Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 20: Chương 20






Vẫn là phòng khám bệnh lần trước, Hàn Thanh Từ từ trong thôi miên tỉnh lại, có chút hoảng hốt, hắn nghiêng đầu, nhìn rèm cửa màu trắng bị gió thổi hơi rung nhẹ rơi xuống đất phía bên ngoài, mấy cây Ngô đồng bên ngoài như đứng lại, được đóng trong khung hình lồng kính vậy.
" Cảm giác lần này thế nào?" Alger Trần giọng hỏi.
Hàn Thanh Từ chống tay lên ghế , ngồi dậy, hồi tưởng đến giấc mộng vừa rồi nói : " Cũng không tệ lắm."
Alger thỏa mãn giãn ra lông mày, " Tôi nghĩ anh có thể tái hiện lại giấc mộng , cùng phu nhân ngủ chung, phối hợp với trị liệu thôi miên, bệnh của anh sẽ tốt lên."
Nghĩ đến Khương Bích Tuyết, Hàn Thanh Từ trong lòng trầm xuống, hắn nghĩ theo thời gian trôi qua, bọn họ nhất định sẽ ngày càng thân mật, nhưng kể từ sau ngày đó, bọn họ dần trở nên xa cách.
Có đôi khi về nhà, rất an tĩnh, hắn thậm chí còn hoài nghi cô đã rời khỏi hắn.
Hàn Thanh Từ lại từ trên ghế nằm đứng dậy, bắt tay Alger nói: " Cảm ơn."
Alger đưa tay nắm chặt tay hắn nói: " Lần sau tôi tới Trung Quốc, hẳn là sau năm mới, sau đó tôi muốn đi Úc nghỉ phép, có điều anh có thể tuỳ thời liên hệ với tôi, tôi sẽ tình nguyện vì anh giải ưu sầu."
" Được, rất cảm ơn ông."
Tần Hằng đang đứng bên ngoài, lưng dựa vào tường, thấy Hàn Thanh Từ ra tới, " Kent, như thế nào?"
" Còn tốt."
Hai người cùng nhau xuống lầu, tần Hằng nói: " Tôi có thể làm chuột bạch, đêm nay cùng cậu ngủ một đêm, quan sát tình huống của cậu."
Hàn Thanh Từ vừa đi vừa mặc áo khoác: " Tôi cự tuyệt."
Tần Hằng cười cười: " Tôi chỉ đùa mà thôi, loại sự tình này hẳn nên là Cheryl tới làm."
Nhắc đến Khương Bích Tuyết, Hàn Thanh Từ dừng lại một chút, đáy mắt tràn đầy tâm tình.
Tần Hằng lại nói: " Cô ấy hôm nay có một buổi thử vai, Vương Hàng đạo diễn tự mình trấn ải, tôi nghĩ rất định sẽ rất đặc sắc, chẳng qua thật đáng tiếc, tôi với cậu đều không thể đi xem."
" Làm sao cậu biết?" Hàn Thanh Từ thuận miệng hỏi.
" Tin tức giải trí với tôi mà nói, nếu muốn biết là dễ như trở bàn tay." Tần Hằng có chút nheo mắt lại: " Kent, đừng nói cho tôi, cậu cũng không biết chuyện này."
" Biết." Hắn chỉ là biết đến, nhưng không biết kỹ càng như Tần Hằng
Hàn Thanh Từ cùng Tần Hằng đi tới cổng, lên chiếc Rolls- Royce đỗ ở cổng.
Sau khi lên xe , Tần Hằng nói với lái xe: " Đi câu lặc bộ đấu kiếm Wien."
Hàn Thanh Từ nghiêng đầu hỏi: " Không phải cậu nói đi đánh tennis sao?"
" Tôi thay đổi chủ ý."
Hàn Thanh Từ không nhắc lại nghĩ vấn, đánh tennis hoặc đấu kiếm, đối với hắn đều như nhau.
Chỉ là tiêu khiển cuối tuần mà thôi.
Đấu kiếm là hoạt động Hàn Thanh Từ cùng Tần Hằng lúc ở nước Anh du học thích nhất, trình độ của hai người sàn sàn như nhau.
Nhưng hôm nay, Hàn Thanh Từ lúc thắng lúc bại, khiến người khác cảm thấy , hắn ta không để tâm vào trận đấu.
Tần Hằng thắng hắn mấy lần, hắn ta thái mũ bảo hộ, dùng cánh tay kẹp lấy, " Kent, tâm của cậu không ở đây."
Hàn Thanh Từ trầm mặc trong chốc lát, hắn cởi mũ bảo hộ, hướng Tần Hằng nói một câu: " Xin lỗi."
Tần Hằng lắc đầu thở dài: " Những ngày gần đây cậu vẫn luôn thất thần, điều này tuyệt đối không giống cậu chút nào."
Tần Hằng ngồi xếp bằng trên sàn nhà, mũ bảo hộ cùng thanh kiếm đặt ở bên cạnh, hai tay chống xuống đất, ngửa người về sau nhìn Hàn Thanh Từ: " Cậu thích cái gì đều cứ giấu ở trong lòng, làm như thế, sẽ chỉ nín hỏng chính mình.

Câu nói này, trước đây tôi cũng đã nói."
Hàn Thanh Từ cũng ngồi xếp bằng xuống sàn nhà, những ngày này trạng thái của hắn đúng là có chút không tốt, thường xuyên thất thần.
Tần Hằng nói những lời kia, là muốn hắn đem tâm sự trong lòng nói ra, Hàn Thanh Từ nhìn Tần Hằng nói: " Alex, cậu từng yêu ai chưa?"
Tần Hằng đưa tay vuốt vuốt tóc trên trán: " Đương nhiên, tôi yêu rất nhiều người, dài nhất là được một tháng, ngắn nhất, là ngày thứ hai sau khi quen tôi đã đối với cô ta mất đi hứng thú."

Hàn Thanh Từ: " Tôi chỉ yêu một người cả đời."
Tần Hằng cười cười: " Kent, không có tình yêu nào có thể duy trì cả một đời, yêu bắt đầu từ việc hổmne hấp dẫn lẫn nhau, loại hấp dẫn này không kéo dài hơn ba năm, nhiều nhất là ba năm, nó sẽ biến mất."
Hàn Thanh Từ đáy mắt càng thêm mờ mịt: " Thật sao?"
" Cậu yêu ai rồi?" Tần Hằng có chút nheo mắt nhìn hắn.
" Không có."
" Vậy cậu buồn rầu cái gì?"
Hàn Thanh Từ rủ mắt xuống: " Bích Tuyết hỏi tôi có yêu cô ấy hay là không yêu cô ấy, tôi không trả lời được."
" Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, có cái gì mà khó trả lời."
Hàn Thanh Từ trầm mặc một lát: " Không biết."
Tần Hằng chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay chống dưới cằm, buồn cười nhìn hắn: " Chính cậu cũng không biết?"
" Ừm."
" Vậy Cheryl nhất định sẽ rất thương tâm."
Hàn Thanh Từ ánh mắt ảm đạm: " Cô ấy muốn cùng tôi ly hôn."
Tần Hằng nhìn Hàn Thanh Từ một chút, cuối cùng cũng hiểu, vì cái gì mà gần đây hắn ta vẫn luôn thất thần, không chuyên tâm, thật đúng là hiếm thấy.
Khoé môi Tần Hằng có chút câu lên: " Cho nên, đây chính là nguyên nhân mấy ngày gần đây cậu luôn thất thần?"
Hàn Thanh Từ ngầm thừa nhận.
" Kent, cậu không cảm thấy, cậu bây giờ giống như tiểu Khả Liên bị người yêu vất bỏ sao?" Tần Hằng cười, có chút ý vị cười trên nỗi đau của người khác.
Hàn Thanh Từ nhíu lông mày.
Tần Hằng đứng lên, từ trên nhìn xuống hắn, hướng hắn vươn tay: " Tôi cảm thấy chúng ta nên đi uống rượu, mà không phải đấu kiếm ở đây."
Những địa phương như quán bar, Hàn Thanh Từ rất ít khi đi, hắn không thích ầm ĩ.
Coi như Tần Hằng dẫn hắn tới một quán bar cao cấp, nhưng vẫn như cũ không tránh được ồn ào cùng náo động.
" Alex, chuyển sang nơi khác." Hàn Thanh Từ vừa bước vào cửa quán bar, liền bị âm thanh Rock n Roll chấn động đến tê cả da đầu.
" Kent, tôi đã đặt phòng trước, nơi đó rất yên tĩnh."
Hàn Thanh Từ vuốt cái trán, theo hắn đi vào.
Phòng vào cách âm quả thực rất tốt, xác thật không có nhao nhao như bên ngoài.
Tần Hằng gọi các loại rượu, của từng quốc gia, các năm khác nhau đều có.
Tần Hằng giơ ly đế cao, trong ly là Lafite thập niên 90 của thế kỉ trước, " Không say không về, thế nào?"
" Chẳng thế nào cả." Hắn uống rượu luôn luôn có mức độ, chưa từng để mình quá chén, bởi vì từ đầu đến cuối hắn đều cảm thấy, say rượu là biểu hiện đối với bản thân không có trách nhiệm.
Say rượu ngoại trừ hại thân, không còn tác dụng gì khác.
Tần Hằng dựa trên ghế sa lông, bắt chéo hai chân, " Cậu chính là quá lí trí, cậu đem tất cả đều nhìn thấu, không bao giờ làm ra chuyện gì khác thường, cuộc sống như vậy, thiếu khuyết rất nhiều niềm vui."
" Tôi không cho rằng uống say sẽ khiến bản thân dễ chịu hơn."
" Nhiều người mua say như vậy, chính là có đạo lý."
Hàn Thanh Từ nhìn chất lỏng màu đỏ trong chén, sững sờ, uống say, hắn sẽ như thế nào? Sẽ làm cái gì?
Hắn không biết, hắn chưa từng uống say bao giờ.
Bên ngoài có người gõ cửa, Hàn Thanh Từ nhìn Tần Hằng, " Còn có người khác?"
" Đúng." Tần Hằng nói: " Đưa cậu lễ vật."

Lễ vật của Tần Hằng, Hàn Thanh Từ tuyệt đối không có chờ mong.
Hai cô gái cao gầy từ bên ngoài tiến vào, chân dài, eo thon, đại khái là vì muốn lộ ra ưu điểm của mình, nên cho dù hiện tại là mùa đông, cũng phải lộ chân hở eo.
Trong đó có một nữ nhân tóc quăn vang hướng Tần Hằng chào hỏi: " Hi, Alex, đã lâu không gặp."
Tần Hằng đứng lên, hướng nữ nhân đó chào hỏi: " Cindy, cô vẫn luôn xinh đẹp như vậy."
Cindy ngậm cười nói: " Anh vẫn biết nói chuyện như vậy."
Một nữ nhân tóc thẳng màu nâu khác đi tới bên cạnh Hàn Thanh Từ ngồi xuống: " Hàn tổng, không ngại tôi ngồi cùng anh đi."
Nữ nhân đó hỏi xong, không đợi Hàn Thanh Từ trả lời đã ngồi xuống bên cạnh hắn: " Tôi tên là Trần Tinh, Hàn tổng có thể gọi tôi là Lucy."
Hàn Thanh Từ từ khi hai người bước vào sắc mặt đã rất khó nhìn, hắn nhíu mày nhìn Tần Hằng, " Alex?"
Ý là đang hỏi, chuyện này là như thế nào?
Tần Hằng giải thích nói: " Kent, đừng hiểu lầm, Cindy cùng Lucy là bạn của tôi, cậu không chú ý tới ngành giải trí cho nên không biết, hai người cô ấy đều là người mẫu, vừa vặn biết được hai người họ cũng đang ở đây, cho nên tôi mới gọi hai người họ tới, náo nhiệt một chút mà thôi."
Hàn Thanh Từ không tiện nói gì, bên kia Tần Hằng cùng Cindy rất nhanh đã nói chuyện với nhau, hắn ta với ai đều quen thuộc như vậy, đều có thể trò chuyện không hết chủ đề.
So sánh cùng Tần Hằng, hắn chính là quá mức lạnh nhạt đi.
Lucy chủ động trò chuyện cùng hắn, " Sớm nghe nói Hàn tổng là một tinh anh anh tuấn tiêu sái, hôm nay nhìn thấy, so với tôi tưởng tượng còn muốn soái hơn."
Hàn Thanh Từ không am hiểu ứng phó đối thoại kiểu này, nhàn nhạt lên tiếng: " Thật sao?"
" Đúng vậy, tôi gặp qua nhiều năm nhân như vậy, nhưng không ai có thể cùng Hàn tổng so." Lucy bưng chén rượu lên, " Mị lực của Hàn tổng, tôi nghĩ trên thế giới này không có nữ nhân nào có thể ngăn cản."
Hàn Thanh Từ mặc dù biết đây chỉ là lời nịnh nọt, vẫn không nhịn được nghĩ tới một người.

Trên thế giới này, vẫn có một nữ nhân muốn rời khỏi hắn.
Lucy thấy Hàn Thanh Từ rất ít đáp lời cô, liền cho rằng mị lực của mình chưa đủ, uống một ngụm rượu, phẩy phẩy tay bị lạnh: " Giữa mùa đông, chỉ cần uống một chút rượu liền nóng lên."
Tiếp tới còn cởi áo khoác lông ở bên ngoài, lộ ra áo len , cổ áo khoét sâu ở bên trong, cô ta dùng tay gầy gầy mái tóc dài qua một bên vai, lộ ra cổ trắng nõn cùng xương quai xanh.
Hàn Thanh Từ như có điều phải suy nghĩ, nhìn cũng không nhìn cô ta một chút.
Lucy buồn rầu, đây là lần đầu tiên cô thất bại như vậy, hẳn là hắn thích người kiều mềm ( kiều diễm + mềm mại).

Cô thử đưa một tay lại gần hắn, thử kéo cánh tay của hắn, " Hàn tổng, đang suy nghĩ gì vậy?"
Hàn Thanh Từ dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc cô ta một cái: " Tôi không thích người khác áp quá gần."
Nghe được câu này, động tác của Lucy cứng đờ, trên mặt cô ta xấu hổ cười cười, bàn tay rụt trở về, cũng không tự giác mà hướng bên cạnh ngồi qua, cách Hàn Thanh Từ một khoảng cách.
Bên kia Tần Hằng một mực xem trò vui , thấp giọng cười cười: " Kent, cậu thật không biết thương hương tiếc ngọc ."
Hàn Thanh Từ nhìn lại hắn, nghiêm mặt nói: " Alex, tôi cho là cậu rất hiểu tôi."
Tần Hằng hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, làm bằng hữu mười năm, hắn làm sao không hiểu rõ hắn( Hàn Thanh Từ) , hắn chán ghét người khác đụng vào người, cũng không thích người khác áp sát quá gần, năm nhân là vậy, nữ nhân cũng vậy.
Cũng không biết làm sao lại dưỡng ra thói quen như vậy.
Tần Hằng không tiếp tục miễn cưỡng hắn nữa, hướng Lucy cùng Cindy hẹn lần sau gặp mặt cùng hai người họ chơi.
Lucy cùng Cindy thức thời, lập tức rời khỏi phòng bao.
Hàn Thanh Từ đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, hắn để ly xuống, hướng Tần Hằng nói: " Alex, về sau tôi không muốn chuyện này xảy ra một lần nữa."
" Kent, cậu vẫn luôn biết rõ mình muốn gì, chưa từng chịu ảnh hưởng của người khác." Tần Hằng lắc rượu trong ly, " Nhưng chuyện tình cảm, cậu lại rối loạn."

Hàn Thanh Từ cũng không phủ nhận, xác thật, rất tồi tệ.
" Như tôi, tôi thích làm gì thì làm cái đó, thích ai thì theo đuổi người đó, nghe theo con tim của chính mình.

Nhưng cậu không giống vậy, coi như cậu đối với một người mất đi cảm giác, nhưng cậu cũng không thể rất nhanh thích ứng được người khác.

Cho nên, cậu vẫn nên tìm một người thích hợp, coi như ở giữa thiếu hổmne hấp dẫn, cũng có thể cùng nhau sống hết đời."
" Cậu nói cậu không biết mình yêu hay là không yêu Cheryl, tôi cũng không biết, tôi chỉ là người ngoài cuộc, người biết rõ chân chính chỉ có chính cậu ."
Tần Hằng nói tiếp: " Chẳng qua tôi phải nói cho cậu, trong mắt tôi, yêu một người, đơn giản chính là ngày đêm nhớ tới người đó, hận không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh người đó, đồng thời đối với người đó có lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.

Nếu như có một người có thể khiến tôi làm được hai điều này, tôi sẽ chủ động theo đuổi cô ấy, nếu cô ấy hỏi tôi, yêu hay không yêu cô ấy, vậy tôi cũng không chút do dự nói yêu."
Nghe Tần Hằng nói xong, Hàn Thanh Từ đột nhiên tỉnh ngộ.
Sau khi ăn cơm tối, Khương Bích Tuyết bắt đầu thu thập hành lí, cô muốn tới Châu Âu, tham gia tuần lễ thời trang quốc tế.

Vương Yến Bình giúp cô thu xếp nhận một hoạt động tuyên truyền tại Âu Mỹ, thời gian đại khái là một tuần.
Khương Bích Tuyết vốn muốn buổi tối hôm nay lúc ăn cơm liền nói cho Hàn Thanh Từ biết , nhưng hắn hôm nay không có về ăn cơm chiều.
Lan di giúp Khương Bích Tuyết chuẩn bị một bao đồ rửa mặt, Khương Bích Tuyết nói: " Lan di, những vật này vẫn là không nên mang theo, đồ trong khách sạn thật ra dùng vẫn rất tốt."
" Vậy khăn mặt đâu, nên mang khăn mặt theo."
" Ừm, mang khăn mặt theo."
Lan di lại lần nữa giúp cô sửa soạn lại đồ vật, sữa tắm , kem đánh răng những vật đó đều không mang theo, chỉ để lại khăn mặt cùng kem đánh răng, " Các cô làm minh tinh , thực tế quá cực khổ, cô mới trở về được mười ngày, lại muốn bay đi Châu Âu."
Khương Bích Tuyết ngồi xổm trên mặt đất, chỉnh lại cặp da, " Không còn cách nào khác, trong giới này chính là như vậy, dì không biết, những minh tinh càng nổi, một năm có ba trăm sáu mươi năm ngày thì ba trăm sáu mươi ngày đều ở bên ngoài quay phim, đóng quảng cáo."
Lan di buồn bực: " Vậy nếu kết hôn, chẳng phải là không thể quan tâm tới gia đình hay sao?"
" Cái này...người trong nhà chắc sẽ hiểu đi." Khương Bích Tuyết buông lỏng nói.
Lan di giúp cô xếp đồ xong xuôi, hỏi: " Ngày mai mấy giờ cô đi, để tôi xem thời gian còn làm bữa sáng cho cô."
" Không cần đâu, bảy giờ tôi đi, chắc khoảng sáu rưỡi hơn mới rời giường, không kịp ăn bữa sáng." Khương Bích Tuyết lại nghĩ đến cái gì, " Đúng rồi, nếu dì thấy Thanh Từ , giúp tôi nói với anh ấy một tiếng, tôi đi Châu Âu có việc."
Lan di kinh ngạc nhìn cô: " Chuyện cô đi Châu Âu, đại thiếu gia không biết sao?"
Những ngày gần đây, Khương Bích Tuyết cùng hắn rất ít khi nói chuyện với nhau, cũng không cố ý sớm nói cho hắn biết chuyện này, " Lúc đầu tôi tính hôm nay sẽ nói với anh ấy, thế nhưng hôm nay anh ấy lại không có về nhà."
" Cái này...."
Khương Bích Tuyết nghĩ nghĩ: " Vậy, vẫn nên để tôi nói đi, nếu anh ấy trở về tôi sẽ nói với anh ấy, còn nếu không về thì chút nữa tôi sẽ gửi tin nhắn qua wechat cho anh ấy ."
Khương Bích Tuyết tắm rửa xong, nằm ở trên giường xem phim một lát, hơn mười giờ vẫn không nghe thấy tiếng động cơ ở dưới lầu, điều này cho thấy Hàn Thanh Từ vẫn chưa trở về.
Cô cầm điện thoại lên, muốn gửi tin nhắn cho Hàn Thanh Từ, nói với hắn ngày mai cô đi Châu âu.
Tin nhắn còn chưa có gửi đi, điện thoại cô liền reo, là Tần Hằng gọi.
Đây là lần đầu tiên Tần Hằng gọi điện thoại cho cô, cô không do dự ấn nút nghe.
Trong điện thoại Tần Hằng nói: " Cheryl, có đại phiền toái muốn giao cho cô."
" Cái gì?" Khương Bích Tuyết như lọt vào sương mù, hỏi lại.
" Kent uống say." Tần Hằng nói.
Hàn Thanh Từ luôn là người lí trí cao như vậy mà cũng uống say sao?
Khương Bích Tuyết cảm thấy có chút hiếm lạ: " Ở đâu?"
" Đã đến cổng, tôi để tài xế lái tới Tường Vi viên, cô khả năng phải ra đón cậu ấy một chút."
Khương Bích Tuyết vén chăn lên, xuống giường nói: " Được rồi."
Cô mở tủ quần áo, lấy một cái áo khoác choàng lên người, đi xuống lầu.
Đến phòng khách, nhìn thấy ánh đèn ô tô chiếu vào.


Khương Bích Tuyết kéo cửa đi ra ngoài, bên ngoài gió lạnh đang thổi, bên trong cô chỉ mặc áo ngủ, bên ngoài là áo khoác tạm khi rời giường, ở trong nhà có máy sưởi nên không thấy gì, nhưng ra đến bên ngoài lại có chút lạnh.
Cô mặc áo khoác hẳn hoi, dọc theo những viên đá trải đường đi ra phía ngoài Tường Vi viên đón người.
" Hi, Cheryl!" Tần Hằng mặc áo len cổ cao xuống xe, hướng phía Khương Bích Tuyết vẫy vẫy tay, sau đó hắn bước tới ghế sau xe, mở cửa, khom người đỡ Hàn Thanh Từ đã uống say xuống xe, giao cho cô nói: " Kent uống không ít, giao cho cô chiếu cố."
Khương Bích Tuyết nâng tay Hàn Thanh Từ khoác lên vai cô, hướng Tần Hằng nói lời cảm ơn: " Tốt, cảm ơn anh đã đưa anh ấy về."
" Không có gì." Tần Hằng nhìn thoáng qua Hàn Thanh Từ đang dựa vào người cô, cười cười: " Vậy tôi đi trước, lần sau tới, muốn ở lại ăn cơm."
" Được, ngủ ngon!"
Tần Hằng lên xe, tài xế liền lái xe rời đi.
Khương Bích Tuyết nghiêng đầu nhìn Hàn Thanh Từ một chút, khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi rượu nồng đậm, đem mùi nước hoa trên cơ thể hắn che giấu, rốt cuộc hắn đã uống vào nhiêu?"
Cũng may Hàn Thanh Từ sau khi say rượu không nháo, không ồn ào, rất an tĩnh, không có say chết, còn có thể tự mình đi, Khương Bích Tuyết đỡ hắn chậm rãi quay vào nhà.
Thời gian này đã khuya, cô không muốn đánh thức Lan di, đành phải tự mình chiếu cố hắn.
Tới cầu thang, Khương Bích Tuyết hỏi: " Có thể lên lầu không?"
" Ừm." Hàn Thanh Từ lên tiếng.
Khương Bích Tuyết một tay ôm eo hắn, một tay nắm lấy cánh tay hắn, cẩn thận từng bước một đỡ hắn lên lầu, sợ hắn đứng không vững mà té xuống.
Hàn Thanh Từ đầu dựa vào đầu cô, trọng lượng của hắn đều ép lên người cô,cho nên mỗi lần lên được một bậc đều tốn không ít sức lực của cô.
Một đường cắn răng kiên trì đỡ người lên tới lầu hai, đem người đỡ tới trên giường xong, Khương Bích Tuyết liền chống tay vịn chỗ đầu giường mà thở hồng hộc.
Nhìn người nằm trên giường gương mặt ửng đỏ, uống say vẫn rất yên tĩnh.
Khương Bích Tuyết thở một hơi, sau đó giúp hắn cởi giày.
Sau khi cởi giày xong, cô ôm hai chân hắn đặt lên giường, vừa định kéo chăn đắp lên người hắn, mới phát hiện chăn bị hắn nằm đè lên.
Ai, vẫn là trước cởi áo khoác cho hắn vậy.
Khương Bích Tuyết ôm bờ vai của hắn, đem người đỡ lên, hắn mặc chính là áo khoác màu xám dài, vạt áo bị ngồi lên, cởi thật không dễ dàng, Khương Bích Tuyết lại lần nữa thở dài: " Vẫn là đứng lên đi."
Vịn Hàn Thanh Từ đứng lên, Khương Bích Tuyết giống như đang dạy trẻ con vậy, " Đứng vững, đừng nhúc nhích."
Khương Bích Tuyết xoay người, đem chăn mền xốc lên, miễn cho chút nữa hắn lại nằm đè lên chăn.
Hàn Thanh Từ quả nhiên rất nghe lời, đứng bất động, Khương Bích Tuyết giúp hắn cởi áo khoác bên ngoài, bên trong hắn mặc áo len.
Áo len vẫn là đừng cởi, để mặc vậy ngủ đi.
Khương Bích Tuyết đỡ bờ vai cửa hắn, vừa định đem người đẩy ngã xuống giường, Hàn Thanh Từ liền nâng hai tay lên , ôm cô, sau đó hai người liền ngã xuống giường mền phía sau.
" A..." Khương Bích Tuyết bị giật mình, không kịp chuẩn bị liền hô lên một tiếng, trời đất quay cuồng một trận, đến khi cô phục hồi lại tinh thần, cô đã nằm trên ngực Hàn Thanh Từ.
Khương Bích Tuyết muốn từ trên người hắn bò xuống, lại phát hiện bị một đôi tay giam cầm cô chặt chẽ, một động một chút cũng không được.
Chóp mũi tràn đầy khí tức của Hàn Thanh Từ, còn có mùi rượu, khoảng cách hai người quá gần, chỉ cần tuỳ ta nhích lên phía trước một chút, liền có thể hôn đối phương.
Hàn Thanh Từ nhìn cô chăm chú: " Bích Tuyết...."
Khương Bích Tuyết cố ý tránh đi, không cùng hắn đối mặt, thấp giọng nói: " Buông tôi ra."
" Bích Tuyết..." Hàn Thanh Từ thấp giọng gọi cô, con ngươi chăm chú nhìn cô: " Bích Tuyết..."
Khương Bích Tuyết cắn cắn môi, không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ đành nhìn chằm chằm cằm của hắn hỏi: " Sao vậy?"
Trên môi ẩm ướt, Khương Bích Tuyết muốn tránh đi, nhưng sau lưng cùng với gây bị bàn tay của hắn giam cầm không cho cô tránh thoát, trong miệng tràn đầy vị rượu, còn có chút ngọt.
Khương Bích Tuyết chỉ giãy dự trong chốc lát liền từ bỏ, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Cánh môi bị hắn phảng phất [][], đầu lưỡi cô cùng đầu lưỡi hắn dây dưa.
Cô không phản cảm với nụ hôn của hắn, ngược lại có chút tham luyến.
Cô cảm thấy, mình cũng có chút say.
Hàn Thanh Từ xoay người một cái, đem Khương Bích Tuyết đè xuống dưới thân, hai tay chống bên cạnh cô, từ trên nhìn xuống .
Môi Khương Bích Tuyết đỏ đến nhỏ máu, hô hấp có chút gấp rút, trong ánh mắt cô loé lên thủy quang, lẳng lặng mà nhìn hắn.
Hàn Thanh Từ nâng tay phải lên, năm ngón tay vuốt vuốt sợi tóc trên trán cô, sau đó cúi người, ở bên tai cô nói: " Anh yêu em..."
Tâm Khương Bích Tuyết run rẩy, đại não trong khoảnh khắc đó mất đi năng lực suy nghĩ, cô say?.