Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 17




CHƯƠNG 17

Đêm khuya, trăng sáng sao thưa.

Một vầng trăng khuyết quét qua cung tường* cao ngất, tản ra một mảnh ánh sáng mông lung mờ nhạt, không sáng ngời như ban ngày, ban đêm cung điện có vẻ thần bí mà quỷ dị. [cung: hoàng cung | tường: bức tường]

“Đừng lại đây… Đừng mà… Đừng mà… A!”

Hoa Tiểu Mạc mở choàng mắt, hoảng sợ cùng e ngại trong mắt vẫn chưa biến mất, hắn ra sức lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển một hơi thật dài.

Từ sau khi Trương Vô Kỵ chết, hắn liên tục gặp ác mộng, trong mộng Trương Vô Kỵ cả người là máu bóp cổ mình chất vấn, vì sao không giúp gã báo thù.

Báo thù, nói dễ hơn làm à…

Kiều Dịch bị nhốt trong địa lao không biết sống chết còn đang chờ hắn đi nghĩ cách cứu viện, nghĩ đến đây Hoa Tiểu Mạc liền than thở tuyệt vọng.

Vuốt vuốt tóc bị ướt nhẹp mồ hôi, Hoa Tiểu Mạc xốc chăn lên xuống giường cầm y phục vắt trên bình phong bên cạnh che kín mình, phủ thêm áo lông cáo đỏ bừng, lại lấy mấy cái thủ lô còn có chút độ ấm trên bàn ủ vào trong ống tay áo đi nhanh ra cửa, lúc đi ngang qua gương hắn tùy ý liếc liếc mắt một cái, nhất thời bị tạo hình trong gương của mình quất cho một đạo sét đánh cháy trong sém ngoài.

Nửa đêm canh ba mặc một thân y sam đỏ tươi đi ra ngoài, tuyệt đối có thể hù chết một đám người.

Mới vừa mở cửa chỉ thấy gió lạnh đập vào mặt, Hoa Tiểu Mạc cấp tốc đem tay thả trong tay áo, nhướng mày nhìn hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện.

“Ta muốn đi ra ngoài một chút.”

Dạ trầm mặc lui về sau một bước nghiêng người.

Người bình thường sẽ nghênh mặt kiêu ngạo mà nói “Đừng đi theo ta!”, nhưng mà hành động của Hoa Tiểu Mạc lại khiến ngay cả Dạ mộc nạp* trong nháy mắt cũng có kinh ngạc. [mộc nạp: đầu gỗ, thật thà chất phác, không giỏi ăn nói]

“Ngươi nhất định phải theo sát ta!” Hoa Tiểu Mạc vỗ vỗ cánh tay Dạ, dặn dò xong lời nói thấm thía liền khép cửa lại rời đi.

Đi một hồi lại ngoảnh đầu nhìn nhìn, xác định Dạ theo ở phía sau hắn mới yên tâm.

Lạc Cửu Tiêu âm hiểm xảo trá, thiết lập một cái bẫy chờ những người đó nhảy vào, rồi một lưới bắt hết. Lần này mấy đại phái võ lâm thương vong thảm trọng, một ít môn phái nhỏ trực tiếp bị Thiên Tà giáo diệt môn, hắn mặc dù không có xuống núi, nhưng đoán cũng có thể đoán được, giang hồ khẳng định rối loạn.

Đi trên con đường đá cuội nhỏ yên tĩnh, Hoa Tiểu Mạc bỗng thấy sau lưng lạnh cả người, tòa cung điện này nhất định thây ngã khắp nơi, không chừng những cô hồn dã quỷ đó đang phiêu đãng ngay bên cạnh hắn, hơn nửa đêm thế này một mình đi thăm mộ Trương Vô Kỵ thật là có chút kinh hoảng, cho nên hắn mới chịu cầu Dạ hộ tống.

Đệ tử Thiên Tà giáo đứng gác trên đường đều cung kính hành lễ: “Hoa công tử.”

Hoa Tiểu Mạc kiên trì ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua, Hoa công tử, Hoa công công, vì sao một chút cảm giác không hợp cũng không có?!

Gò đất nhỏ nhô lên ở hậu viện lẻ loi nằm đó giữa những bụi tuyết nhung hoa*, nếu không phải phía trước có một khối bia mộ, cũng sẽ không ai nghĩ rằng đây là một mộ phần.

[tuyết nhung hoa:

]

“Chú em, để có thể hạ táng ngươi, ta thiếu chút nữa ngay cả cúc hoa cũng dâng lên đó.” Hoa Tiểu Mạc đứng trước mộ phần Trương Vô Kỵ hạ giọng nói thầm: “Hảo hảo đầu thai đi thôi, ta biết ngươi trọng tình nghĩa, cái mạng này ta nhớ kỹ, về sau nhất định nghĩ biện pháp báo thù cho ngươi.”

Tìm một chỗ tuyết dày một chút ngồi xuống, Hoa Tiểu Mạc hút hút cái mũi nhìn mộ bia ngẩn người.

Một trượng xa phía sau, Dạ chắp tay mà đứng đột nhiên khẽ nhướng đuôi lông mày, thoáng chốc liền biến mất trong bóng đêm, hoa tuyết trên ngọn cây bay xuống đầy đất, mơ hồ có thể thấy được y quyết hồng sắc thoáng hiện.

“Cho nên ngươi đừng tới tìm ta nữa, nếu có kiếp sau…” Trong mắt Hoa Tiểu Mạc hiện lên day dứt sâu đậm, hắn nhẹ giọng nói: “Ta xem ngươi là đại ca ruột.”

Ai….

Hoa Tiểu Mạc đem mấy bài ca có liên quan đến huynh đệ trong đầu toàn bộ hát một lần, hắn ngay cả bài “Huynh đệ tốt của tôi” của Tiểu Trầm Dương cũng không bỏ qua.

Cái đêm bình thường này, thiếu niên hồng y cô độc trước mộ phần vừa hít nước mũi vừa nhỏ giọng hát ca, giai điệu xa lạ cùng tình cảm chân thành làm từng làn gió nhẹ nhàng thổi về phương xa.

Ngày thứ hai

“A —” một tiếng la bén nhọn từ Hiên Vũ lâu truyền tới, tuyết đọng trên mái cong đều rơi lả tả xuống.

Nhưng mà người trong cung điện lại nhất trí bảo trì trầm mặc, một mực trấn định, quen rồi.

“Giáo chủ, người dọa người là sẽ hù chết người đó.” Hoa Tiểu Mạc nắm chăn hướng trong giường mà dịch mông, nhìn chằm chằm Lạc Cửu Tiêu dựa cột giường.

Mỗi sáng sớm đều nhìn thấy giáo chủ đang cắn cổ hắn, nếu không chính là đang chuẩn bị cắn, so với đi quỷ ốc một chuyến còn kinh hãi hơn.

Lạc Cửu Tiêu liếc mắt Hoa Tiểu Mạc một cái, bình tĩnh tự nhiên nằm trên cái chăn Hoa Tiểu Mạc đang nắm đã ngủ qua, chợp mắt nghỉ ngơi.

……

Hoa Tiểu Mạc nửa ngồi chồm hổm run run nhảy bật xuống giường, tạo dáng tự sướng không thua kém ai, hắn hùng hùng hổ hổ mặc y phục tử tế.

Con mẹ nó, người khác xuyên qua mang theo giao diện trò chơi, tại sao hắn lại không có? Mấy bữa nay hắn vật lộn trong CF luyện lên cấp bốn.

Nếu như sau khi xuyên mang theo giao diện, hắn mới có thể trong không trung (xoay người) + rơi xuống đất trong nháy mắt (nhảy), thuận tiện ném quả lựu đạn qua.

“Cốc, cốc cốc, cốc…” Hoa Tiểu Mạc móc móc lỗ tai, gần đây mỗi ngày ăn ngủ đều là cái thanh âm này.

Hai hắc ý nữ tử mười bảy mười tám tuổi ở ngoài phòng bưng đồ dùng rửa mặt chờ, khi nhìn thấy Hoa Tiểu Mạc đi ra liền tiến lên hầu hạ.

Xuân Thu đã chết, hiện tại còn lại Hạ Đông, nhìn tên là biết tỷ muội tình thâm. Hoa Tiểu Mạc trong lòng rõ ràng, hai người này khẳng định mỗi ngày đều cân nhắc làm sao giết chết hắn, không chừng đã âm thầm chuẩn bị mấy trò tiểu nhân cho hắn.

Hoa Tiểu Mạc không quá tự tại nói với Lập Hạ Lập Đông: “Để tự ta.”

“Hoa công tử, cầu người đừng làm bọn ta khó xử.” Lập Hạ căng cứng cằm nhọn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo mấy phần cứng nhắc: “Để giáo chủ nhìn thấy, cái mạng này của chúng ta cũng sẽ không còn.” Giữa những câu chữ mơ hồ mang theo một chút trào phúng.

Nữ tử dung mạo thanh lãnh Lập Đông ở một bên lấy dư quang nhìn lướt qua Hoa Tiểu Mạc.

Thần sắc Hoa Tiểu Mạc có một tia xấu hổ, khó trách có câu nói “Nữ nhân tâm, hải để châm”* hắn đơn giản lấy bồ kết trên hai tay chà xát mặt, dùng tay vốc nước tát lên mặt, rồi sau đó tiếp nhận khăn từ trong tay Lập Đông tùy ý lau lau. [Nữ nhân tâm, hải để châm: lòng của nữ nhân, như kim đáy biển]

Tiểu gia ta nửa đời trước mạng thấp hèn, đời này hưởng hưởng phúc cũng không quá đáng ha.

Nơi tam quan* lại lung lay một chút, tin rằng không bao lâu nữa tam quan sẽ trực tiếp tan vỡ, Hoa Tiểu Mạc lười biếng chắp tay sau đít đi tới đại sảnh. [tam quan: bao gồm thế giới quan – nhân sinh quan – giá trị quan]

Lập Hạ Lập Đông hai người nhất thời nhìn nhau liếc mắt một cái rất nhanh đuổi theo.

Ở đây không cần chờ giáo chủ đại nhân tới mới ăn cơm, muốn ăn cứ phất phất tay sai sử, rất nhanh liền có đồ ăn mới ra lò đặt trên bàn.

Sau khi ăn điểm tâm, Hoa Tiểu Mạc thỏa mãn sờ sờ bụng, nếu có cây tăm, hắn khẳng định tựa lưng ghế dựa xỉa xỉa răng, đây là thói quen của hắn sau khi cơm nước xong.

Giáo chủ đại nhân vẫn không có xuất hiện, hắn đi đến đình trong hoa viên ngồi trên băng đá phơi nắng, nhàm chán chép chép miệng, cuộc sống mễ trùng thấp tha thấp thỏm, dấu răng cũ  trên cổ mất đi sẽ lại có dấu mới, hắn cảm thấy mình sớm hay muộn cũng sẽ bị người nọ cắn chết.

“Giáo chủ ca ca, giáo chủ ca ca.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm giòn giòn, lập tức chỉ thấy Dung Mặc Vũ dắt một đứa bé đứng tới đùi hắn đi tới, thanh sam giống nhau, Dung Mặc Vũ mặc ra hương vị thanh nhã, bé con thì mặc ra hương vị hồn nhiên, giữa cổ áo lông trắng nhung nhung lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, tò mò nhìn chằm chằm Hoa Tiểu Mạc.

Hoa Tiểu Mạc cũng đang nhìn chằm chằm cậu bé, trên mặt duy trì nụ cười thân thiết tự cho là đơn thuần, nội tâm đã có một thanh âm đang gào thét, ngộ phắc! Ngay cả con nít cũng không buông tha, giáo chủ, khẩu vị của ngươi cũng quá nặng mà!! Đóa cúc hoa nhỏ bé kia ngươi cũng không sợ bị kẹt?

Tròng mắt xoay tít, Hoa Tiểu Mạc hứ một tiếng, đứa nhỏ này khí sắc không tốt, nói đến cũng lạ, Dung Mặc Vũ khí sắc so mấy ngày hôm trước còn muốn kém hơn, một bộ dáng thiếu máu nghiêm trọng.

“Đứa bé kia là ai?”

Thấy không ai trả lời, Hoa Tiểu Mạc vươn tay vào trong đĩa bóc một quả hạch đào, có tư có vị mà nhai đi nhai lại, đứng dậy đi đến trước mặt Lập Hạ cùng Lập Đông, len lén kiễng mủi chân, cất cao thanh âm hỏi: “Đứa bé kia là ai?”

===============================

Tác giả nói: =3=

Giáo chủ thực hung tàn, người khác dưỡng công tử ca nhi là để chơi cúc đó, y dưỡng là vì…

Khụ khụ, dừng ở đây… Lạp lạp lạp