Mỗi Ngày Thức Dậy Đều Thấy Giáo Chủ Đang Uống Thuốc

Chương 62: Cẩm Cẩm lại muốn sỗ sàng




Hàn Cẩm bất chấp, lắp bắp nói: “Không có.”

Đan Khuyết thu hồi ánh mắt dừng trên gương mặt hắn, nhắm mắt lại thở dài một tiếng, lạnh lùng nói: “Ta ghét nhất là bị người khác gạt.” Thế nhưng, những lời này cũng không hoàn toàn đúng. Bởi vì từ nhỏ tới giờ, số lần y nghe lời nói dối tuyệt đối không ít, thậm chí so với nói thật còn nhiều hơn, bởi vậy nên mới khiến y trở nên vô cùng đa nghi. Y ghét, không phải là người khác gạt y, mà là y bị người khác gạt.

Hàn Cẩm chột dạ hận không thể tìm một lỗ để chui xuống. Hắn có tật giật mình, cứ luôn cảm thấy Đan Khuyết đã nhận ra mình, thế nhưng trong lòng vẫn ôm một tia hy vọng, cho rằng Đan Khuyết không nhìn thấu được hắn. Nếu như nhận ra, có lẽ Đan Khuyết đã kề dao lên cổ hắn từ lâu rồi, sao có thể bình tĩnh ôn hòa nói chuyện với hắn được?

Hầu hạ Đan Khuyết ngâm dược tuyền xong, Hàn Cẩm lại đi tới chỗ Đỗ Húy. Đỗ Húy cũng chuẩn bị cho hắn một thùng nước thuốc, để hắn ngâm nước thuốc. Thùng nước thuốc Hàn Cẩm ngâm có mùi thuốc đông y vô cùng gay mũi, không thơm ngát như của Đan Khuyết. Hắn rầu rĩ không vui mà phàn nàn: “Sao con phải ngâm cái thứ khó ngửi này? Con không thể ngâm trong ao mà Đan Khuyết ngâm sao?”

Đỗ Húy cuộn sách lại gõ nhẹ vào đầu hắn một cái: “Con nói xem?”

Hàn Cẩm không còn cách nào, đành phải bịt mũi chui vào trong thùng thuốc.

Hàn Cẩm gác tay bên ngoài thùng, Đỗ Húy vừa châm kim vào cánh tay hắn, vừa nói: “Ta đã cho sửa lại trận pháp vào cốc. Đệ tử ở bên ngoài truyền tin, nghe nói bên ngoài đang xôn xao tin tức giang hồ, nói rằng truyền nhân phái Ngũ Luân Hàn Cẩm còn là ma sứ của Thiên Ninh Giáo.”

Hàn Cẩm nhíu mày: “Hẳn là do Vô Mi truyền ra, hắn vẫn còn chưa biết thân phận của con, cho nên chỉ nói là ma sứ.”

Đỗ Húy thở dài: “Nói vậy cũng đúng. Tin tức này đã truyền khắp mấy môn phái võ lâm gần đây, cứ đà này chỉ một hai tháng là sẽ truyền khắp giang hồ. Con có đối sách gì không?”

Hàn Cẩm nói: “Con cũng không lo lắng. Thân phận truyền nhân phái Ngũ Luân này, chỉ là để cho con tiện hành tẩu giang hồ mà thôi. Dù từ nay về sau không thể dùng, cũng không quan trọng. Vậy còn tin tức liên quan tới Vạn Ngải Cốc thì sao?”

Đỗ Húy nói: “Đệ tử của ta chưa nghe được tin đồn, nhưng có lẽ cũng sắp có thôi.”

Hàn Cẩm nói: “Đỗ bá bá không cần phải lo lắng. Hữu hộ pháp đã quay về Thiên Ninh Giáo truyền tin, chắc chắn tốc độ của hữu hộ pháp nhanh hơn tốc độ truyền tin của Vô Mi, Vạn Ngải Cốc ở chốn hẻo lánh vùng Trung Nguyên, ở gần đây cũng chỉ có phái Loan Sơn là có thể làm nên chuyện. Dù võ lâm chính đạo có thật sự muốn làm chuyện gì với Vạn Ngải Cốc, ít nhất cũng phải cả tháng nữa, nhất định Thiên Ninh Giáo chúng ta sẽ nghĩ ra cách đối phó.”

Đỗ Húy nói: “Ừ.”

Thùng thuốc ấm áp khiến độc trong cơ thể Hàn Cẩm bốc hơi nóng lên, Đỗ Húy để độc tố chạy lên mặt trên cánh tay Hàn Cẩm, sau đó châm kim vào tay trích máu độc trong người ra. Ông châm hết kim rồi rời đi, Hàn Cẩm đoán chừng thời gian ngâm tương đối rồi, tự bò ra khỏi thùng thuốc.

Sau khi được trị liệu, cánh tay Hàn Cẩm vừa đau vừa xót lại vừa tê, đến nhấc tay lên cũng không nổi, Bạch Tiểu Hữu không ở bên cạnh, Đỗ Húy cho rằng hắn không thích, nên cũng không cho đệ tử Vạn Ngải Cốc theo hầu hạ, bởi vậy nên hắn không thể làm gì ngoài tự hầu hạ mình.

Tay hắn đau đến không cầm khăn tắm lên lau thân thể nổi, không thể làm gì hơn là trải khăn tắm trên giường, sau đó nằm lăn qua lăn lại trên khăn tắm, dùng khăn tắm bọc lấy người mình. Xong xuôi rồi, Hàn Cẩm liền làm tổ trên giường không nhúc nhích.

Hắn nhớ tới trước kia, lúc Đan Khuyết phát hiện ra hắn trúng Triêu Hàn Mộ Noãn, y cáu kỉnh giận dỗi hắn một trận, cả ngày chẳng chịu để ý tới hắn. Thế nhưng đợi Đan Khuyết hết giận rồi, liền đối xử với hắn tốt vô cùng, mỗi sáng đều sẽ đích thân giúp hắn mặc quần áo đội mũ, bọc cả người hắn chặt kín, một chút gió cũng không bay vào được, chỉ sợ hắn bị lạnh; nếu như trên đường có điều kiện để tắm rửa, Đan Khuyết liền đứng đợi một bên, đợi hắn ra khỏi nước, sau đó liền bọc kín người hắn lại, tựu mình lau khô hết nước trên người hắn, không cho hắn có cơ hội bị nhiễm gió; ngay cả ăn uống cái gì, Đan Khuyết cũng sẽ ôm vào người mình ủ ấm, sau đó đút cho hắn ăn.

Hàn Cẩm nghĩ đến mũi chua xót, buồn buồn bã bã gọi một tiếng: “Ca ca.”

Đến buổi tối, tay Hàn Cẩm vẫn ê mỏi không bê được khay, hắn đành bảo Đản Đản tự đi.

Sáng hôm sau, Hàn Cẩm lại cải trang thành Đản Đản tới đưa Đan Khuyết đi ngâm dược tuyền.

Hai người còn chưa vào dược tuyền, đột nhiên Đan Khuyết quay đầu nhìn chằm chằm Hàn Cẩm. Hàn Cẩm lại hoảng sợ, ngớ người ra không dám làm gì nhìn y: “Công, công tử nhìn cái gì?”

Đan Khuyết giơ tay lên, lại buông xuống, không nói năng gì, tiếp tục đi về phía dược tuyền.

Đến dược tuyền rồi, Đan Khuyết xuống nước ngâm mình, Hàn Cẩm rót rượu cho y: “Công tử, uống cho ấm người.”

Đan Khuyết nhận lấy chén rượu, lại nhìn chằm chằm cổ tay Hàn Cẩm. Hàn Cẩm nhìn thoáng qua cổ tay mình, phát hiện phía trên có một khối máu bầm, là dấu vết tối qua lấy máu ra để lại. Hắn vội vội vàng vàng ra ngoài, quên mất đắp phấn che chỗ này đi một chút. Hàn Cẩm vội thu tay về, len lén nhìn Đan Khuyết, chỉ thấy Đan Khuyết cau mày không rõ đang nghĩ gì, một lát sau mới giơ tay lên uống cạn chén rượu kia.

Sau khi Đan Khuyết lên bờ, Hàn Cẩm vội vàng choàng khăn tắm lên người y, sau đó lấy trong người ra một hộp cao dược, dè dè dặt dặt nói: “Công tử, hôm nay đã là ngày thứ năm công tử ngâm thuốc, cốc chủ nói, từ hôm nay trở đi, công tử ngâm thuốc xong để thuộc hạ bôi thuốc lên khắp người công tử. (Cao dược: thuốc mỡ bôi)

Đan Khuyết sửng sốt: “Cái gì?”

Giọng của Hàn Cẩm bé dần bé dần: “Bôi, bôi thuốc.” Hộp cao dược này, thật ra là hắn hỏi lấy từ Đỗ Húy, có công hiệu đánh tan máu bầm, thế nhưng, Đan Khuyết có bôi hay không bôi cũng không quan trọng. Hàn Cẩm suy nghĩ cả ngày, xin lấy hộp cao dược này, thế nhưng xuất phát từ tư tâm, hắn không muốn cứ phải nhìn được nhưng không sờ được, cho nên mới nảy ra chủ ý này mà thôi.

Đan Khuyết nhìn chòng chọc Hàn Cẩm, Hàn Cẩm cảm thấy trên mặt mình sắp bị thủng thành hai lỗ, liều mạng cúi đầu xuống không dám nhìn tới ánh mắt của Đan Khuyết, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi: Mẹ ơi mẹ ơi, hóa ra ca ca không thích bị người khác sờ tới như vậy.

Đan Khuyết nắm chặt tay kêu răng rắc, há miệng ra, cũng không nói được nên lời. Y muốn nhìn ra đầu mối từ “Đản Đản”, tuy rằng giọng nói và tướng mạo vẫn như cũ, thế nhưng lúc ở chung vẫn cứ luôn cảm thấy có gì đó khang khác. Nếu như người này tạo ra một thân phận mới để tới gần y, chứ không phải dịch dung thành Đản Đản, có lẽ chưa chắc y đã nhận ra, nhưng mạo danh người khác thì khó che giấu thân phận hơn nhiều, mà với tâm cơ của Hàn Cẩm, thật sự không thích hợp làm những chuyện này.

Sở dĩ Đan Khuyết nhẫn nại không lên tiếng, thứ nhất là y muốn xác định người này có phải Hàn Cẩm thật hay không, thế nên chỉ có thể không ngừng thử. Thứ hai, dù đây là Hàn Cẩm thật, y cũng muốn nhìn thử xem rốt cuộc Hàn Cẩm có mục đích gì, nếu tùy tiện vạch trần, nhỡ Hàn Cẩm lại như lần trước xoay người bỏ chạy thì phiền.

Giờ Hàn Cẩm lấy hộp cao dược ra, trong lòng Đan Khuyết đoán tám chín phần mười: Cái tên gia hỏa này chắc chắn là Hàn Cẩm, không thể sai!!!

Đan Khuyết lại cố nhẫn nại, đoạn nói: “Đưa cao dược cho ta, ta tự bôi.”

Hàn Cẩm nhắm mắt bất chấp nói: “Vẫn là để thuộc hạ hầu hạ công tử đi, công tử tự mình bôi thuốc không tiện.”

Đan Khuyết hít sâu một hơi, nắm tay thành đấm phát ra tiếng răng rắc, thầm nghĩ: Ta muốn bóp chết ngươi!!