Mỗi Lần Tỉnh Dậy Đều Trở Thành Kẻ Tình Nghi

Chương 33: 33: Huyết Sắc Lãng Mạn





“Cô Chu?” Lục Lê thấy cô im lặng không nói thì lập tức lên tiếng nhắc nhở.

Tưởng Thiên Du phục hồi tinh thần, cô cười với Lục Lê, sau đó hai người lại một trước một sau đi vào thang máy.

Không biết có phải là do hôm nay đã động não quá nhiều hay không, cô trở về nhà rồi chui vào phòng ngủ và nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng mà giấc ngủ này cũng không quá yên ổn, cô cảm thấy mình mơ thấy một giấc mơ rất dài và lộn xộn, trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều cảnh tượng trước khi cô trở thành cảnh sát đặc nhiệm.

Sau đó là chuyện xảy ra sau khi cô tỉnh dậy trong cơ thể Chu Nhã, cảnh tượng này rồi lại cảnh tượng khác, không hề có trình tự nào đáng kể.

Khi cô bị tiếng thông báo liên tục trong điện thoại đánh thức thì đã là hơn bốn giờ sáng ngày hôm sau, nhìn qua cửa sổ, thậm chí trên bầu trời cũng đã bắt đầu xuất hiện ánh sáng mờ nhạt.

Cô cầm điện thoại lên mở khóa màn hình và nhìn thoáng qua, là nhóm làm việc của công ty Thiết kế Trung Nguyên.


Xem ra đêm qua mọi người lại tăng ca chiến đấu thỏa mãn yêu cầu của ba ba bên A, hẳn là vừa mới kết thúc việc tăng ca, sếp phát vài bao lì xì lớn cho vài đồng nghiệp trong nhóm nên đương nhiên là mọi người đều bày tỏ lòng biết ơn, cho nên trong nhóm mới có thể náo nhiệt như vậy.

Tưởng Thiên Du ngẩn người ngồi trên giường một lát rồi dứt khoát đứng lên, ngay khi cô vừa tắm xong thì điện thoại lại vang lên lần nữa.

“Cảnh sát Kỳ.

”Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói đặc biệt và rất dễ nhận ra của Kỳ Tử Ngang: “Cô Chu, xin lỗi vì đã quấy rầy cô nghỉ ngơi.

”Giọng nam có hơi mệt mỏi, không biết có phải là vì đã phá án suốt đêm hay không.

“Không sao, đúng lúc tôi đã tỉnh dậy.

Cảnh sát Kỳ, còn chuyện gì cần tôi phối hợp à?” Tưởng Thiên Du nói xong thì giơ tay lên lau mặt gương bị sương mù che lấp trong phòng tắm, cô nhìn gương mặt vừa xa lạ lại quen thuộc trong gương mà sững sờ, dường như trong nháy mắt ấy, cô cảm thấy mình là Chu Nhã.

“Tôi vẫn còn đang ở trại tạm giam, vừa mới hoàn thành phiên tòa thẩm vấn thứ hai với Tào Minh, gã đã thẳng thắn thú nhận tội danh mình lái xe đụng cô.

” Kỳ Tử Ngang miễn cưỡng vực dậy tinh thần.

Không đề cập đến vụ án Đinh Thiên Lãng té chết, trải qua khoảng thời gian dài bận rộn như thế, vụ án gây tai nạn bỏ trốn có thể coi như là sắp kết thúc rồi.

Cảnh sát tìm thấy vài vết máu trong khe hở đế giày của Tào Minh, bởi vì vết máu dưới đất tại hiện trường ngày bắt cóc con tin trong bệnh viện không có dấu vết bị phá hủy cho nên bọn họ suy đoán rằng máu dính vào đế giày của gã là máu của Chu Nhã.

Hơn nữa phòng kỹ thuật cũng đã trích xuất thành công các mẫu ADN xét nghiệm từ bức tường trong con đường nhỏ trên phố Trương Hoàng, tiếp theo chỉ cần máu và ADN của cô là có thể so sánh thành công, cơ bản rằng vụ án cũng có thể kết thúc rồi.

“Cảm ơn cảnh sát Kỳ.


” Tưởng Thiên Du cảm ơn, giọng nói nhẹ nhàng.

Tốt xấu gì cũng liên quan đến thân thể cô đang ở nhờ, hơn nữa cô cũng miễn cưỡng được coi là đã tham gia toàn bộ quá trình phá án, lúc này đáy lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Nhưng mà… Cô đột nhiên do dự cắn môi dưới.

Ở đầu dây bên kia điện thoại, Kỳ Tử Ngang nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, giống như có thể đoán được suy nghĩ của cô, anh lại lên tiếng: “Lúc đầu Tào Minh chỉ thừa nhận gã lái xe đụng cô mà thôi, cũng luôn khẳng định là chuyện ngoài ý muốn.

”“Sau đó thì đại khái là phòng tuyến tâm lý sụp đổ, gã lại đổi giọng nói tất cả đều là do Vương Hoằng Phương sai khiến, bởi vì Vương Hoằng Phương đã tìm gã và hứa hẹn chỉ cần có thể giải quyết cô thì Vương Hoằng Phương sẽ chữa bệnh cho con gái của gã.

”“Không ngờ tới sau đó Vương Hoằng Phương lại trở mặt không nhận người, mà gã cho rằng mình giết người nên cũng không dám báo cảnh sát, cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ đến chuyện bắt cóc con tin trong bệnh viện ép Vương Hoằng Phương phải xuất hiện.

”Dường như logic cũng không có vấn đề gì, Tưởng Thiên Du vuốt mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cô nhíu mày: “Cho nên cũng là vì đụng tôi, sau đó gã bị bắt vì bắt cóc con tin, gã mới không tiếp tục im lặng nữa mà thừa nhận tất cả?”Kỳ Tử Ngang từ chối cho ý kiến.

Sau đó hai người lại im lặng rất lâu.


Vẻ mặt của Tưởng Thiên Du ở bên này rất nghiêm túc, không biết là cô đang nghĩ gì, mà Kỳ Tử Ngang cũng không lựa chọn ngắt máy trước, càng giống như đang chờ đợi điều gì đó.

“Tào Minh gã… biết tôi sao?” Một lúc lâu sau, Tưởng Thiên Du mới không chắc chắn mà hỏi.

Kỳ Tử Ngang đáp lại rất khẳng định: “Gã nói Vương Hoằng Phương đã cho gã xem ảnh của cô.

”Vẫn không đúng lắm.

Chân mày cô vẫn nhíu chặt, Tưởng Thiên Du mím môi: “Nhưng làm sao gã biết hôm đó tôi sẽ tăng ca?”“Gã nói gã đã canh chừng trước cửa công ty cô hai ngày.

”“Không nói đến chuyện ấy, cho dù người này nói thật, tại sao tôi lại cảm thấy hình như gã không nhận ra tôi vào ngày bắt cóc con tin chứ?” Cuối cùng thì Tưởng Thiên Du cũng phát hiện ra chuyện mà cô vẫn luôn cảm thấy kỳ quái rồi.

.