Mỗi Ngày Đều Muốn Ôm Ôm

Chương 27




Tiếng la của Tiểu Hổ vang vọng lẩn quẩn khắp bảo tàng mỹ thuật trống trải này. Phương Khởi Châu chốc chốc lại gọi tên của cậu, ôm quanh Tiểu Hổ như một trái bóng bảo vệ, hắn không biết đứa nhỏ này bị sao, cũng không biết bức tranh này có bí ẩn gì mà khiến cậu trở nên như vậy.


Nhân viên công tác nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy qua, hơi lo lắng mà ngồi xổm gọi to tên Tiểu Hổ, sợ cậu đã phát điên, chần chờ nói: "Ngài Phương... Cần gọi xe cứu thương không?"


Phương Khởi Châu lắc đầu, hắn chỉ về bức tranh kia, tỏ ý muốn mua lại.


Nhân viên công tác mặt mũi trắng bệch, "Chuyện này... Chúng tôi không tự quyết định được, đó là tài sản cuối cùng của thầy Ngô Phương Long..."


"Tài sản cuối cùng?"


"Mấy năm trước nhà thầy Ngô gặp hỏa hoạn, toàn bộ tranh bị cháy rụi, người cũng mất, bức tranh này là được tặng cho bảo tàng đại học nghệ thuật ở địa phương." Nhân viên công tác hơi lo sợ, hắn cũng không dám đắc tội với vị đại thiếu này, nhưng việc này thật sự không thể quyết định được, "Theo quy định... Không thể bán đấu giá."


Nghe vậy, Phương Khởi Châu cũng không làm khó hắn nữa, chỉ bế Tiểu Hổ lên rồi sải bước đi ra ngoài.


Vệ Tư Lý nhìn thấy hai người đi ra, mà Tiểu Hổ dường như là đang phát run, còn sắc mặt Phương Khởi Châu thì không tốt lắm, hắn kinh ngạc nói: "Có chuyện gì vậy?"


Phương Khởi Châu nói: "Em ấy nhìn thấy một bức tranh, rồi cứ như vậy..." Hắn dừng một chút, nhớ tới hình vẽ đứa bé với chiếc mũ hổ, nói: "Mã số là 076, tìm cách mua về."


"Tôi biết rồi." Vệ Tư Lý nói xong liền khởi động ô tô, Phương Khởi Châu đóng vách ngăn lại, lúc này thần trí Tiểu Hổ vẫn còn hơi hoảng hốt, khuôn mặt cậu đẫm lệ, bên trong vành mắt vẫn cứ ầng ực nước. Cậu để Phương Khởi Châu ôm trọn mình vào lòng, vùi đầu vào khuỷu tay của hắn, tiếng khóc nghẹn ngào rơi vào tai Phương Khởi Châu, làm hắn cũng thật đau lòng.


"Không sao rồi... Không sao rồi..." Hắn chốc chốc mà vỗ nhẹ lưng cậu, hai má tựa vào đỉnh đầu cậu, giọng nói có thể xem là ôn nhu nhất từ trước đến nay, tuy rằng lông mày nhíu rất chặt, nhưng thoạt nhìn Phương Khởi Châu vẫn rất ôn hòa gần gũi, "Có chú ở đây, không sao đâu..."


Qua một hồi lâu, đoán chừng là không gian kín đáo chỉ có hai người họ cùng với cái ôm ấm áp đã làm cho cậu an lòng, Tiểu Hổ từ từ yên tĩnh lại. Cậu giương đôi mắt đỏ bừng nhìn chú Phương, "Em nhớ ra rồi, em có cha."


"Mỗi người đều có cha, nên em cũng sẽ có." Hắn vuốt ve đỉnh đầu Tiểu Hổ, "Nhớ tới đâu rồi."


Tiểu Hổ gật đầu nói: "Bức tranh đó..." Cậu giang hai tay muốn biểu đạt, "... Là, là em, em nhớ là, cha vẽ."


Phương Khởi Châu bắt đầu lo lắng, nghĩ đến câu nói trước của nhân viên công tác, lúc đó có thể Tiểu Hổ không nghe thấy, nhưng hắn nghe được rõ ràng, người thầy mà có thể là cha của Tiểu Hổ đã qua đời mấy năm trước rồi.


Vậy tại sao Tiểu Hổ lại có thể một mình lưu lạc đến thành phố này? Rồi tại sao lại mất trí nhớ... Tại sao lại biến thành như bây giờ?


Bây giờ cậu lại thật cao hứng, nói chuyện cũng lưu loát không ít, rõ ràng mà biểu đạt ý tứ, "Thế nhưng... Em không nhớ căn nhà trước đây của em ở đâu, em muốn đi tìm cha."


Phương Khởi Châu nhìn cậu, sau một lát mới nói: "Được, chú cùng đi với em."


Mãi đến tận khi về nhà, Tiểu Hổ vẫn vừa phấn khích vừa mơ hồ như vậy, "Hình như lâu lắm rồi em chưa gặp cha, tại sao..." Phần giữa của khoảng thời gian đó cậu đã hơi quên mất, trong lòng lại lo lắng, "Cha còn nhận ra em không nhỉ..." Nói xong liền chạy đi soi gương, cảm thấy bản thân hình như có thay đổi, lại giống như không thay đổi xíu nào.


Vệ Tư Lý xử lý sự tình rất nhanh, không lâu sau Phương Khởi Châu không lâu đã nhận được tin nhắn.


Là tin tức của W City Evening News, nói là nhà họa sĩ nổi tiếng Ngô Phương Long bị nổ khí gas và không ai trong gia đình ông còn sống sót.


Vệ Tư Lý nói: "Lúc trước tôi luôn luôn tìm tư liệu về những người mất tích, thế nhưng không tìm được Tiểu Hổ, hóa ra là... em ấy nằm trong danh sách người tử vong..." Hắn khó hiểu nói: "Nhưng kỳ lạ là trong bản báo cáo người tử vong, thân phận đứa nhỏ kia và Tiểu Hổ căn bản có phần tương tự, tuổi cũng gần như trùng khớp, nhưng nhìn bức ảnh thì thấy khác nhau rất nhiều. Hơn nữa trong sổ hộ khẩu của Ngô gia cũng chỉ có một đứa con... Nhưng mà Tiểu Hổ nói đó là cha em ấy, như vậy... Nếu như không phải Tiểu Hổ, vậy đó là ai? Mà nếu như là Tiểu Hổ, như vậy người trong hình là ai?"


"Cho nên vấn đề ở chỗ..." Phương Khởi Châu trầm ngâm nói: "Ngô gia rốt cuộc có mấy đứa con?" Hắn nghĩ một chút liền hiểu rõ mấu chốt, nếu báo cáo là một nhà ba người tử vong, Tiểu Hổ thì xuất hiện ở đây, suy ra người chết không phải cậu, nhưng cậu gọi Ngô Phương Long là cha, chỗ kì lạ là ở đó. Phương Khởi Châu nhanh chóng tính toán thời gian lại trong đầu, sự việc nổ khí gas xảy ra vào tháng chín, mà Chung Long nhặt được Tiểu Hổ là vào tháng một năm sau. Vậy bốn tháng đó đã có chuyện gì xảy ra với Tiểu Hổ? Liệu đó có phải nguyên nhân khiến tâm trí em ấy bất ổn như bây giờ không?


"Hay là Tiểu Hổ nhận lầm? Có lẽ bức tranh ấy không phải do cha em ấy vẽ, cậu cũng biết mà, em ấy hơi..." Vệ Tư Lý muốn nói lại thôi, Phương Khởi Châu xoa trán nói: "Cũng có khả năng này, tiếp tục điều tra đi."


Hắn nặn nặn mi tâm, nói tiếp mấy câu với Vệ Tư Lý rồi cúp điện thoại.


Tiếng nước chảy trong phòng tắm đã ngừng, sau một lát, Tiểu Hổ dùng khăn mặt bọc đầu đi ra, lúc này đã không còn lạnh, nhưng Tiểu Hổ vẫn mặc bộ pijama dài tay như trước, che thân thể rất kín. Phương Khởi Châu vẫy tay gọi cậu, bảo muốn sấy tóc cho cậu.


Tiểu Hổ ngượng ngùng nói: "Chú ơi, em lớn rồi."


"Lớn rồi cũng lại đây." Đại khái là hắn nhận ra một điều rằng, Tiểu Hổ đang có chuyển biến rất nhanh, như thỉnh thoảng Phương Khởi Châu cảm nhận thấy suy nghĩ của cậu rất trưởng thành. Chuyển biến kiểu này thì tốt, mà cũng không tốt, bởi vì những chuyện Tiểu Hổ sẽ phải đối mặt có thể gây khó khăn cho em ấy.


Biểu tình của Phương Khởi Châu rất khó để người ta từ chối hắn, Tiểu Hổ đứng tại chỗ do dự nửa giây, liền đi về phía hắn.


"Trừ cha em ra thì em còn nhớ được gì không?" Phương Khởi Châu thay cậu dùng khăn mặt lau tóc, hắn ngồi xếp bằng trên giường, mà Tiểu Hổ thì rất quy củ mà ngồi ở bên giường. Tiểu Hổ nói: "Dạ... Một chút xíu."


"Một chút xíu là bao nhiêu?" Phương Khởi Châu mỉm cười xoay lưng cậu lại, lấy khăn mặt xuống, "Có thể nói cho chú nghe không?"


Cậu gật gật đầu, nhìn chú Phương nhẹ nhàng nói: "Hồi nhỏ em ngốc lắm, thành tích học tập không tốt..." Lời còn chưa nói hết, Phương Khởi Châu liền sửa lời cậu, "Em rất thông minh..." Hắn nói: "Thành tích học tập không tốt không phải là vì em ngốc."


Tiểu Hổ quay đầu nhìn hắn, hàm hồ gật đầu, xem như là miễn cưỡng chấp nhận lời nịnh nọt này của chú Phương.


Cậu biết rõ mình rất ngu ngốc.


"Cho là vậy, nhưng mà tất cả giáo viên đều không thích em, em cũng không thích kết bạn..." Cậu ngẩng đầu lên nghĩ một hồi, "Như là... Em bị tự kỷ nhẹ vậy."


Phương Khởi Châu nắm vai cậu, cầm lấy đuôi tóc ẩm ướt của cậu. Thật ra hắn không cảm thấy Tiểu Hổ bị tự kỷ, sau khi Tiểu Hổ coi hắn là bạn, Phương Khởi Châu phát hiện cậu vô cùng hào phóng, hoạt bát, cũng không hay nổi nóng, chỉ là sợ người lạ, căng thẳng thì sẽ nói lắp, tư duy cũng sẽ chấm dứt vận động.


"Cho nên cha cũng không cần em đi học, gia đình dọn đến một nhà mới rất đẹp, cha ở nhà dạy em vẽ, cũng không cho em ra ngoài, mà hình như em không thích vẽ... Nên thường thường chọc tức cha rất nhiều..." Cậu nhíu mày lại, như là ghét bỏ quá khứ của bản thân, "Cha buộc em học những kiến thức của cha, em đã học rất chăm chỉ, cha liền bảo em có thiên phú..." Tiểu Hổ gục đầu, những hình ảnh từ từ được nhớ rõ ràng, nhưng không hoàn chỉnh, gần như từ đầu tới đuôi chỉ có một người thôi.


Biểu tình cậu trở nên mất mát, "Mấy cái khác... Em không nhớ được."


Phương Khởi Châu nói: "Mẹ em đâu?"


"Mẹ..." Cậu nghĩ trong đầu cái xưng hô này, ngơ ngác nói: "Mẹ hình như... Thích đánh đàn, rất êm tai..."


"Mẹ em là nghệ sĩ dương cầm?"


"Hình như giống vậy..." Tiểu Hổ gật đầu, chính mình cũng không rõ ràng lắm, cậu chỉ cảm thấy chú Phương rất lợi hại, cậu chỉ nói có mấy câu mà hắn có thể đoán được toàn bộ rồi.


Âm thanh của máy sấy tóc vang lên, hai người đều trở nên trầm mặc. Gió nóng vù vù xuyên qua sợi tóc cùng mấy ngón tay của Phương Khởi Châu, hắn tập trung khiến mỗi một sợi tóc của Tiểu Hổ đều được thổi qua. Tiểu Hổ bị gió thổi không mở nổi mắt, híp mắt nhìn vao một điểm trong không gian, như đang suy nghĩ chuyện gì, cũng như là chẳng nghĩ gì ngoài những thứ khác người.


Tiếng gió ngừng, Tiểu Hổ mới trì độn mà ý thức được chính mình đang nghĩ về một chuyện.


Cậu nghĩ, chú Phương thật tốt.


Trước đây cũng có một người tốt với cậu như vậy, là anh trai.


Nhưng anh trai không giống với chú Phương, mà không giống nhau chỗ nào, Tiểu Hổ không biết.


Cậu nghiêng đầu đi, hơi chần chờ, "Em muốn... Về nhà, cha nhất định rất nhớ em."


Phương Khởi Châu sờ đầu của cậu, "Được, hai ngày nữa chú đưa em về." Hắn muốn hỏi Tiểu Hổ có nhớ tại sao lại bị lạc hay không, nhưng mà vấn đề này vốn dĩ cậu không thể trả lời, hơn nữa lúc Tiểu Hổ nhớ ra chuyện, dường như trong tiềm thức cậu đã bỏ qua lý do tại sao cậu ở đây vào lúc này, những ký ức trung gian cũng bị xóa sạch.


Tiểu Hổ cao hứng gật đầu, "Chờ em về nhà rồi, em lập tức đi tìm việc làm."


"Em vẫn chưa tới hai mươi, không đi học mà lại muốn đi làm sao? Em đi làm để làm gì, chú vẫn..." Chú vẫn có thể nuôi em được mà.


"Đương nhiên là để kiếm tiền!" Tiểu Hổ kỳ quái mà liếc hắn một cái, tiếp theo lại hơi ngượng ngùng, "Chú chăm sóc em lâu như vậy, nhất định tốn không ít tiền, em đi làm, sau đó đưa tiền..." Cậu dừng một chút, "Chia một nửa cho chú, nửa còn lại thì cho cha mẹ."


"Vậy còn của em?"


"Em không cần, a đúng rồi, còn phải chia cho anh, anh..." Cậu hơi ngẩn người tại chỗ, giống như đã quên mất chuyện gì, quên mất tại sao mình lại từ chỗ anh đến chỗ của chú Phương, cũng quên tại sao anh đi mất.


Phương Khởi Châu biết cậu lại có vấn đề, nói cho cậu biết: "Anh của em đang đi du lịch ở một nơi rất xa, có nhớ không?"


"... Không nhớ ạ..." Cậu ngơ ngác mà nhìn chú Phương, "Có phải anh ấy không cần em nữa không?"


"Không có ai là không muốn em..." Phương Khởi Châu ôm lấy cậu từ phía sau, "Nếu như thật sự có người không cần em nữa, chú vẫn cần." Hắn cắt đứt chủ đề này rồi tiếp tục làm, "Tóc khô rồi, ngủ đi."


Tiểu Hổ rất dễ bị hắn kéo sự chú ý sang chuyện khác, vừa nghe Phương Khởi Châu nói như thế liền "dạ" một tiếng rồi đứng lên, "Đúng, em nên ngủ rồi."


Cậu rất tuân theo đồng hồ sinh học của bản thân, giờ nào ngủ đều được quy định rất rõ ràng. Tiểu Hổ muốn về phòng, Phương Khởi Châu lại kéo cậu, "Hôm nay ngủ với chú được không?"


Tiểu Hổ cười đến lộ ra tám cái răng, "Em ngủ một mình được mà."


Phương Khởi Châu biết cậu hiểu nhầm, chỉ đành thở dài rồi dùng tay chọt vào má lúm đồng tiền của cậu, "Ừm, đi đi."


Chờ Tiểu Hổ đi rồi, hắn mới tiếp tục lấy tài liệu ra xem, cha mẹ Tiểu Hổ đều là thành phần trí thức, làm nghệ thuật. Có chút kỳ lạ là lúc đôi vợ chồng này qua đời thì tuổi đã hơn năm mươi, đã sắp nghỉ hưu, điều đó có nghĩa là khi sinh Tiểu Hổ thì họ đã lớn tuổi... Hơn nữa, dù Ngô Phương Long là giáo sư tại Học viện Mỹ thuật, cuộc sống của ông rất nghèo khó nhưng thường quyên góp tiền cho các trại trẻ mồ côi và các khu vực nghèo.


Theo Vệ Tư Lý điều tra, việc mua được dây chuyền phỉ thúy cho đứa nhỏ đeo là không hề có khả năng. Người nhà họ Ngô lâu nay chỉ sinh hoạt trong một thị trấn nhỏ, sau đó có lẽ là vì vấn đề giáo dục con cái mà đến thành phố W.


Phương Khởi Châu lật sang tài liệu về đứa trẻ kia. Nhìn trong hình, xác thực không phải Tiểu Hổ, thế nhưng cũng chỉ có thân phận trùng khớp, hơn nữa trong tài liệu ghi rằng lúc đứa nhỏ này chết là vừa lên năm cuối cao trung (lớp 12), mà Tiểu Hổ ban nãy mới vừa nói cha không cho em ấy ra khỏi cửa, chỉ để em ấy ở nhà vẽ vời. Chỗ này cũng không trùng khớp, Tiểu Hổ vừa không biết chữ cái cũng không đọc được thơ Đường, có thể nói kiến thức trong trường em ấy không tiếp thu được, nhưng không hề quên nó.


Hắn cau mày suy nghĩ một hồi, vụ việc vẫn vô cùng rối loạn, chuyện này so với ban đầu lường trước còn rắc rối phức tạp hơn, cứ tưởng rằng Tiểu Hổ nhớ ra một phần, sau đó kiểm tra sẽ biết rõ chân tướng, không ngờ được rằng sự việc càng điều tra càng khó phân biệt.