Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc

Chương 39: Cây ớt không mặc được áo giáp




Cái gì?

Cấp năm?

Thôn dân nhịn không được nhớ tới trận trùng triều mình gặp hôm qua, con trùng biến dị cấp năm kia dễ dàng bị người nam nhân này giết chất, ngay cả dị năng cũng không cần kích phát.

Nếu có dị năng giả cường đại này trợ giúp, thôn làng có thể sẽ tránh được tai họa...

Chẳng qua vừa nãy bị xem thường như vậy, liệu Áo Cổ Đinh còn chịu trợ giúp mọi người hay không?

Thôn dân thấp thỏm lo âu, nhất là khi trùng triều sắp tới thì lại càng lo lắng bất an hơn.

Trưởng thôn vẫn còn quỳ dưới đất, lúng túng nói: "Áo Cổ Đinh tiên sinh..."

Áo Cổ Đinh giơ tay, vẫn chăm chú nhìn về phương xa như cảm nhận gì đó, biểu tình dần dần ngưng trọng, trái tim thôn dân cũng treo lên theo, ngày càng bất an hơn.

Chu Bách Triết cũng rũ lá cây, chăm chú nhìn về phương xa, cậu cảm nhận được rất rõ, ở phía cuối cánh rừng tựa hồ có rất nhiều thứ cường đại tồn tại, sát khí ngất trời.

Chu Bách Triết không khỏi hoảng sợ vội vàng túm lấy ống quần Áo Cổ Đinh: "Bên kia rốt cuộc là thứ gì vậy?"

Áo Cổ Đinh túm cây ớt lên đặt vào lòng mình, nghiêm nghị nói: "Có thể là có nhiều hơn một con trùng biến dị cấp năm đang điều khiển trùng triều."

Lời này vừa nói ra, đầu óc thôn dân lập tức trống rỗng như bị quẳng một quả bom nguyên tử thẳng vào đầu vậy, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

Cái này, sao có thể chứ?

Chỉ một con trùng biến dị cấp năm thôi đã khó giết rồi, thế mà hiện giờ lại... nhiều hơn một con.

Lần này, cho dù là Ớt đại vương cộng thêm vị dị năng giả cường đại này chỉ sợ cũng khó giết được, dù sao thì ngoại trừ trùng biến dị cấp năm thì còn có một đại quân trùng triều khổng lồ...

Khí tức tuyệt vọng lan tràn khắp nơi, sắc mặt mọi người đều ảm đạm, ánh mắt trống rỗng.

Thôn dân có lực chịu đựng kém thì nhịn không được quỳ rạp xuống đất khóc rống: "Làm sao đây, lần này thực sự phải chết ở đây rồi."

"Con a." Một người phụ nữ ôm đứa bé trong lòng, mắt đỏ ửng, sắc mặt tuyệt vọng lộ rõ không đành lòng.

Con của bà còn nhỏ như vậy, còn chưa hiểu chuyện, còn chưa được nhìn thế giới bên ngoài đã phải chết ở đây.

Đột nhiên trái tim giống như bị bóp nghẹt, không thể nào thở được, đau đớn tuyệt vọng làm người phụ nữ lảo đảo muốn ngã, cơ hồ đứng không vững.

Thôn dân ở bên cạnh tốt bụng vội vàng đỡ bà, vẻ mặt cũng tuyệt vọng không kém.

Lần này bọn họ... không còn ôm hi vọng nữa, bởi vì đây chính là trùng biến dị cấp năm, làm sao có thể giết nổi...

Chu Bách Triết phiền não mắng: "Chờ bản đại vương chết rồi thì mấy người khóc tang cũng không muộn!"

Dứt lời, Chu Bách Triết liền nhảy lên chỗ cao nhất, vung lá cây phần phật: "Bản đại vương không tin, không phải chỉ là mấy con trùng rác rưởi thôi sao."

Giờ phút này Ớt đại vương tràn đầy chiến ý, hoàn toàn không có chút sợ hãi hay khiếp đảm nào, hệt như một cây ớt sáng chói nhất, làm tất cả thôn dân đều nhịn không được nhìn qua, khói mù trong lòng cũng dần dần bị xua tan.

Trưởng lão sợ chết trước sau vẫn thiếu đánh như vậy, lập tức giơ chân sợ hãi gào lớn: "Này chính là trùng biến dị cấp năm, làm sao có thể thắng được, chúng ta thật sự sẽ chết ở đây."

Vừa nói, trưởng lão vừa điên cuồng lẩm bẩm: "Chúng ta sẽ chết ở đây, không còn ai sống sót."

Cứ hệt như lời nguyền, chữ chết này nháy mắt làm thôn dân nhịn không được sợ hãi, thậm chí là tuyệt vọng mờ mịt.

Đúng vậy, chúng ta sẽ chết ở đây.

Không ai... có thể sống sót.

Chu Bách Triết lạnh lùng nhìn mọi người, trong lòng phừng phừng lửa giận.

Áo Cổ Đinh ngoại trừ biểu tình có chút ngưng trọng thì hoàn toàn không có chút nào sợ hãi, anh đút tay vào túi quần, động tác trông rất thả lỏng nhưng sống lưng thẳng tắp, cánh tay hơi nhô lên đủ làm người ta nhìn ra lúc bùng phát người này cường đại cỡ nào.

Đây là một nam nhân cường đại cực kỳ tự tin.

Giờ phút này nam nhân đang chăm chú nhìn cây ớt kia, vô cùng chuyên chú, đáy mắt lộ rõ kinh ngạc.

Anh thật bất ngờ, một cây ớt, đối mặt với địch thủ đáng sợ như vậy nhưng không hề chùn bước, thậm chí còn không hề có chút sợ hãi nào.

Đó là một cây ớt rất thú vị, cũng rất thần bí.

Trong phút chốc, hứng thú của anh đối với cây ớt này lại càng nồng đậm hơn.

Chu Bách Triết nhịn không được run run, cảm thấy có hơi lạnh.

Nhóm thôn dân đời đời sinh sống ở nơi này căn bản chưa từng đối mặt với nhiều sự kiện lớn, trùng triều mười năm trước mặc dù vẫn còn khắc sâu trong ký ức bọn họ nhưng phải biết trong lần trùng triều đó, cường đại nhất cũng bất quá là trùng biến dị cấp hai mà thôi.

Mà hiện giờ lại có trùng biến dị cao hơn cấp năm, chuyện này nháy mắt đánh tan phòng tuyến tâm lý của thôn dân, làm bọn họ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, không còn dũng khí sinh tồn.

Tay trưởng thôn run run, giờ phút này ông cũng giống như đại đa số thôn dân, vô cùng sợ hãi, thế nhưng ông vẫn còn lý trí, ông là trưởng thôn, ông phải gánh vác tránh nhiệm, ai cũng có thể sợ nhưng ông thì không.

Trưởng thôn cố bò dậy, bi thương nói: "Ớt đại vương, Áo Cổ Đinh tiên sinh... trùng triều sắp tới, không biết hai ngài có kế sách ứng phó gì hay không?"

Chu Bách Triết vung vung lá cây, chú ý nhìn Áo Cổ Đinh, dò hỏi: "Cái kia... anh có biện pháp gì không?"

Áo Cổ Đinh hơi híp mắt, ánh mắt sắc bén: "Hiện giờ chỉ có một cách, toàn lực chống đỡ."

Chu Bách Triết liền hỏi ngược lại: "Không bằng chúng ta chạy đi, như vậy tốt hơn là ở lại đây chờ chết."

Nghĩ tới tập tính của trùng biến dị, khóe miệng Áo Cổ Đinh nhếch lên lộ ra nụ cười nhạt: "Năng lực theo dõi của trùng rất mạnh, trốn tránh chỉ đẩy nhanh tốc độ chết, phải giết chết toàn bộ đám trùng biến dị cấp năm kia thì nguy cơ trùng triều mới được giải trừ."

Trưởng thôn ở bên cạnh phụ họa: "Không sai, bất kể là chạy bao xa, đám trùng kia vẫn sẽ đuổi giết, không chết không ngừng."

Chu Bách Triết sửng sốt, thật khó tưởng tượng đám trùng biến dị này lại bám chặt như vậy, nhất thời có chút đau đầu, này rốt cuộc phải làm sao?

Ánh mắt Áo Cổ Đinh trầm xuống, chăm chú nhìn sắc mặt ảm đạm không còn chút hi vọng sinh tồn nào của nhóm thôn dân, trầm giọng nói: "Thân là dị năng giả, trùng biến dị còn chưa tới mà các người đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu."

Lời này làm không ít thôn dân run bắn, thậm chí ngay cả dũng khí ngẩng đầu cũng không có, bởi vì xấu hổ mà đỏ bừng mặt.

Vị cường giả kia nói không sai, bọn họ đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, thực buồn cười, đại quân trùng biến dị còn chưa tới mà bọn họ đã không còn dũng khí giơ cao kiếm laser của mình.

"Các người... không xứng làm dị năng giả." Môi Áo Cổ Đinh khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nói.

Da đầu thôn dân lại một lần nữa run lên.

Chúng, chúng ta không xứng sao?

Nháy mắt mọi người cảm thấy vô cùng tức giận, ngẩng đầu, lửa giận hừng hực dâng trào, chỉ hận không thể đốt chết người này!

Bọn họ rất muốn nói, anh dựa cái gì mà nói chúng tôi như vậy?

Áo Cổ Đinh thấy vậy thì lạnh lùng nói: "Tính khí lớn thật, thế mà dũng khí đối mặt với trùng biến dị thì không có."

Giống như một kích nặng nề nháy mắt dập tắt ngọn lửa giận hừng hực của thôn dân, làm bọn họ cảm thấy mờ mịt, đả kích nặng nề hơn gấp bội.

Đúng vậy, bọn họ dám trợn mắt trừng cường giả có thể dễ dàng giết chết trùng biến dị cấp năm nhưng dũng khí giơ kiếm laser giết trùng biến dị cấp năm thì không có, điều này buồn cười biết bao nhiêu... đáng buồn biết bao nhiêu.

Sau một lúc, mọi người rối rít cắn răng đứng dậy, cố gắng khắc chế sợ hãi, cắn răng nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không làm kẻ nhút nhát, cho dù chết cũng phải chết trên chiến trường.

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, rất nhanh, tất cả thôn dân đều điều chỉnh xong tâm tư, thoạt nhìn có tinh thần hơn rất nhiều.

Áo Cổ Đinh chăm chú nhìn nhóm thôn dân như đang nhìn binh lính của mình, khí tức cấp trên lan tràn, cường thế lãnh khốc, phút chốc làm tất cả mọi người cảm thấy rét lạnh, hệt như bị thứ gì đó chế trụ, không dám thở mạnh.

Chu Bách Triết kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân, trong lòng càng tò mò hơn, người này tuyệt đối không phải người bình thường, thế nhưng anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại muốn tới tinh cầu bị vứt bỏ này.

Chuyện này thực khó hiểu, cứ hệt như ở trong màn sương mù dày đặc vậy, vén thế nào cũng không thấy được chân tướng, Chu Bách Triết càng nghĩ càng cảm thấy ngứa ngáy, thực muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.

Chẳng qua tình huống hiện tại không thích hợp để hỏi.

Thôn dân nhanh chóng chạy về nhà trang bị vũ trang, mở ra toàn bộ cạm bẫy, những nơi cần gia cố thì gia cố, cuối cùng bọn họ tập trung ở quảng trường, chờ chỉ thị.

Đứng trên bậc thang cao nhất là Áo Cổ Đinh, hệt như một vị thần cao cao tại thượng, lạnh lùng chăm chú nhìn thôn dân, tựa hồ tỉ mỉ quan sát từng người, chân mày cũng ngày càng nhíu chặt hơn.

Nhóm thôn dân bắt đầu khẩn trương, lặng lẽ liếc nhìn nhau, cố tìm kiếm xem có điểm nào không đúng.

Không biết vì cái gì, Áo Cổ Đinh mạnh mẽ thấn bí này chỉ cần một ánh mắt là có thể làm tất cả mọi người cam tâm tình nguyện nghe lệnh, hoàn toàn không có ý giãy dụa kháng cự, cứ hệt như... người này trời sinh là thống lĩnh quân đội.

Chu Bách Triết đứng bên cạnh cũng bị không khí tĩnh lặng cảm nhiễm, không dám thở mạnh, chỉ cần bị ánh mắt Áo Cổ Đinh quét qua liền nhịn không được khẩn trương, sợ run cả người.

Thật sự kỳ quái.

...

Áo Cổ Đinh hơi nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Thân là dị năng giả lại không bảo vệ tốt áo giáp của mình."

Lúc này mọi người mới hiểu ra, sau đó lập tức xấu hổ.

"Hừ, cho dù là dân nghèo cũng có thể mua được, nói cho tôi biết, vì sao các người lại không sửa chữa áo giáp?" Khí thế của Áo Cổ Đinh lại càng mãnh liệt hơn, giờ phút này ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao làm mọi người run lẩy bẩy, cúi đầu, không dám lên tiếng.

Bởi vì dị năng giả cường đại này nói không sai.

Ở thế giới tương lai, giá sắt thép không hề đắt đỏ, cho dù là dân nghèo cũng mua được, mặc dù thứ này không thể chống cự được công kích của trùng biến dị cấp hai nhưng có thêm một lá chắn che chở thì chẳng khác nào tăng thêm khả năng sinh tồn.

"Nhìn áo giáp là biết các người chưa từng biết quý trọng nó." Áo Cổ Đinh chỉ một người ở trước mặt: "Chỗ này sớm đã rỉ sét, trên mặt còn dính đầy bụi bặm, ông chưa bao giờ lau nó."

Người nọ xấu hổ che áo giáp, lắp bắp nói: "Đúng, đúng vậy, thật xin lỗi."

Ánh mắt Áo Cổ Đinh rét lạnh, giọng điệu giống như che giấu cuồng bạo càng làm người ta sợ hãi bất an hơn.

"Ông có lỗi không phải với tôi mà là tính mạng của ông, áo giáp giống như sinh mạng thứ hai của dị năng giả."

Nói xong lời này, đáy mắt Áo Cổ Đinh tựa hồ lóe lên một tia buồn phiền, bởi vì lời này anh đã nói rất nhiều lần với những binh lính của mình.

Dị năng giả có tật xấu là quá tự tin, bọn họ đều nghĩ rằng chỉ cần dựa vào kiếm laser là có thể giết chết đám trùng biến dị kia.

Thế nhưng không ít binh lính đã chết vì sự tự đại này.

"Chúng tôi biết sai rồi." Nhóm thôn dân cúi đầu, xấu hổ nói.

Chu Bách Triết nghe vậy thì cảm thấy đối phương nói rất có lý, không có cách nào phản bác, áo giáp đúng là rất quan trọng, nghĩ nghĩ một chút liền nhịn không được cúi đầu nhìn chằm chăm da thịt non mềm của mình, còn có mớ cây lá non nớt đến mức tựa hồ chỉ cần bóp nhẹ là chảy ra nước.

Một lúc sau, Chu Bách Triết đơ mặt đỡ mấy quả ớt bị siêu vẹo.

Đáng chết, ông đây căn bản không thể mặc được áo giáp.

Lúc này, A Ngưu hơi bước tới trước, thực nghiêm túc hỏi: "Áo Cổ Đinh tiên sinh, vì sao ngài lại không mặc áo giáp?"

Áo Cổ Đinh chỉnh lại tay áo, lạnh nhạt nói: "Người có dị năng cấp cao thì không cần dùng tới áo giáp nữa."

Lời nói này thực ngang ngược, nhóm thôn dân rung động không, tựa hồ nhớ lại tình cảnh người này vung một kiếm giết chết con trùng biến dị kia, ngay cả dị năng cũng không kích phát.

Chu Bách Triết đơ mặt đỡ quả ớt, cơ hồ muốn trừng mắt.

Người này, lúc nào cũng giả vờ trang bức.

Đúng là muốn chết cây ớt mà!