Mỗi Ngày Đều Muốn Cùng Đại Lão Ly Hôn

Chương 40: Chương 40






Diễn phim hiện đại so với phim cổ trang hoặc dân quốc thoải mái hơn nhiều, thể hiện rõ nhất ở việc trang điểm, khi trang điểm đóng phim cổ trang phải mất đến mấy giờ là bình thường, nhưng phim hiện đại chỉ cần đổi một bộ quần áo, lại để cho thợ trang điểm trang điểm nhẹ một chút là được.
Bất quá phòng thay quần áo có chút tấp nập.
Khương Bích Tuyết quay phim không tránh khỏi việc đi sớm về trễ, cùng Khương Tử Thần ngủ chung sẽ không tránh được việc chiếu cố không chứ toàn, mấy ngày này Địch Mỹ Tâm cùng Khương Sở Hà ở nhà rảnh rỗi, liền cho người làm cho Khương Tử Thần một gian phòng riêng.
Bên trong trang trí cùng với đồ chơi đều là hai người bọn họ chọn, tất cả đồ vật đều kiểm tra đo lường kĩ càng, tránh sơ suất đem những đồ vật có hại với Thần Thần, kiểm tra kĩ lưỡng mọi thứ xong mới chuyển vào phòng mới của Thần Thần.
Khương Bích Tuyết có đôi khi quay phim về muộn, Khương Tử Thần đã đi ngủ, cô liền đi phòng bé nhìn một chút, cảm thấy rất thỏa mãn.
Chờ diễn xong bộ phim này, cô cũng không gấp nhận kịch bản tiếp theo, nghỉ ngơi một đoạn thời gian, thật tốt bồi bên cạnh con trai .
———
Những ngày này đều là quay ở bên ngoài, xong cảnh này chính là cảnh bên trong kí túc xá.

Cái kịch bản này là một kịch bản về tình yêu nơi công sở, trọng điểm là ở chỗ làm việc, những cảnh trong văn phòng đều là những cảnh quan trọng.
Khi Mạnh Hiểu Đông đem xe dừng dưới lầu của tập đoàn Hàn thị, cô còn cho rằng hắn điên rồi, " Chúng ta tới nơi này làm gì?"
Mạnh Hiểu Đông một mặt ủy khuất, " Tuyết tỷ, đoàn phim lần này lấy cảnh ở đây."
Khương Bích Tuyết: " ...."
Mạnh Hiểu Đông giải thích: " Nơi này vừa có một công ty dọn đi, có một tầng trống, bên trong thiết bị đầy đủ, thích hợp quay phim."
Khương Bích Tuyết im lặng thở dài, toà nhà này thuộc vào ốc tập đoàn Hàn thị, nhưng một toà nhà hơn 80 tầng, tập đoàn Hàn thị cùng dùng không hết, cho nên một nửa đều cho thuê làm văn phòng thương nghiệp.

Cái công ty vừa mới dọn đi này, bọn họ liền tiến vào quay phim, chắc đã sớm thương lượng từ trước.
Mà khi cô về nước, Hàn Thanh Từ liên tục trùng hợp gặp cô, cái này hẳn cũng là trùng hợp đi, cô thăm dò hỏi một câu: " Hiểu Đông, nhà đầu tư của bộ phim này là ai?"
Mạnh Hiểu Đông ổn định đem tay lái đánh xuống bãi đồ xe dưới đất, lòng có chút hoảng loạn, tuy rằng Bình ca nói rằng không cần cố ý nói cho Khương Bích Tuyết chuyện nhà đầu tư của bộ phim này, nhưng hiện tại cũng không tính là cố ý, là Tuyết tỷ hỏi hắn a, trong lòng bàn tay hắn lấm tấm mồ hôi, " Hàn, là vốn riêng của tập đoàn Hàn thị."
Quả nhiên, Khương Bích Tuyết im lặng cười nhạt một chút.
Cho nên vừa mới bắt đầu cô liền tiến vào một cái bẫy? Một cái bẫy mà Hàn Thanh Từ bố trí sẵn cho cô.
Hắn khổ tâm chuẩn bị kĩ, nghĩ kĩ, là vì cái gì? Là vì muốn cô một lần nữa trở lại bên cạnh hắn sao?
Khương Bích Tuyết trong lòng không hiểu sao đau buồn, một là cô bị Hàn Thanh Từ đùa nghịch xoay quanh mà không biết, hai là nghĩ tới Hàn Thanh Từ khi còn ở cùng cô lại dây dưa không rõ với Diệp Nhã Linh mà phẫn nộ.
Hắn chẳng lẽ còn muốn mang tình yêu khắc cốt ghi tâm với Diệp Nhã Linh cùng cô dây dưa không rõ?
Cô ở xa mãi bên kia Thái Bình Dương, thật vất vả mới thoát ra khỏi mối quan hệ tam giác mập mờ, thật vất vả quên đi hết thảy chuyện không vui lúc trước, lại một lần nữa rơi vào cạm bẫy của Hàn Thanh Từ.
Nguyên bản yêu thích với kịch bản [ Nữ vương tài chính] đột nhiên lạnh nhạt hẳn đi, đây chỉ là mồi nhử mà Hàn Thanh Từ dẫn cô vào bẫy thôi, hiện tại thành giống xiềng trói buộc cô.
Vượt qua dự kiến của mọi người, trạng thái của Khương Bích Tuyết hôm nay rất không tốt, cũng không biết phải làm sao, rất nhiều lần quên thoại, cùng trạng thái bình thường kém rất nhiều.
Năm đó diễn [ Mai hoa phiến] , xem như vì chuyện của cô bị vướng vào vụ án thao túng cổ phiếu, đồng thời bị phát bệnh tim phải nhập viện, trạng thái của cô cũng không ảnh hưởng nhiều như vậy.

Nhưng hôm nay khi biết bộ phim này nhà đầu tư là tập đoàn Hàn thị, cô giống như một quả kinh khí cầu bị xẹp, đối diễn rất rã rời.
Mạnh Hiểu Đông lập tức gọi điện nói cho Vương Yến Bình tình huống bên này, nói cho hắn chuyện phát sinh hôm nay.

Vương Yến Bình trả lời: " Bích Tuyết trước sau gì cũng sẽ biết, cô ấy có chừng mực, trước quan sát rồi nói sau."
Mạnh Hiểu Đông đành phải án binh bất động, làm bộ cũng không biết Khương Bích Tuyết vì cái gì mà bị phân tâm.
Trùng hợp lúc này Hàn Thanh Từ lại xuất hiện ở nơi quay chụp.
Không biết hắn ở đây đợi bao lâu, lông mày có chút nhíu lên, nhìn trên mặt Khương Bích Tuyết xuất hiện thần sắc mệt mỏi, cảnh này NG đến tận năm, sáu lần.
Khắc Hải Văn cũng nhận ra Khương Bích Tuyết bị phân tâm, thế là nói với cô: " Bích Tuyết, cô nên nghỉ ngơi một chút, chờ trạng thái tốt lại tiếp tục diễn."
Khương Bích Tuyết ở một Khương diện cảm thấy rất xin lỗi đạo diễn, trong nội tâm cô biết vô luận xảy ra chuyện gì diễn viên cũng đều không nên ảnh hưởng đến đoàn làm phim, nhưng mà không biết tại sao, hôm nay cô không có cách nào tập trung vào diễn xuất được.
Cô nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy Hàn Thanh Từ đứng bên ngoài hành lang, ánh mắt cô cùng hắn nháy mắt giao nhau.
Cô dứt khoát đi về phía hắn.
Ống tay áo Hàn Thanh Từ xắn đến khuỷu tay, nhìn Khương Bích Tuyết đi về phía mình, trên môi hắn lơ đãng hiện lên nụ cười.
Khương Bích Tuyết đến trước mặt hắn cách khoảng hai bước, cô mặc một bộ váy già dặn màu đen, có khí chất của nữ cường nhân, " Hàn tổng, có thể cùng tôi nói chuyện chút không?"
Cái xưng hô Hàn tổng này khiến quang mang trong mắt Hàn Thanh Từ trầm xuống, mặc dù không biết cô muốn nói chuyện gì, nhưng xem bộ dáng của cô là không muốn người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện, " Đi phòng làm việc của anh, ở ngay dưới lầu."
" Không cần, đến cầu thang bộ đi."
Khương Bích Tuyết dẫn đường đến chỗ cầu thang bộ, cô kéo cửa ra, đi vào bên trong, cửa sau lưng chuẩn bị đóng lại, Hàn Thanh Từ lại lần nữa kéo ra nước vào ngay sau cô.
Khương Bích Tuyết đứng trên đầu cầu thang, nhìn Hàn Thanh Từ, " Chơi Bùi không?"
Hàn Thanh Từ không hiểu ra sao, " Cái gì?"
" Anh tuỳ tiện ném một ít tiền, đầu tư một bộ phim truyền hình, là có thể đem tôi chơi đến xoay quanh, anh cảm thấy chơi có vui không?"
Nguyên lai cô vẫn phát hiện.
Hàn Thanh Từ cũng không tính giấu giếm cô chuyện hắn đầu tư vào đoàn phim, sớm muộn gì cô cũng biết, " Anh xác thực đầu tư vào [ Nữ vương tài chính], nhưng anh không có đùa giỡn em."
Khương Bích Tuyết cười một cách tự giễu, " Đúng vậy, anh không có đùa giỡn tôi, là chính tôi tự nhảy vào, là chính tôi phạm tiện."
" Bích Tuyết.." Hàn Thanh Từ nhìn cô, " Anh thật không có ý tứ kia."
" Ý tứ kia là ý gì?"
Hắn muốn nói hắn chỉ nhìn trúng kịch bản phim này nên muốn đầu tư, vừa vặn đạo diễn nhìn trúng cô làm nữ chính sao? Lời nói này nói ra cũng không có độ tin cậy.
Hàn Thanh Từ cân nhắc từ ngữ một chút, " Anh chẳng qua là cảm thấy, em rất thích diễn xuất, cho nên mới cùng đạo diễn nói một chút."
Cho nên, hắn biết cô thích gì, liền lấy kịch bản dụ cô vào lưới.


Giống như một cái thợ săn, bố trí cạm bẫy nhất định sẽ chọn thứ mà con mồi yêu thích nhất, nếu không làm sao con mồi có thể cắn câu chứ.
Nhưng mà con mồi cùng thợ săn từ trước đến nay đều không thể chung sống hoà bình, tựa như Khương Bích Tuyết hiện tại, cô vô luận như thế nào cũng không thể xem nhẹ chuyện Hàn Thanh Từ thiết kế cô vào bẫy được.
Mặc dù chuyện này trước mắt không có tạo ra tổn thương gì cho cô, nhưng cô chán ghét chuyện mình bị người khác xoay quanh.
" Sau đó thì sao?" Khương Bích Tuyết hỏi, " Đến cùng mục đích của anh là gì?"
Sau đó , hắn biết cô nhất định sẽ nhận kịch bản này, bởi hắn biết cô thích kền xuất như thế nào, cô nhất định sẽ về nước.
Chỉ có cô trở về, hắn mới có cơ hội theo đuổi cô lần nữa.
Nhưng hiện tại hắn không thể nói, nhìn mấy lần nói chuyện trước mà xem, Khương Bích Tuyết không tính cùng hắn quay lại, bây giờ lại nói ra mục đích của mình, hắn sợ cô sẽ bị dọa chạy mất.
Hắn chi bằng để bản thân làm ra vẻ thản nhiên, " Trong hạng mục của tập đoàn Hàn thị, chuyện đầu tư này cũng là một khối nghiệp vụ, anh đầu tư đương nhiên là muốn thu về lợi nhuận."
Khương Bích Tuyết rủ xuống tròng mắt, hiện tại [ Nữ vương tài chính] đã khởi động máy được hơn nửa tháng, đây đã không cách nào có thể thay đổi sự thật.

Vô luận mục đích của Hàn Thanh Từ là gì, cô chỉ có thể tiếp tục diễn.
Đối mặt với cái bẫy của Hàn Thanh Từ, cô ngay cả chỗ trống để cự tuyệt cũng không có.
Chỉ có thể tiếp nhận.
Lần nữa trở lại studio, Khương Bích Tuyết tự rót cho mình nửa bình nước đá để tính táo một chút, đạo diễn nói để cô nghỉ ngơi một chút, cho nên những cảnh diễn phía sau đều không phải cảnh của cô, mấy cảnh của cô vẫn đang trì hoãn.
" Tuyết tỷ, chị không sao chứ?" Mạnh Hiểu Đông cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Khương Bích Tuyết tựa lưng vào ghế ngồi, " Có thể có chuyện gì chứ?"
Mạnh Hiểu Đông nhấp môi, " Tuyết tỷ, chị có trách em không?"
" Trách cậu cái gì?"
" Trách em không có đem tình hình thực tế nói cho chị."
Khương Bích Tuyết trầm mặc trong chốc lát nói với hắn, " Cậu biết tất cả mọi chuyện?"
Mạnh Hiểu Đông lắc đầu, " Không phải."
" Vậy thì đúng rồi, tôi có thể trách cậu cái gì." Khương Bích Tuyết vuốt vuốt huyệt thái dương, kịch bản này cô vẫn phải diễn tiếp , là lựa chọn của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ dở giữa chừng, coi như đây chỉ là mồi nhử của Hàn Thanh Từ, cô tuyệt đối cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ.
Cô lại lần nữa cầm lấy kịch bản, dứt khoát bỏ mọi chuyện lại sau đầu, đem mình tiến vào nhân vật, vào tình cảnh của nhân vật mà suy diễn.
Buổi chiều khi cô quay phim, cô lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào trạng thái quay chụp, phảng phất người NG liên tục vào buổi sáng không phải là cô vậy.
Tại toà nhà của tập đoàn Hàn thị lấy cảnh khoảng hai mươi ngày, Khương Bích Tuyết giống như đi làm, mỗi ngày đều đến cái ốc tập đoàn Hàn thị, sau đó giống như những nhân viên công sở khác tan tầm bình thường về nhà.
Giám đốc Hàn thị là Hàn Thanh Từ cực thích việc đi thăm ban đoàn phim, hắn thi thoảng xuất hiện tại hiện trường đóng phim, xa xa quan sát, có khi lại đợi một hồi, rồi rời đi, không để người khác phát hiện, có lúc lại ơi lâu một chút.

Khương Bích Tuyết không đoán được mục đích của Hàn Thanh Từ, không cách nào tránh thoát được cảnh bẫy hắn đặt ra cho cô, nhưng cô hoàn toàn có thể dùng sự xem nhẹ không để ý để phản kháng.
Hàn Thanh Từ càng muốn tới gần, cô càng muốn xa lánh, kể từ đó, bẫy tập của hắn cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì nữa.
Nhưng mà bộ phim [ Nữ vương tài chính] là vô tội, cô cũng không muốn vì ân oán cá nhân mà làm liên lụy đến đoàn phim.
———-
Địa điểm quay chụp là ở trung tâm thương nghiệp, các diễn viên chán thức ăn nhanh đoàn làm phim cũng cấp, hoặc là muốn ra ngoài hít thở không khí, có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi giữa trưa đi cửa hàng gần đó ăn cơm hoặc là đi dạo xung quanh.
Khương Bích Tuyết rất ít khi ra ngoài, cô hiện tại cũng coi như là có chút nổi tiếng, đi tới địa phương khác, nhỡ bị người khác nhận ra liền bị vây xem, rất khó thoát thân.
Nhưng hôm nay khẩu vị cô không tốt, thực tế là nhịn không được muốn đi ăn Mạo thái, thế là mang mũ lưỡi trai, khẩu trang cùng Mạnh Hiểu Đông yểm hộ tiến vào bên trong cửa hàng lẩu.
Thời điểm cô tới giờ cơm đã sớm trôi qua, cho nên trong tiệm cũng không có bao nhiêu người, không đến mức bị vây xem.
Nhưng lại nhìn thấy một lão bằng hữu— Tô Khả.
Sau khi cô trở về, cơ bản đều đã gặp qua những người cô quen biết trước đây, nhưng Tô Khả thì chưa gặp lần nào.
Mặc dù hai năm trước giữa hai người họ có tầng hữu nghị như có như không là do sự duy trì của Tần Hằng và Hàn Thanh Từ, nhưng cá nhân cô đối với hắn ấn tượng rất tốt, bây giờ gặp lại hắn, cũng có thể kề đầu gối nói chuyện xúc động hồi lâu a.
Tô Khả đương nhiên cũng nhớ kĩ cô, Khương Bích Tuyết lúc trước vì làm đại ngôn cho trò chơi của công ty bọn họ còn một mực vẫn luôn ở trong công ty , chiếm một bàn làm việc, hắn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô.
Tô Khả bận tới mức hiện tại mới có thời gian dùng cơm, không nghĩ tới sẽ gặp được Khương Bích Tuyết.
Hai người ăn nhịp với nhau, cùng nhau bước vào cửa hàng Mạo Thái, ba người mỗi người một chén lớn trước mặt.
" Anh sao lại tới đây?" Khương Bích Tuyết vừa ăn vừa hỏi.
" Công ty đầu năm nay chuyển tới vùng gần đây, tôi buổi sáng phải lo một chút sự tình, hiện tại mới có thời gian ăn cơm." Tô Khả giải thích nói.
" Anh vẫn là bận bịu như vậy."
Tô Khả cười cười, " Không có cách nào, chúng tôi là lập trình viên, đều như vậy."
" đúng, gần đây có trò chơi mới ra sao?" Khương Bích Tuyết hỏi.
Tô Khả: " Ừm, gần đây chính vì trò chơi mới ra mà hao tổn tinh thần."
" Cố lên."
Tô Khả nhìn cô, " Còn cô, nghe Alex nói cô ở Canada hai năm , gần đây về nước là có dự định quay phim sao?"
" Đang quay nha, cũng ở gần đây, đợi chút nữa tôi còn phải trở về quay phim nữa."
" Thì ra là vậy." Tô Khả nói: " [ Mai hoa phiến] rất tuyệt, tôi rất thích."
Khương Bích Tuyết cảm thấy cách hắn nói chuyện với cách Tần Hằng nói chuyện càng ngày càng giống, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không.

Nhắc tới Tần Hằng, cô thuận miệng hỏi một câu: " Anh vừa nói anh nghe Alex nói tôi ở Canada hai năm? Hai người bây giờ còn đang ở chung một chỗ sao?"
" Không có, mới chia tay đoạn thời gian trước."
Khương Bích Tuyết ngẩn người, cô sững sờ không phải vì chuyện bọn họ chia tay mà kinh ngạc vì chuyện hai người họ gần đây mới chia tay.

Dựa theo trình độ lăng nhăng của Tần Hằng , có thể kiên trì một năm đã là rất dài, mà hắn cùng Tô Khả vậy mà duy trì được ba năm, ba năm a.
Khương Bích Tuyết cảm khái nói: " Tần Hằng là người có chút không được tốt trong tình yêu, nhưng trong mối quan hệ với bạn bè, hắn rất tốt."
Tô Khả nói: " Thật ra tôi là người đề nghị chia tay."

Khương Bích Tuyết kinh ngạc hơn, không nghĩ tới Tô Khả lại là người chủ động nói chia tay.
Mạnh Hiểu Đông ở một bên ăn Mạo thái, cũng không xen vào cuộc nói chuyện của hai người, chỉ coi mình là không khí.
Tô Khả nói: " Tôi không thể ở cùng hắn một đời được."
Khương Bích Tuyết lí giải câu nói này của hắn, hai nam nhân muốn ở cùng nhau cả đời là một chuyện vô cùng khó khăn, không nói cha mẹ không đáp ứng, ánh mắt dị nghị của những người xung quanh, chính là ở giữa hai người không có bất kì ràng buộc gì, sẽ rất khó gắn bó về sau.

Lại nói, về mặt tình cảm của Tần Hằng, cơ hồ sẽ không cho người khác cảm giác an toàn, nói không chính xác một ngày nào đó, tại thời điểm bạn vẫn cảm thấy ngọt ngào nói ra một câu, anh đã không còn yêu em!
Chia tay cũng tốt, Khương Bích Tuyết nghĩ, Tô Khả rất tốt, hắn xứng đáng có một người yêu hắn làm bạn với hắn cả một đời.
Trước khi chia tay hai người trao đổi phương thức liên lạc, biểu thị về sau có thể tiếp tục liên hệ, làm bạn bè.
Khương Bích Tuyết rất tình nguyện.
Ra khỏi cửa hàng mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa, mưa rơi không quá lớn, chắc vừa mới mưa, mặt đất vẫn có chút khô.
Thời gian nghỉ trưa của đoàn làm phim có hạn, bọn họ đã đi bốn mươi phút, cũng không thể ngốc ở đây đợi mưa tạnh được.
Mạnh Hiểu Đông nói, " Tuyết tỷ, em đi mua dù."
Khương Bích Tuyết kéo hắn lại, "Chỉ có mấy bước chân, chạy nhanh chút là được."
" A?" Mạnh Hiểu Đông còn chưa kịp phản ứng , liền bị Khương Bích Tuyết kéo vào màn mưa, chỉ là mưa nhỏ, rơi vào người có chút lành lạnh.
Từ cửa hàng về cao ốc Hàn thị, cũng chạy mất hai phút.
Chạy vào đại sảnh, Khương Bích Tuyết thở dốc trong chốc lát, phủi phủi những hạt nước rơi trên áo, Mạnh Hiểu Đông hô, " Tuyết tỷ, thang máy tới."
Khương Bích Tuyết nghe thấy hắn kêu to, ba chân bốn cẳng chạy, cửa thang máy vừa mở ra, cô vội vàng đi lên, không ngờ bên trong lại có người.

Mắt thấy sắp đụng vào người ta, cô muốn tránh sang bên cạnh, nhưng giày cao gót lại lệch một chút, suýt nữa thì ngã.
Người trong thang máy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cô, đem người ổn định trong ngực mình.

Chóp mũi Khương Bích Tuyết tràn ngập mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, mùi nước hoa nam nhàn nhạt cùng với mùi hương cơ thể.
Bên ngoài thang máy Mạnh Hiểu Đông nhìn đến choáng váng, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, cũng không có đi lên.
Khương Bích Tuyết vịn bờ vai của Hàn Thanh Từ, đứng vững lại, cùng hắn kéo dài khoảng cách, " Thật xin lỗi!"
" Cẩn thận một chút!" Âm thanh trầm thấp mang theo vô hạn ôn nhu, tựa như lời mập mờ tâm tình vậy.
Khương Bích Tuyết không hiểu sao hai tai đỏ bừng, xấu hổ cùng ảo não vô cùng, lúc ngẩng đầu thấy người nào đó tâm tình rất tốt ngậm lấy ý cười .
Hắn lấy từ trong túi quần ra một cái khăn tay đưa cho cô, " Gần đây thời tiết thay đổi nhanh, còn mắc mưa, cẩn thận cảm mạo."
Khương Bích Tuyết không cảm kích chút nào, " Yên tâm, thân thể tôi rất tốt."
Nói xong, liền hắt hơi một cái.
Trong thang máy nhất thời yên tĩnh mười phần, Hàn Thanh Từ thu hồi khăn tay, " Chú ý thân thể nhiều một chút, nếu không cảm mạo lại bị chậm tiến độ đoàn phim, vậy chi phí đầu tư của anh lại phải gia tăng."
Khương Bích Tuyết: " ...."