Mỗi Ngày Đều Phải Phòng Ngừa Đồ Đệ Hắc Hóa

Chương 46




Mục Thần hoài nghi xuất thân của Cố Vân Quyết có vấn đề, đóng cửa lại chuẩn bị gặng hỏi kỹ càng một phen.

Cố Vân Quyết thấy hắn ngồi xuống, đi tới khom lưng nhấn đầu gối của hắn, còn chưa nói lời nào đã quỳ xuống.

Mục Thần bị động tác này làm cho ngẩn người, theo bản năng hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Cố Vân Quyết nghiêm mặt đàng hoàng trịnh trọng nói: "Đồ nhi cảm thấy tư thế này nói chuyện mới có sức lực."

Mục Thần bất mãn đánh rớt cái móng vuốt đang vuốt ve trên đầu gối mình, quỳ nói chuyện mới có sức lực? Đầu óc cũng bị thương hay sao?

"Mấy ngày nay sư tôn luôn giận ta, cũng không nói chuyện với ta, sắc mặt nhìn cũng không tốt." Cố Vân Quyết đau lòng muốn sờ hai má Mục Thần, động tác giống nhau, nếu như trước kia Mục Thần nhất định sẽ coi là nhóc con hiếu động, yêu thích táy máy tay chân, nhưng mà bây giờ, nhìn thấy ánh mắt Cố Vân Quyết, hắn cũng không thể tiếp tục coi đối phương như hài tử.

Nghiêng đầu tránh thoát tay Cố Vân Quyết, Mục Thần duỗi tay nắm chặt cổ tay của đối phương, lạnh mặt nói: "Nói chuyện cẩn thận."

Cố Vân Quyết không chỉ không thất vọng, trái lại đáy mắt còn ẩn giấu đi nhàn nhạt vui sướng, Mục Thần cuối cùng cũng xem y như nam nhân, mà không phải một hài tử, thời gian còn lại chỉ có thể làm cho hắn chậm rãi thích ứng. Y lại cười nói: "Nếu như sư tôn vẫn còn giận, đồ nhi sẽ tiếp tục quỳ lên miếng gỗ."

Mục Thần giật giật khóe miệng, quỳ một lát thì hắn sẽ hết giận chắc? Đây là cái lời lẽ sai trái gì vậy?!

"Cho tới nay vẫn chưa từng đề cập đến thân thế của ta cho sư tôn biết, bởi vì ta sợ nếu như sư tôn biết rồi sẽ trục xuất ta khỏi sư môn." Cố Vân Quyết sau khi quỳ xuống thì biểu hiện một mặt dạng ưu tư, phảng phất giống như y sắp bị vứt bỏ, biểu tình vô cùng đáng thương khiến cho tâm lý Mục Thần mềm nhũn, nhưng lửa giận mà cái tên nghiệt đồ này chọc hắn vẫn còn chưa hạ xuống, Mục Thần cũng lười an ủi, mặt lạnh không nói lời nào, tiếp tục nghe.

Cố Vân Quyết nhích về phía trước, tiếp tục ủ rũ, "Nếu xuất thân của ta không tốt, sư tôn có gả cho ta hay không?"

Cả người Mục Thần run lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Gả?"

"Cưới! Ngươi cưới, ta gả!" Cố Vân Quyết nhấc tay ra dáng phát thệ.

Mục Thần giận đến đỏ mặt, giơ tay gõ lên đầu đồ đệ một cái: "Chuyện như vậy sau này đừng có nhắc lại!"

"Sư tôn, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, chúng ta..."

"Nói chuyện chính!" Mục Thần cảm thấy nếu tiếp tục nói nữa thì cái tên nghiệt đồ này lại không dứt, đành phải chuyển đề tài về chính sự: "Từ nhỏ đến lớn đều là sư tôn nuôi ngươi, ai còn quan tâm xuất thân của ngươi tốt hay không tốt? Thành thật khai báo!"

Tên khốn đồ đệ này, trong đầu y đang suy nghĩ cái gì, hắn đã nuôi y hơn mười năm, lúc này không cần y nữa chẳng phải là quá thiệt thòi. Có tật xấu gì thì hắn cũng phải sửa lại hết, nhất định phải – sửa – đổi – thái – độ!

Tính khí Mục Thần vốn bướng bỉnh, lúc này cũng âm thầm so đo, hắn không tin mình không trị được một thằng nhóc thời kỳ phản nghịch!

Cố Vân Quyết nghe vậy ngẩng đầu, cười híp mắt nhìn Mục Thần, "Nói như vậy nghĩa là không cần biết thân phận của ta là gì, sư tôn cũng sẽ không ghét bỏ ta, có câu nói này của sư tôn, ta an tâm rồi."

Mục Thần gật đầu, lời này không sai.

Cố Vân Quyết: "Cha ta là Ma tôn."

Mục Thần khiếp sợ trợn mắt lên.

Cố Vân Quyết còn ngại kích thích không đủ, tiếp tục nói: "Mẹ ta là do cha ta bắt đi từ tiên giới, dường như thể chất của ta đặc thù, cho nên ta là Tiên Ma đồng thể."

Mục Thần che ngực, cảm thấy mình ngay cả thở dốc cũng có chút mất công tốn sức.

Cố Vân Quyết nhân cơ hội ôm lấy eo Mục Thần, cọ cọ chiếm tiện nghi, "Dù sao người như đồ nhi đều bị hai giới Tiên Ma không chấp nhận, người tín nhiệm duy nhất chỉ có sư tôn, nếu như sư tôn cũng không tha cho ta, một chưởng đánh chết ta là được rồi."

Qua vô số lần thăm dò, Cố Vân Quyết biết rõ địa vị của mình trong lòng Mục Thần, y không tin Mục Thần sẽ thật sự dùng một chưởng vỗ chết y.

Đối phương chỉ quan trọng tâm tính của một người, trước đó y đã cố ý hỏi qua vấn đề này, Mục Thần liền nói cho y biết tu hành không phân chia chính tà, người có thiện ác khác biệt, không thể bởi vì công pháp bất đồng mà coi người ta thành kẻ tà ác.

Hơn nữa đôi mắt đẹp đẽ này lúc đối xử với những sinh linh khác luôn luôn trong suốt lại công bằng, chưa bao giờ hắn coi yêu thú kém hơn con người một bậc, hay là tu ma thì thiên lý khó chứa. Mục Thần không giả nhân giả nghĩa đi quan tâm chúng sinh, cũng không cố ý đi thương tổn bất kỳ vật chủng nào, đây chính là trái tim thuần túy của Mục Thần bên dưới bề ngoài thanh lãnh xa cách.

Bởi vì bản thân thuần khiết cho nên hắn muốn mọi chuyện cũng thuần khiết, chỉ cần bây giờ y là người tốt, Mục Thần sẽ không giết chết y.

Quả nhiên, tay Mục Thần cứng ngắc đặt ở trên lưng của Cố Vân Quyết, há miệng, một lúc lâu sau mới phun ra một câu: "... Ngươi để vi sư bình tĩnh một chút."

Đối với việc đồ đệ thẳng thắn, Mục Thần vẫn rất hài lòng, chỉ có điều sự thật này làm cho ngực của Mục Thần như bị đè ép bởi một khối đá lớn, nặng trình trịch.

Ma giới cũng không giống như Tiên giới, dẫn đầu bằng Tứ môn Tam đảo Ngũ đại gia, các thế lực lớn tồn tại dựa dẫm vào nhau, lại hạn chế lẫn nhau, tạo nên thế lực cân bằng. Nhưng Ma giới luôn luôn là cường giả vi tôn*, tám mươi ngàn hồng hoang, một người làm chủ, giống như Đế Vương ở nhân gian mà thống trị toàn bộ Ma giới.

(Cường giả vi tôn: Ai mạnh thì người đó làm chủ)

Ma quân hiện tại đã thống trị Ma giới hơn tám trăm năm, mọi người từ lâu đã quên mất họ tên của ông ta là gì, chỉ biết ông ta làm việc tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, đứng đầu chúng ma, không ai dám phản nghịch.

Những năm gần đây Ma giới không ngừng có hành động mờ ám, kết giới giữa hai giới Tiên Ma thường xuyên chịu công kích, thăm dò thử nghiệm nhiều như vậy, có thể thấy rõ được dã tâm của Ma quân.

Bên trong cấm địa của Tứ Môn chính là do Hàng Ma Trụ trấn giữ, chỉ cần Hàng Ma Trụ bị hủy, kết giới của hai giới Tiên Ma tất nhiên bị phá, đến lúc đó Ma giới xâm lấn, Tiên giới nhất định sinh linh đồ thán.

Một đời trước, Cố Vân Quyết đánh lén cấm địa, chính là để phá huỷ Hàng Ma Trụ này.

Ánh mắt Mục Thần phức tạp nhìn đồ đệ bên cạnh, "Ngươi tới tiên giới, là vì cái gì?"

Cố Vân Quyết lôi kéo tay Mục Thần, cảm nhận được đầu ngón tay hắn man mát run rẩy, đau lòng kéo tay hắn vào ngực mình, nỗ lực truyền ấm áp. Chuyện đến nước này che giấu chi bằng trực tiếp thẳng thắn, Cố Vân Quyết thuận thế ngã vào trên đùi Mục Thần, thanh âm trầm ổn nghe không ra một tia cảm xúc, "Chẳng qua là một nước cờ trong bóng tối để thực thi dã tâm của ông ta mà thôi, dựa vào tư chất của ta, bái vào trong Tứ môn phái nhất định là đệ tử nội môn, muốn tiếp xúc cấm địa cũng không phải việc khó."

Mâu sắc Mục Thần chìm xuống, lòng nói quả nhiên.

Hắn nên vui mừng, Cố Vân Quyết không hề nói dối với hắn.

Nhưng mà thân phận này của Cố Vân Quyết chỉ cần bại lộ sẽ khiến cho Sùng Vân môn trở thành mục tiêu bị công kích, Mục Thần cúi đầu nhìn, người này đang nằm nhoài trên chân mình không hề có phòng bị, cái cổ yếu ớt chỉ cần hắn giơ tay nhẹ nhàng sờ một cái, là có thể ngăn chặn tất cả mầm họa sau này...

Ngón tay Mục Thần run rẩy, cái ý niệm này cuối cùng cũng chỉ chợt lóe lên mà thôi, hắn đang nghĩ, kiếp này mình làm những chuyện khó khăn thế này là vì điều gì?

Nuôi lớn đồ đệ, không cầu lòng dạ y có thiên hạ muôn dân, chỉ hy vọng thầy trò tránh né được số mệnh kiếp trước, tùy tâm sở dục, sống tự do tự tại.

Nghĩ xong, Mục Thần nhíu lại lông mày, giơ tay vỗ vào cổ Cố Vân Quyết, tâm mệt thở dài, nếu đã quyết định, vậy thì cứ bảo vệ y, Mục Thần hắn cho dù đi vào bóng đêm cũng tuyệt đối không quay đầu lại.

Trong giọng nói thanh lãnh lộ ra vẻ uể oải, nhưng nhiều hơn chính là sự kiên định không thay đổi, "Hai thầy trò ta, tìm một cơ hội rời khỏi Sùng Vân môn đi, đừng để liên lụy bọn họ."

Cố Vân Quyết đột nhiên ngẩng đầu, huyết sắc trong con ngươi lóe lên một cái rồi biến mất, rất nhanh bị y che giấu đi, y kinh hỉ nhìn sắc mặt Mục Thần, vui vẻ trở lại như một thiếu niên ngây thơ, "Ý của sư tôn là muốn chạy trốn cùng ta?"

Mục Thần: "... Cút!"

Mục Thần nhấc chân, đá một cước vào ngực Cố Vân Quyết, tên nghiệp chướng này, đầy đầu đều là mấy chuyện khi sư diệt tổ, thật sự nên đánh chết y!

"Khụ khục... Sư tôn" Cố Vân Quyết che ngực, ho đến đỏ cả mặt, giống như ngũ tạng lục phủ đều dời vị, một giây sau còn có thể ho ra máu nữa, Mục Thần không nghi ngờ y, ánh mắt hơi có chút lấp loé, lòng nói đạp hỏng thật rồi à?

Có chút không yên lòng đi tới, Mục Thần khom lưng, muốn nắm cố tay của Cố Vân Quyết lên kiểm tra một chút, không ngờ đối phương đột nhiên nắm lấy tay hắn, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, không xê xích bao nhiêu. Mục Thần có chút ngây người, từ bao giờ móng vuốt nhỏ của đồ đệ đã lớn như vậy?

"Sư tôn, " trong thanh âm của Cố Vân Quyết lộ ra mấy phần thâm tình, sủng nịch nhìn người trước mặt, không nỡ dời mắt đi.

Mục Thần ngước mắt, từ đôi mắt đen nhánh của đối phương trông thấy được cái bóng của mình, rõ ràng mà sâu sắc như vậy, lòng Mục Thần thậm chí có chút chua xót.

"Trong lòng của sư tôn, ta quan trọng hơn bất cứ người nào khác."

Mục Thần cụp mắt nhìn hai tay, không rõ tại sao Cố Vân Quyết nói lời này, cũng không biết đáp lại thế nào.

"Lòng ta đã thích sư tôn từ rất lâu, không mong được sư tôn đáp lại, chỉ cầu sư tôn có thể nhìn thẳng vào trái tim của chính mình, bất luận bao lâu, ta cũng đợi được." Tình cảm của thiếu niên quá mức chân thành, lời nói nhỏ nhẹ lại ấp áp này làm cho Mục Thần không biết phản ứng ra sao.

Có lẽ lúc trước bị mấy câu nói tùy tiện kia chọc giận tới phát hỏa, cho nên bây giờ năng lực chịu đựng càng thêm mạnh, đột nhiên nghe thấy Cố Vân Quyết nói chuyện thâm tình như thế, Mục Thần cũng không trực tiếp phất tay áo rời đi, mà là lần thứ hai nhìn về phía đôi mắt Cố Vân Quyết.

Đồng tử của đối phương sạch sẽ trong suốt, thâm tình như thế, không có một tia tạp niệm, càng như vậy, Mục Thần lại càng thêm bất đắc dĩ, một hài tử tốt tam quan không vặn vẹo, trái lại cái nhìn về tình yêu bị sai lệch!

Nếu biết trước y sớm muộn cũng phải sai lệch một chuyện, chi bằng sớm bồi dưỡng, để cho giá trị quan của y méo xẹo cũng được, ít nhất thì xài tiền bậy bạ hắn còn nuôi nổi.

Nghĩ xong, Mục Thần lạnh mặt xuống, không để ý đến sắc mặt của Cố Vân Quyết, một phát bắt được cổ áo của đối phương, trực tiếp kéo quăng lên giường, "Lông còn chưa mọc dài đã chơi trò thâm tình này với vi sư, ngươi còn non lắm!"

Lời nói ra rất hung ác, chỉ có điều đôi tai lại hiện ra nhàn nhạt sắc hồng, những kẻ dám nói những lời này với hắn sớm đã bị hắn đánh cho tàn phế, nhưng đây chính là nhãi con tự tay mình nuôi lớn, đánh cho tàn phế thì người đau lòng là mình, không cần y nữa thì lại càng không có lợi, thực sự là mệt lòng!

Cố Vân Quyết bị quăng đến muốn ói máu: "..." Tính khí trẻ con này, cũng rất là đáng yêu!

————

Đêm khuya, đợi sau khi Mục Thần nghỉ ngơi, Cố Vân Quyết vốn đã ngủ lại mở mắt ra, nhìn Mục Thần ngồi trên nhuyễn tháp mà bất đắc dĩ lắc đầu một cái, người này, vẫn cứ cáu kỉnh không chịu ngủ cùng y. Thân hình nhẹ nhàng chuyển động, người đã đến phía sau Mục Thần, đầu ngón tay điểm tại mi tâm của hắn, thành công khiến cho Mục Thần rơi vào trạng thái ngủ say, Cố Vân Quyết khom lưng, ôm ngang người lên.

Cố Vân Quyết nhìn người đang dựa vào trong lòng của mình rồi khẽ mỉm cười, mặc cho mái tóc dài đen như mực của đối phương thuận thế rơi lên bả vai của y, không nhịn được đến gần hôn trán Mục Thần một cái, sủng nịch nói: "Nếu lúc tỉnh cũng thuận theo như thế này... Không, vậy thì không phải là ngươi."

Đặt Mục Thần lên giường, cởi giày ra, tháo phát quan, Cố Vân Quyết xếp đặt một cái sát trận bên người hắn, lại để cho hai cái cái bóng trông coi, lúc này mới đi ra ngoài.

Trong màn đêm, một cái ghế dựa hoa lệ lơ lửng ở giữa không trung, Cố Vân Cẩm ngồi xếp bằng ở phía trên, sau khi nhìn thấy Cố Vân Quyết liền trêu chọc nói: "Dỗ người ta ngủ xong mới đến à?"

Cố Vân Quyết hé mắt, giương tay, một ống tay áo đã đẩy lùi Cố Vân Cẩm, chân vừa nhấc lên, cái ghế đã bay đến cạnh y. Tiếp đó, y ngồi lên rồi còn vỗ vỗ tay vịn, thoả mãn nói: "Không tồi."

Cố Vân Cẩm dở khóc dở cười, "Không lẽ ngươi lại muốn cướp của ta?"

"Ta muốn." Cố Vân Quyết cười nhạt nói, bá đạo không cho đối phương từ chối, cảm thấy ghế tựa này có thể cho tiểu sư tôn ngồi, tiểu sư tôn ngồi ở trên, còn y ở phía sau đẩy hắn bay, cũng rất có tình thú.

Ma tu chú ý tùy tâm sở dục, không thích đè nén tâm tính của mình, coi trọng thì cướp, bởi vì bọn họ là cường giả vi tôn, nếu không có bản lĩnh, thì số mệnh phải bị cướp.

Cố Vân Quyết hiển nhiên cũng quen rồi, bất kể là đồ vật của ai, coi trọng thì phải chiếm được. Dưới cái nhìn của y, mọi thứ thích hợp với Mục Thần thì y đều muốn mang về làm hắn vui lòng, y không thèm quan tâm kẻ bị cướp là ai.

Lần đầu gặp gỡ bị cướp một cái pháp khí có thể chế tạo ảo cảnh, lần này bị cướp bảo tọa mà gã lao tâm lao lực giành được từ trong bí cảnh, Cố Vân Cẩm theo bản năng sờ sờ không gian giới chỉ của mình, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết vô cùng phòng bị. Gã cũng đang âm thầm suy nghĩ, kẻ đoạt xác đệ đệ của mình rốt cuộc là ma đầu phương nào, làm việc rất có phong cách của lão ma đầu ở Ma giới, vòng quanh tam giới cũng chưa từng thấy ai bá đạo như vậy. Người khác cướp đồ vật còn có thể tìm một lý do, người nọ thì trực tiếp giơ tay liền muốn, giơ tay liền cướp.

Cố Vân Quyết bắt chéo chân, nghiêng cằm khẽ mỉm cười, "Ta phát hiện ngươi luôn có thể tìm được đồ chơi vui."

Khóe miệng Cố Vân Cẩm giật một cái, quả nhiên!

"Tiền bối hẹn gặp mặt ta, chắc không phải chỉ để cướp đồ của ta chứ." Chỗ ngồi bị cướp, Cố Vân Cẩm đành phải đứng.

"Đại ca nói gì vậy, chúng ta là hai huynh đệ còn lại sau khi sàng lọc, đây đều là do đại ca đã khổ cực chăm nom, tiểu đệ mới có thể đi đến Tiên giới, bình an sống sót." Cố Vân Quyết một mặt vô hại hỏi: "Không phải đại ca thích tặng đồ vật cho ta sao?"

Cố Vân Cẩm: "..."

Cố Vân Quyết nói xong, cũng không tiếp tục kéo dài thời gian, ném cái Hộ Hồn Phiên mà buổi sáng lấy được cho Cố Vân Cẩm, cười nói: "Thần hồn của Ngụy Hoài Đồng đã bị ta làm thành con rối, sau này ngươi cứ trực tiếp đối thoại với gã để liên lạc với ta, ta có thể nghe được."

"Con rối?" Cố Vân Cẩm thả Ngụy Hoài Đồng ra, Ngụy Hoài Đồng một mặt thẫn thờ đứng ở nơi đó, theo ngón tay của Cố Vân Quyết cong lên, gã giống như được truyền linh hồn, hệt như sống lại, khom lưng ôm quyền nói với Cố Vân Cẩm: "Xin chào thiếu chủ."

Nhìn thấy đối phương hành động hệt như người thường, Cố Vân Cẩm nhất thời cảm thấy trong lòng tê rần, ánh mắt nhìn Cố Vân Quyết cũng có chút phòng bị, thiếu niên này nếu như có tâm tư tranh vị với gã, tuyệt đối sẽ trở thành một lực cản lớn.

Cố Vân Quyết dường như nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nói thẳng: "Ta giúp ngươi có được thứ ngươi muốn, có hai mục đích, một là có thể thoát khỏi vận mệnh bị người sắp đặt, một mục đích khác đơn giản hơn, là muốn một chỗ để cư trú. Nếu ngày nào đó chúng ta mệt mỏi, muốn tìm một vị trí yên tĩnh không bị người ngoài quấy rối, nơi đó của ngươi là thích hợp nhất."

Cố Vân Cẩm lúng túng cười cười, "Chuyện này đương nhiên là không thành vấn đề."

Cố Vân Quyết ý tứ sâu xa nhìn Cố Vân Cẩm, sau đó quay người, nhếch miệng lên một ý cười châm chọc, đối với người huynh trưởng này, y đã quá quen thuộc.

Quả nhiên, Cố Vân Quyết đi rồi, Cố Vân Cẩm cầm Hộ Hồn Phiên trong tay, đáy mắt chợt lóe một vẻ tàn nhẫn, khí chất quý công tử vẫn không đổi, nhưng khí tràng chung quanh lại trở nên âm trầm, một lão giả trong bóng tối lặng yên xuất hiện, cung kính nói: "Chủ nhân, người này không lưu lại được."

"Ta đương nhiên biết không lưu lại được, " Cố Vân Cẩm cười lạnh một tiếng, "Tâm cơ thủ đoạn của người này đều không phải thứ mà người bình thường có thể so sánh, cũng không biết lai lịch, giữ lại tất là họa lớn, bất quá tạm thời còn phải dùng y, không thể động."

Lão giả đề nghị: "Người này tuy mạnh, lại có một nhược điểm trí mạng."

Cố Vân Cẩm giơ tay đánh gãy lời của đối phương, mâu sắc âm trầm đen tối như bóng đêm, không giấu diếm sát ý: "Không thể động vào Mục Thần, nếu hắn có chuyện, xác định sẽ khiến cho Cố Vân Quyết điên cuồng phản công, không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể đi nước cờ hiểm này, nếu là nhược điểm trí mạng, thì phải dùng ở chỗ trí mạng nhất."

Lão giả lúc này tâm lĩnh thần hội, "Thuộc hạ minh bạch."