Môi Súng (Thần Thương)

Chương 58




Edit & Beta: Direct Kill

Trở lại biệt thự của Ngu Trọng Dạ, Hình Minh chào tạm biệt Lão Lâm, không đi vào bên trong biệt thự, mà quay người đi vào bên trong hoa viên. Lối vào nhỏ hẹp tĩnh mịch, giàn tường vi leo nở rộ trong đêm, tươi tốt rậm rạp, nhìn ra được ngày thường Đào Hồng Bân chăm sóc tỉ mỉ như thế nào, toàn bộ hoa viên ngâm mình trong sương đêm, mơ hồ tựa tiên cảnh.

Đào Hồng Bân đang chuẩn bị trở về nhà, thấy Hình Minh xuất hiện, gọi cậu một tiếng: “Ngu tổng đi sang Mỹ rồi, hai ngày nay không có ở nhà.”

Chắc hẳn đối phương tưởng mình đến tìm lãnh đạo bàn công việc, Hình Minh cũng không nói nhiều, gật đầu: “Tôi biết.”

Hỏi Đào Hồng Bân, quan hệ của cha con Thôi Văn Quân bây giờ thế nào? Mới quay xong chương trình đặc biệt ngày mùng 1 tháng 5, người liền ngã xuống đại sảnh của trường quay, mãi đến tận bây giờ cậu mới có cơ hội hỏi thăm tình hình hiện tại của cha con hai người bọn họ.

Rất tốt. Tên nhóc kia sau chuyện đó đã buông lỏng tâm tình, mà lão Thôi cũng nói rằng ông ấy sẽ cố găng tìm hiểu về con trai mình nhiều hơn. Đào Hồng Bân nói, sau khi phát sóng tập một của chương trình ‘Tầm nhìn Đông Phương’, mọi người bắt đầu để ý đến vấn đề này, có một công ty thuốc nào đó còn liên hệ với lão Thôi, nguyện ý tiến hành trị liệu miễn phí bệnh gan cho con trai lão, nghe đâu có thể thay nhà bọn họ tiết kiệm được mấy trăm ngàn tiền chữa bệnh.

Lại một lần nữa cứu giúp cả nhà người ta. Hình ảnh ngày đó lão Đào mang theo cả nhà quỳ gối trước mặt cậu thanh niên này bỗng chốc ùa về. Giọng điệu của Đào Hồng Bân hết bỗng sức kích động, liên tục nói lắp, nước mắt giàn dụa.

Hình Minh vui mừng. Mỉm cười. Bệnh tật một thời gian dài, nghe được những câu nói này còn hơn uống thuốc cả tháng nay.

Trước đây làm ‘Minh Châu kết nối’, phải lo liệu tin tức khách quan công chính, trong chương trình mỗi từ mỗi câu mỗi lời nói đều phải tỉ mỉ ước lượng, không thể kích động, không thể xúi giục, thậm chí không thể mang vào một chút xíu khuynh hướng tình cảm của người dẫn chương trình. Nhưng Hình Minh so với Tô Thanh Hoa lạc quan hơn, nguyện ý tin tưởng, một khi được thời gian ấp ủ, nếu là chương trình chân chính sau khi phát sóng sẽ tự động ‘lên men’. Khi cậu còn ở ‘Minh Châu kết nối’ từng làm một chủ đề về thế vận hội Paralympic (Thế vận hội dành cho người khuyết tật), nhân vật chính kỳ đó là những người mắc bệnh đao đi thi làm rạng danh tổ quốc, sau khi chương trình phát sóng non nửa năm, ngày nào đó đang đi trên đường, bỗng có một cô bé không quen biết mắc bệnh đao chạy đến ôm lấy eo cậu, sống chết không chịu buông tay. Hình Minh kinh ngạc không thôi, mẹ cô bé phải vội vàng chạy đến để giải thích, bởi sau khi chương trình phát sóng, con gái lớn của cô được một trung tâm phục hồi trẻ em miễn phí tiếp nhận, cô bé được bắt đầu chương trình khôi phục huấn luyện lại từ đầu, làm quen một nhóm bạn bè có hoàn cảnh giống mình, vấn đề khuyết tật tim bẩm sinh của các bệnh nhân bị bệnh đao cũng có thể được chữa trị.

Cô nhóc kia cứ luôn miệng nói, chú là người tốt.

Mãi đến tận khi cô bé bị mẹ dắt đi từng bước một. Cậu vẫn luôn nhìn theo hướng hai mẹ con họ rời đi.

Đương nhiên, làm chương trình như vậy, rất có chút ý tứ “Mọi người đều say mình ta tỉnh”, sâu sắc chưa chắc có đồng tình, sắc bén tất nhiên có tranh luận. Nguyễn Ninh đã từng kể với cậu, sau khi ‘Tầm nhìn Đông Phương’ phát sóng tập đầu tiên, không ít người gia trưởng gọi điện thoại tới đài, phản ứng dồn dập, đài Minh Châu là cơ quan truyền thông quốc gia, không dạy người cách chắt chiu tiết kiệm, nhặt được của rơi trả người đánh mất, mà tại sao lại đi phát sóng một chương trình vô nghĩa, vặn vẹo như thế? Người nào người nấy ngôn từ kịch liệt, mắng mỏ chỉ trích, đặc biệt có một vị giáo viên đã về hưu, còn trực tiếp viết thư gửi cho đài trưởng, nói thẳng vấn đề đồng tính luyến ái đi ngược lại với truyền thống đạo đức của dân tộc, ngôn từ phong phú, một xấp thư viết tay gộp lại chắc hẳn cũng phải hơn vạn chữ. Hay ở chỗ ông ta dùng nét bút cực nhỏ để viết, các chữ tựa như chữ thư pháp mềm dẻo đẹp đẽ.

Hình Minh lúc đó còn đang ở trong bệnh viện, đọc xong toàn bộ nội dung của tập thư dày đặc chữ kia, tự mình viết thư hồi âm, cũng dùng loại bút lông chấm mực, lấy đó làm thành ý.

Cầu đồng tồn dị (1), Hình Minh đối với tài ăn nói hành văn của mình vô cùng tự tin, chỉ có chữ viết của mình thì không hài lòng lắm.

(1) Cầu đồng tồn dị: Tức là tìm đến cái chung nhưng vẫn giữ được cái riêng.

Phút chốc, nhớ tới lần từng được Ngu Trọng Dạ nắm tay dạy viết chữ, trong lòng cậu đột nhiên không đánh tự đau.

Sau khi Đào Hồng Bân rời đi, Hình Minh đi vào sâu bên trong hoa viên, mất công tốn sức ở trong màn đêm nhận biết vị trí của hai câu lười ươi kia. Trong ấn tượng của cậu, cây lười ươi bình thường cao khoảng mười mấy mét, còn hai cây đang ở trước mặt, thấp bé lọm khọm, thậm chí còn không mọc được thành tán cây.

Hình Minh thở dài một hơi, than thở Lâm Tư Tuyền vừa si vừa ngốc, cây lười ươi ưa nhiệt, lại trồng ở một nơi mùa hè ít nắng, mùa đông ướt lạnh, hai cây này nở hoa kết trái được mới là lạ.

Nhìn chằm chằm vào hai cái cây không có gì đặc biệt này một lúc lâu, ý nghĩ của cậu lại bắt đầu trôi dạt đi tận đâu, tự hỏi có bao giờ Ngu Trọng Dạ mềm nhẹ xoa xoa Lâm Tư Tuyền, thô bạo xâm phạm, có bao giờ khi hai người cãi nhau hắn nổi giận, khi Lâm Tư Tuyền bị thương hắn nhẹ nhàng chăm sóc?

Đáp án tựa hồ là nhất định. Chỉ có điều, cho dù thời điểm thân mật nhất, Lâm Tư Tuyền cũng chỉ dám gọi Ngu Trọng Dạ hai tiếng “Ngu tổng”, không dám vượt qua Lôi Trì một bước. Cậu vì hắn cảm thấy không đáng. Nam nhân, có gia có quốc tứ phương, hà tất phải sống uất ức như vậy.

Ngẫm lại chính mình, hình như cũng giống vậy, tựa như năm mươi bước cười một trăm bước.

Đi vào cửa lớn biệt thự, Hình Minh không đến phòng ngủ, mà đi ra phòng khách mở TV, tìm kiếm chương trình ‘Phi thường nhân sinh’ của đài Đông Á mà trước kia Lạc Ưu từng dẫn. Ngồi trên ghế salông nhìn một hồi, bỗng chú ý đến Phỉ Bỉ hôm nay không bưng trà dâng nước ân cần bắt chuyện như thường ngày nữa, mà đang tần ngẩn ngồi một mình trong góc phòng, âm thầm rơi lệ.

Hình Minh giơ tay gọi cô lại đây, hỏi làm sao vậy.

Phỉ Bỉ trả lời, buổi chiều cô thấy có một vị bác sĩ dinh dưỡng đến đây, người Đài Loan, cao gầy xinh đẹp, khí chất tao nhã, giọng nói pha trộn giữa giọng Đài Loan và Hồng Kông, bởi vì đài trưởng Ngu từ trước đến giờ không thích nhà đông người, cô tự cho mình thua người kia một bậc, lo lắng bát cơm của mình khó giữ được.

Hình Minh cười xì một tiếng. Thì ra ai cũng đều có nỗi sợ người mới thay thế người cũ, hoặc vì tình yêu, hoặc vì lợi ích. Trong lòng cậu nguyên bản đang ngổn ngang trăm mối, kết quả nghe câu chuyện của Phỉ Bỉ lại được an ủi phần nào, nửa đùa nửa thật mà gợi ý cho cô, em đến hỏi cô ta có phải là người Trung Quốc không, nếu như cô ta bảo không phải, lập tức đi đến tố cáo cô ta trước mặt thầy Ngu, nói rằng đường đường là đài trưởng đài Minh Châu, tuyệt đối không thể phạm sai lầm chính trị được(2).

(2) Đài Loan hiện được xem là một trong những vấn đề chính trị nhạy cảm nhất đối với Trung Quốc.

Phỉ Bỉ không hiểu Hình Minh đang nói gì, nước mắt trên mặt chưa khô, đôi mắt lại liếc về phía màn hình TV, chăm chăm nhìn vào Lạc Ưu, khuôn mặt toàn nước mắt. Hình Minh nhìn thấy, chỉ chỉ vào màn hình, hỏi cô, đẹp trai không?

Phỉ Bỉ ngay lập tức gật đầu, ý tứ rành rành, đẹp, cực kỳ đẹp.

Hình Minh lại hỏi cô, người này, đã gặp qua anh ta chưa?

Phỉ Bỉ là một cô gái rất chân thật, một chút cũng không do dự, gật gật đầu.

Hình Minh vốn còn chuyện muốn hỏi, nhưng lời đã tràn ra ngoài cổ họng, đột nhiên lại bị cậu nuốt trở vào. Cậu trào phúng khẽ nhếch khóe miệng, Phỉ Bỉ là người bên cạnh Ngu Trọng Dạ, ngoại trừ bên trong nhà này, cô còn có thể đã gặp hắn ở nơi nào?

Suốt cả đêm, Hình Minh không về phòng ngủ của Ngu Trọng Dạ hay Ngu Thiếu Ngả, cũng không đi đến phòng ngủ tạm cho khách, để tránh lần thứ hai lòi dốt, cậu phải chuẩn bị cho mình thật tốt kiến thức về chương trình talk show lần này. Cậu nghiêm túc ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, chăm chú xem lại chương trình ‘Phi Thường nhân sinh’ của Lạc Ưu. Cậu học tập Lạc Ưu các vấn đề phương thức, ngôn ngữ, thói quen cùng kỹ năng khống chế, thậm chí ngay cả độ cong của khuôn miệng khi mỉm cười, dừng lại trong bao lâu cậu cũng đều lưu tâm, mô phỏng theo.

Thời điểm sáng sớm khi chuông báo thức điện thoại kêu, cậu nằm co ro trên ghế mới chợp mắt được khoảng 40 phút. Nhưng khi tiếng nhạc vang lên, cậu lập tức mở mắt ra.

Hình Minh đứng trước gương trong buồng tắm rửa mặt, khi ngẩng đầu lên, gật mình nhìn bản thân trong gương.

Trong mắt tơ máu dày đặc, hốc mắt hõm sâu, càng làm nổi bật khuôn mặt thon gầy tái nhợt, nhìn qua quả thực không có chút tinh thần nào, vừa thâm trầm vừa lạnh lùng.

Hình Minh lau khô hai tay, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lý Mộng Viên. Cậu nói trong tuần này phải chuẩn bị cho chương trình mới, không thể đến thăm nhà sư mẫu. Nếu như Lý Mộng Viên buổi trưa rảnh rỗi, hai người có thể bỏ ra chút ít thời gian, cùng nhau ăn trưa trong vườn Minh Châu.

Lý Mộng Viên vội vã đáp ứng, vườn Minh Châu cách bệnh viện Phổ Nhân không xa lắm, buổi trưa thứ hai cô có thể đến đây.

Tàn bạo mà phát tiết tự cắt đứt điện thoại, Hình Minh cúi đầu, vỗ nước lạnh lên mặt mình. Một lần nữa xem xét kỹ bản thân mình trong gương. Kỳ quái, mới chỉ có một lát thôi, khuôn mặt đã trở nên tỉnh táo rạng rỡ, hai mắt tỏa sáng. Cậu mở ra cổng lớn của biệt thự, thưởng thức ánh nắng mặt trời buổi sáng sớm, cằm hơi nâng lên, nhẹ nhàng huýt sáo.

Cậu và Lâm Tư Tuyền, thuộc hai dạng người khác nhau.

Nhưng còn chưa kịp bắt xe tới đài Minh Châu, Nguyễn Ninh liền gọi điện thoại tới, nói cho cậu biết, đêm hôm qua Lâm Tư Tuyền xảy ra tai nạn xe cộ. (Không có máu chó nhất, chỉ có máu chó hơn =)))))