong cơ thể hơn, uy hiếp nhấp nhô lên xuống vài cái rồi mới dừng lại, cho Lâm Nhuyễn một chút hơi thở.

Mà Lâm Nhuyễn vùi đầu vào trong lòng của Lâm Diệu, không thể nhìn rõ vẻ mặt của cậu.

“Nhanh lên.”

“… Tên thật của tôi là Lâm Nhuyễn, còn hệ thống bên cạnh tôi là một con thỏ.”

Lâm Diệu nhéo chỗ mẫn cảm bên eo Lâm Nhuyễn một cái, “Tôi muốn nghe một ít chuyện tôi không biết, cả tháng nay em đã làm gì. “

“Ưm, tôi, tôi muốn sắp xếp, sắp xếp mối quan hệ với anh.” Giọng Lâm Nhuyễn càng nói càng nhỏ.

“Giữa chúng ta có chuyện gì sắp xếp, hay là bây giờ em muốn chạy trốn? Muốn trốn thì phải xem tôi có cho hay không!”

Nhìn thấy Lâm Diệu nghiến răng nghiến lợi có xu thế tiếp tục làm, trong lòng Lâm Nhuyễn kinh hãi, cậu tùy ý biến ra cái nút lập tức ấn ngay vào.

[Chào mừng đến với thế giới “Cầm thú, mau thả pa pa ra để tôi tới!”]

[Đang tải trò chơi]

[20%]

[40%]

[60%]

………

………

[100%]