Mỗi Ngày Rời Giưởng Đều Nhìn Thấy Giáo Chủ Đang Phá Án

Chương 44




Edit:Phong Lữ

Con đường võ học của sát thủ Phong Hoa Thập Nhị lâu và nhóm cửu lưu Thập Tam tông có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ có khả năng luyện thành võ học cấp cao đều là nhờ vào những năm tháng cuộc đời và thực chiến mới luyện ra được.

Thập Tam tông thì từ việc thả neo, ra khơi, phi ngựa, cắt tóc mà lĩnh ngộ võ học, còn mười hai vị đoạt mệnh Diêm La thì bất kẻ thiên phú võ học hay hoàn cảnh rèn luyện đều tốt hơn nhiều. Dù sao bọn họ có thể trở thành sát thủ cũng là do chính lâu chủ Phong Hoa Thập Nhị lâu tuyển chọn tỉ mỉ ra. Nhưng mà bọn họ mặc dù có người dạy, dù có thể đao pháp kiếm chiêu, nhưng cuối cùng bọn họ có thể ở một đám sát thủ tài năng, trở thành đoạt mệnh Diêm La, đều là bọn họ sau khi thân kinh bách chiến sáng chế ra chính mình bản lĩnh sở trường của mình.

Đoạt mệnh thiết cảm lãm là vậy, Toái Diệp đao cũng vậy.

Diệp Vô Dục thân là một sát thủ, đao pháp của hắn chú ý sử chuẩn và nhanh, hắn theo đuổi phong cách một đao đâm vào chuẩn trọng tâm, trong nháy mắt giết địch —— chưa từng có một sát thủ nào thích chiến ba ngày ba đêm tới khi phân rõ thắng bại với mục tiêu, sát thủ võ công cao đến đâu cũng không muốn vậy. Toái Diệp đao nhanh ở chỗ bất ngờ khó đoán, mà Toái Diệp đao chuẩn ở chỗ chính xác vào mục tiêu, càng hay hơn chính là chuẩn cùng nhanh đều biến hóa hỗ trợ lẫn nhau.

Diệp Vô Dục có thể chém một mảnh lá rụng dọc theo gân lá trong nháy mắt. Khi y đang cẩn thận biến hóa chiêu nhưng lưỡi dao vẫn chuẩn xác vô cùng. Y luyện thành chiêu này là vì để có thể chém giết mục tiêu đang di chuyển, tuyệt đối không bỏ qua chỗ yếu hiểm nào. Vừa mới nãy sau khi Cao Hiên Thần nghĩ qua trong đầu mấy trăm chiêu, hắn suy nghĩ ra: thứ thích hợp nhất để “Phá giáp” chính là Toái Diệp đao pháp. Diệp Vô Dục đương nhiên không thể giao đao pháp của mình cho Cao Hiên Thần, Cao Hiên Thần cũng không cần toái diệp (chém nát chiếc lá), thứ thực sự giúp hắn có thu hoạch và phát huy tác dụng chính là tư tưởng võ học.

Nguyên lý thực ra rất đơn giản, đổi lại là một đứa trẻ bảy tuổi cũng hiểu là cần phải dẹp một thân “Thiết giáp” của Ngưu Đại Đầu ra, sau đó đâm vào chỗ hiểm của hắn, thế nhưng nắm đấm thép của Ngưu Đại Đầu vẫn luôn chờ đợi bên cạnh, nếu như không thể trong nháy mắt làm cho hắn mất mạng thì sẽ bị hắn dùng nắm đấm đập nát đầu. Cho nên Cao Hiên Thần muốn trong nháy mắt biến hóa và không được sơ sót, không thể có chút sai lầm—— đây chính là tinh túy của Toái Diệp đao.

Nguyên lý Võ học khi nói ra đều rất đơn giản, nhưng trên thực tế để làm được lại không hề dễ dàng, sai một ly đi một dặm. Cũng may Cao Hiên Thần thành công.

Sau khi Ngưu Đại Đầu ngã xuống, Cao Hiên Thần nhất thời thở phào nhẹ nhõm, vô cùng phấn chấn nhìn phía Kỷ Thanh Trạch, vốn muốn nói vài câu khoe công, nhưng sau khi nhìn thấy mặt Kỷ Thanh Trạch hắn lại ngây ngẩn cả người —— trên gương mặt đó, không có chút vui sướng vui mừng, có chỉ sự kinh hãi.

Kỷ Thanh Trạch đi tới chỗ Cao Hiên Thần, chân bước lơ mơ. Y đi tới bên người Cao Hiên Thần, run rẩy giơ tay chạm cổ Cao Hiên Thần, nơi bị nắm đấm thép đập trúng——may lúc đó Ngưu Đại Đầu bị đâm vào tim nên liền mất đi sức lực, một quyền nhìn rất ngầu nhưng cuối cùng chỉ là đập đỏ cổ Cao Hiên Thần, trầy trụa một chút da thịt, ngoài ra cũng không có gì đáng lo ngại. Nhưng mà tất cả phát sinh quá nhanh, chỉ trong thời gian một hơi thở, ở trong mắt người khác thì Cao Hiên Thần đã trúng một quyền mạnh của Ngưu Đại Đầu.

Cao Hiên Thần đè lại tay y, nhận ra được gân trên mu bàn tay y đều đang giật mạnh, có thể thấy được trái tim của y đập nhanh đến cỡ nào. Hắn bận thấp giọng trấn an nói: “Ta không sao, một chút cũng không sao.”

Kỷ Thanh Trạch sờ tới da dẻ ấm áp cùng mạch đập đang đập mạnh mẽ, khuôn mặt tái nhợt mới khôi phục một chút huyết sắc. Sau đó y giận tím mặt, hận không thể nhào lên cắn đứt cái cổ Cao Hiên Thần mới vừa qua nguy hiểm: “Ngươi đã đồng ý là không cậy mạnh!!!Ngay cả chuyện chính miệng ngươi nói ngươi cũng không làm được sao?!”

Cao Hiên Thần đỏ mặt: “Cũng không có cậy mạnh, ta chắc chắn mà.”

Lời này chuẩn là nói hưu nói vượn. Hắn chưa từng luyện qua Toái Diệp đao pháp thì chắc chắn ở đâu ra? Chỉ là vừa mới trong một sát na kia, hắn đột nhiên hiểu ra phương pháp phá giáp, liền nhìn thấy Ngưu Đại Đầu một quyền đập về phía Kỷ Thanh Trạch, trong nháy mắt máu nóng lên não, chưa nghĩ gì đã nhào qua.

Kỷ Thanh Trạch làm sao không biết hắn đang nói dối, tức giận đến đôi mắt đều đỏ. Y đưa kiếm bản to tới, hất một tên đệ tử Thập Tam tông nhào tới mạnh mẽ ra ngoài, buồn bực lại không thể làm gì, nói: “Ta còn rất nhiều lời muốn nói, chỉ sợ ngươi không cho ta cơ hội nói. Ta sắp bị ngươi bức điên rồi!”

Cao Hiên Thần không lời nào để nói, chỉ có thể nắm chặt tay Kỷ Thanh Trạch, xoa nắn lòng bàn tay của y. Kỷ Thanh Trạch đang căng thẳng, nhờ sự trấn an của hắn mà dần dần buông lỏng.

Ngưu Đại Đầu chết rồi, đệ tử Thập Tam tông như rắn mất đầu, trong nháy mắt đã tan rã, bị Thẩm gia môn sinh cùng với những bọn thích khách khác đuổi giết.

Thẩm Phi Kỳ nhìn Kỷ Thanh Trạch cùng Cao Hiên Thần đứng sóng vai trên sân, lòng tràn đầy kinh ngạc: Hai người kia làm sao lại ở cùng nhau thế? Quan hệ của bọn họ từ khi nào lại tốt như vậy? Toái Diệp đao pháp? Sao nghe quen quen tai quá dị?

Hắn nói: “Toái Diệp đao… Là nói tới Phong Hoa Thập Nhị lâu Toái Diệp đao của các ngươi?!”

Văn Nhân Mỹ như có điều suy nghĩ nhìn Cao Hiên Thần.

Thẩm Phi Kỳ nói: “Hắn không phải là giáo chủ Thiên Ninh giáo sao? Hắn dùng Toái Diệp đao pháp? Phong Hoa Thập Nhị lâu các ngươi thật sự là chi nhánh của Thiên Ninh giáo sao?”

Văn Nhân Mỹ cười khanh khách nói: “Ngươi đoán đi?”

Thẩm Phi Kỳ: “…”

Đúng là đúng mà không là không, “Ngươi đoán đi” là trả lời kiểu gì vậy trời? Bất quá việc này cũng thật là kỳ quái, nếu như Phong Hoa Thập Nhị lâu cùng Thiên Ninh giáo có quan hệ, Văn Nhân Mỹ làm sao lại chỉ nhìn Cao Hiên Thần đang lâm vào hiểm cảnh mà bỏ mặc? Nếu như Phong Hoa Thập Nhị lâu cùng Thiên Ninh giáo không có quan hệ, thì Cao Hiên Thần sao lại dùng công phu của Thập Nhị Diêm La?

Ở trong lòng người tập võ, nếu như một người sử dụng công phu của người khác, thì là người này ăn trộm, hoặc là hắn quang minh chính đại bái sư học nghệ, hầu như không ai tin hắn chỉ nhìn chiêu thức rồi tự lĩnh ngộ. Tập võ và luyện chữ có rất nhiều điểm thương đồng, chữ viết trên giấy, chiêu thức ở trên thân thủ, người có mắt đều có thể nhìn thấy, nhưng nếu muốn bắt chước theo, nhất định không làm đúng theo được.

Người luyện chữ cần phải học cầm bút cho quen trước, học được dùng lực nặng nhẹ, trải qua ngàn vạn lần luyện tập, cuối cùng mới có thể viết ra chữ ra dáng. Nếu như rèn luyện một kiểu chữ, lại học một loại khác thì có thể sẽ có thành quả nhiều hơn, nhưng cũng không phải một lần là xong. Tập võ cũng vậy. Nếu như chỉ dùng hai mắt xem, có thể học được một bộ công phu, thế gì trên đời còn có chi bí tịch, càng sẽ không có tuyệt học gì, người người đều là cao thủ võ lâm.

Mà một chiêu Cao Hiên Thần vừa mới sử dụng kia, cũng không phải là “Toái Diệp đao pháp” chân chính, hắn chỉ là lĩnh ngộ tinh túy của Toái Diệp đao pháp, sau đó dùng kiếm của mình biểu hiện ra. Một kiếm định mệnh kia cũng có nhiều may mắn trong đó, nếu như hắn lại nhây thêm mấy lần thì không chắc hẳn còn có thể thành công. Văn Nhân Mỹ vì có quen biết Diệp Vô Dục, mới có thể nhìn ra điểm này, Thẩm Phi Kỳ lại cũng không biết các nội tình bên trong, không khỏi suy nghĩ miên man.

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đã giải quyết một phiền toái lớn, lui về Thẩm Phi Kỳ bên người.

Cao Hiên Thần thấp giọng hỏi Thẩm Phi Kỳ: “‘Sương’ kiếm thật sự được giấu ở trong cấm địa?”

Thẩm Phi Kỳ không nói.

Cao Hiên Thần cảm thấy không tệ. Quả nhiên là kế điệu hổ ly sơn! Nếu như kiếm đương thật sự giấu ở cấm địa, Thẩm Phi Kỳ tuyệt đối sẽ không bình tĩnh còn ở lại chỗ này như vậy.

Nhưng mà tình hình trước mắt vẫn không thể lạc quan, người ở thao trường đã bị điều đi hơn một nửa, nhưng mà môn sinh Thẩm gia cũng tổn hại quá nửa. Còn cấm địa rốt cuộc là có một hàng nhái “Sương” kiếm hay là không có thứ gì, không biết đã lừa gạt nhóm đoạt kiếm giả nào, cũng là không biết là bao nhiêu, những người kia bất cứ lúc nào cũng có thể trở về. Đêm nay đã nhất định là đêm sát nghiệt rất nặng.

Thẩm Phi Kỳ dặn môn sinh thân tín: “Đi tìm thúc phụ ta, bảo y mang theo cha ta đi trước, tránh qua đêm nay lại tính.”

Môn sinh kia nhận lệnh, lập tức đi.

Thẩm Phi Kỳ không đi, lại nói: “Ta phải đi xem cấm địa.”

Cho dù “Sương” kiếm chân chính không ở bên trong cấm địa, nhưng còn có rất nhiều Thẩm gia môn sinh, Thẩm Phi Kỳ không thể không quản bọn họ, đại cục nhất định phải có hắn đến chủ trì. Hắn bước đi, Văn Nhân Mỹ vẫn như cái dây leo dán chặt hắn.

Đột nhiên, một đạo kình phong hướng về sau lưng Văn Nhân Mỹ đánh tới! Văn Nhân Mỹ phát giác, lập tức vặn người, trong tay siết một mũi ám khí muốn ném, nhưng chưa ném thì đã thấy người đánh là Kỷ Thanh Trạch!

Kỷ Thanh Trạch đề phòng ám khí của nàng, chưa tới gần người đã lập tức rút đi. Văn Nhân Mỹ thu quả ô liu sắt về, tâm trạng khó giải thích được, không biết Kỷ Thanh Trạch dùng một hư chiêu này có mục đích gì. Nàng chưa nghĩ rõ ràng, đột nhiên thứ trong tay vuột mất, Thẩm Phi Kỳ vẫn luôn bị nàng giữ đã bị một nguồn sức mạnh túm đi!

Văn Nhân Mỹ giật nảy cả mình, cấp tốc bày ra tư thế, đã thấy người bắt đi Thẩm Phi Kỳ là Cao Hiên Thần. Hóa ra hắn và Kỷ Thanh Trạch hợp tác với nhau, mục đích chính là cướp Thẩm Phi Kỳ từ trong tay nàng. Lúc này Kỷ Thanh Trạch nhẹ nhàng quay lại chỗ Cao Hiên Thần, hai người chắn ở giữa nàng và Thẩm Phi Kỳ, không để cho nàng lại gần Thẩm Phi Kỳ.

Cao Hiên Thần nói: “Thiết cảm lãm cô nương, chúng ta ai đi đường người nấy đi, vướng víu nhau chi để làm lỡ chuyện?”

Văn Nhân Mỹ vừa bực mình vừa buồn cười, đã biết Cao Hiên Thần vẫn luôn ôm lòng cảnh giác với nàng, e sợ nàng gây bất lợi cho Thẩm Phi Kỳ. Nàng hừ một tiếng: “Cái gì mà Thiết cảm lãm cô nương, gọi người ta là Tiểu Mỹ!”

Cao Hiên Thần rùng mình nổi da gà, khó giải thích được cảm thấy nàng và Thẩm Phi Kỳ còn rất xứng. Hắn yên lặng đẩy Thẩm Phi Kỳ tới chỗ Tưởng Như Tinh, ở sau lưng ra dấu tay, ra hiệu bọn họ đi trước, mở ra một khoảng cách.

Văn Nhân Mỹ thấy thế đương nhiên không chịu, phi thân muốn vồ tới, bị Cao Hiên Thần giơ kiếm ngăn lại.

Cao Hiên Thần nói: “Mục tiêu của ngươi rốt cuộc là ai?”

Văn Nhân Mỹ nói: “Mục tiêu gì?”

Nàng mắt thấy Tưởng Như Tinh mang theo Thẩm Phi Kỳ chạy, Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch lại ngăn nàng không chịu buông, nàng không khỏi cuống lên, vê lại một mũi ám khí muốn bắn ra!

Cao Hiên Thần lập tức giơ kiếm, chuẩn bị chống đỡ bất cứ lúc nào.

Nhưng mà Văn Nhân Mỹ chỉ là làm bộ hù dọa hắn một chút, cũng không phải là thật muốn chém giết với hắn. Nàng thấy hắn càng không chịu lui, nhất thời vừa tức vừa bất đắc dĩ: “Ngươi đường đường là một giáo chủ ma giáo, không cùng ta liên thủ thì thôi, trong lúc tình hình rối loạn còn tưới dầu lên lửa, cả ngày che chở đám phế vật ngồi không ăn bám, ngươi rốt cuộc đã ăn lộn thuốc gì?”

“Tưới dầu lên lửa?” Cao Hiên Thần nhíu mày. Đúng như dự đoán, Văn Nhân Mỹ không ngoan hiền hay có ý tốt gì, sở dĩ nàng chậm chạp không ra tay, là muốn xem những người này tự giết lẫn nhau mà thôi.

Hắn còn chưa kịp hỏi kỹ rốt cuộc thế nào, thình lình nghe Thẩm Phi Kỳ phía sau la lên một tiếng sợ hãi. Hắn lập tức quay đầu, chỉ thấy một hắc y nhân đội nón cỏ bịt khăn che mặt không biết từ nơi nào xuất hiện, lướt qua Tưởng Như Tinh, nhanh như cắt đoạt đi thanh trường kiếm bình thường trong tay Thẩm Phi Kỳ!

Cùng lúc đó, Văn Nhân Mỹ cũng cưỡng ép đột phá khỏi sự ngăn cản của hắn và Kỷ Thanh Trạch, bộ dáng như quỷ mỵ mà nhào tới chỗ người mặc áo đen kia!