Môi Súng (Thần Thương)

Chương 64




Edit & Beta: Direct Kill

Hình Minh hẹn Lý Mộng Viên đi thăm vợ của Hạ giáo sư, vì bệnh viêm cơ tim cấp tính làm lỡ một tập của chương trình, do đó lịch làm việc của cậu cũng được thư thả. Ekip quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, nên đi từ trước, Hình Minh gọi một cuộc điện thoại cho Nam Lĩnh, để cậu thực tập sinh mới này cùng đi với mình.

Đầu kia Lý Mộng Viên hoàn toàn chẳng hay biết gì, cộng sự trục lợi coi như một cuộc hẹn hò đoàng hoàng. Sáng sớm rời giường trang điểm, khoác lên người bộ cánh mà mình ưng ý nhất. Giữa mùa hạ, bầu trời cao xanh thẳm, mây trắng hững hờ trôi, một cô gái tươi trẻ như bông hoa chớm nở. Nhưng khi cô hào hứng đi đến địa điểm ước hẹn, đột nhiên phát hiện có thêm một đám người đang đứng ở đây, gương mặt phấn chấn lập tức tối sầm lại. Mất hứng.

Lý Mộng Viên nửa giận hờn nửa thăm dò theo sát Hình Minh nói, lần trước cùng cậu tham gia party ở Thịnh Vực, Liêu Huy vẫn luôn muốn mời ra ngoài chơi, cô có nên đáp ứng hay không?

Không biết bọn họ trao đổi số điện thoại với nhau khi nào, Liêu Huy người này bản tính quá mức hung ác, không biết thương hương tiếc ngọc, lại còn không coi ai ra gì, sao cô không sợ chết dây dưa với hắn như vậy, Hình Minh không dám suy nghĩ xem đến cùng Liêu Huy đối với cô gái này là như thế nào, chỉ lạnh mặt xuống, ra lệnh, không cho đi.

Lý Mộng Viên mừng rỡ, những tưởng đối phương bị dấm chua trong người thiêu đốt, say mê mà nhìn Hình Minh. Người bên ngoài đều nhận ra ánh mắt tha thiết, tràn đầy yêu thương của cô gái này, chỉ có Hình Minh ngoảnh mặt làm ngơ. Cậu quay người đi tới chỗ quay phim, cùng đối phương ôm vai bá cổ, bàn giao nhiệm vụ lát nữa nên quay như thế nào.

Từ lúc nụ hôn nhạt như nước ốc kia phát sinh, Hình Minh đã ý thức được có một số việc không đúng. Cậu quả thật có lòng muốn trở về đường ngay, nhưng lại không ngờ rằng bản thân đối với người khác giới bây giờ không có chút xíu cảm xúc nào. Trước kia là do cậu mắt cao hơn đầu, ngại Lý Mộng Viên không đủ xinh đẹp, nên không muốn bước thêm, nhưng bây giờ chỉ cần đối tượng là nữ, ai cậu cũng không thể chấp nhận. Giới hạn mà cậu vẫn luôn bảo vệ bị đánh vỡ, chỉ cần tình cờ cùng nữ đồng nghiệp cấp dưới chạm tay, da thịt cọ sát, cậu đã cảm thấy không dễ chịu chút nào. Cậu ảo não, ủ rũ, ngọn lửa trong lòng cứ như vậy bị chà xát mà bùng lên. Cậu ở trong lòng đã lôi Ngu Trọng Dạ ra mắng một vạn lần.

Đều do lão hồ ly kia làm phía sau nhiều quá, đều do lão già chết tiệt kia hủy sự nghiệp thẳng nam của ông đây.

Đoàn quay phim gõ cửa nhà Hạ giáo sư, ra mở cửa là một người phụ nữ đã có tuổi, vợ của Hạ Trí Viễn, Quý Huệ.

Phu xướng phụ tùy, Quý Huệ cũng từng là giảng viên ở đại học của Hình Minh. Quý Huệ so với Hạ giáo sư trẻ hơn mười tuổi, được bảo dưỡng cẩn thận, quần áo tinh tế, đứng cùng một chỗ với Hạ giáo sư, có chút không cân xứng. Hai người không có con cái, giúp đỡ một nhóm cô nhi bỏ học, ở trường Hình Minh từng gặp Quý Huệ mấy lần, đối với vị giáo sư xinh đẹp lương thiện, phong thái nổi bật này rất có ấn tượng, nhưng mà không bao lâu, Quý Huệ đi kiểm tra phát hiện bị mắc bệnh ung thư gan, sau đó rời trường học.

Bệnh ung thư gan như một sát thủ thầm lặng, thời kỳ đầu bệnh trạng không rõ ràng, đến khi phát hiện ra được thì đã chuyển sang giai đoạn cuối mất rồi, mà giai đoạn cuối ung thư gan sẽ đồng nghĩa với việc thời gian sống sẽ rất ngắn, chỉ vỏn vẹn có ba tháng.

Quý Huệ so với những người mắc bệnh ung thư gan khác may mắn hơn nhiều, cho tới bây giờ bấm tay tính toán, bà đã sống chung với nó hơn sáu năm. Có thể nói đó là một kỳ tích.

Lâu ngày sống chung cùng bệnh tật, Quý Huệ bây giờ dĩ nhiên đã khác xưa rất nhiều, cả người gầy thành củi khô không nói, dáng vẻ còn già hơn so với tuổi thật chừng mười tuổi. Nhưng trạng thái tinh thần của bà vẫn rất tốt, nụ cười thường trực trên môi. Bà ân cần bắt chuyện với Hình Minh, cười nói: “Không nghĩ tới các em lại đến sớm như vậy, thành thử trong nhà còn đang hơi bừa bộn.”

Hình Minh ngồi trên chiếc ghế được trạm khắc hoa văn Trung Quốc, tinh tế đánh giá người đã từng là giảng viên của mình. Khuôn mặt và con ngươi của Quý Huệ hiện ra những vệt màu vàng quái dị, đôi tay bị sưng phù, bụng dưới cũng trướng lớn, cùng với thân hình gầy gò tuyệt nhiên không phù hợp —— trong lòng Hình Minh vang lên những tiếng “lộp độp”, khắp người sưng phù và làn da chuyển vàng là một trong những biến chứng của ung thư gan giai đoạn cuối, khả năng là tế bào ung thư đã dời đến ống mật, khiến cho mật không có cách nào bài tiết bình thường, da dẻ toàn thân ố vàng, chướng bụng sưng phù.

Bệnh trạng như vậy vô cùng hung hiểm. Có thể nói là sinh mạng của người này đang cách cái chết không xa.

“Chuyển đi, sống thêm sáu năm, đã đủ rồi.” Quý Huệ dường như đoán ra suy nghĩ trong lòng Hình Minh, gật đầu cười, sau đó chào đón ekip chương trình đang ở phía sau Hình Minh. Không gian trong nhà tuy không lớn, nhưng lại rất sạch sẽ, không khí tràn ngập mùi thuốc, khiến đầu lưỡi không tự chủ được có chút đắng.

Trong phòng khách bày một chiếc bàn trà được trạm khắc tinh xảo, hình được khắc trên đó là hạc trắng trộm đào tiên, ý chỉ nhiều phúc nhiều thọ.

Trong nhà Hạ giáo sư còn có một người, là ông chủ Lưu Trung Dương của công ty trách nhiệm hữu hạn Công nghệ sinh học Khang Nhân, một nam nhân trung niên vóc dáng trung bình, ngũ quan đoan chính, tuy nhiên tướng mạo có chút khắc khổ, hơn nửa chắc hẳn là do sự cố gần đây dằn vặt. Hình Minh gọi hắn là “ông chủ Lưu”, hắn khoát tay, nói so với ông chủ, hắn vẫn thích mọi người gọi mình là bác sĩ Lưu hơn. Công ty của bác sĩ Lưu đã bị phá sản, hiện tại chỉ còn trông cậy vào hạng mục đang cầm trên tay này có thể bán đi được, để Hạ giáo sư có thể tiếp tục nghiên cứu tiếp về thuốc. Hắn nói, trong đó tất nhiên sẽ có chút suy tính về kinh tế, nhưng chủ yếu vẫn là muốn giải quyết mối bận tâm đau đáu của mình, nếu Thịnh Vực nhất quyết lũng đoạn thị trường, thì tôi sẽ không công bố hạng mục này.

Lưu Trung Dương hiển nhiên là bạn cũ của Hạ gia, thay Quý Huệ tiếp đón khách khứa, pha trà nóng mời mọi người trong phòng. Quý Huệ không uống thuốc Đông y thay trà, bà nói với Hình Minh: “Lão Hạ đề đã kể qua với cô về em, nói em bỏ y theo văn, đặc biệt có triển vọng.”

Hình Minh tự nhiên thấy áy náy, đi thẳng vào vấn đề chính nói, bản thân mình hôm nay đến đây để làm chương trình, là vì mục đích chứ không phải muốn giải oan cho Hạ giáo sư.

“Lão Hạ nhà cô đúng là đã phạm lỗi, người ta xử ra sao thì nên làm vậy.” Quý Huệ rất độ lượng, cười nói mình đã xem qua chương trình của Hình Minh, mỗi lần xem đều cảm thấy rùng mình, bởi vì thời điểm khi cậu trò chuyện với khách mời, thường thường khiến cho khách quý vừa tức vừa khóc, lắm khi còn yêu cầu ngưng hẳn ghi hình.

Tình huống như vậy đã xảy ra mấy lần, cũng không nhiều lắm, bình thường là cậu cố ý xát muối lên vết thương của khác mời, dùng ngôn ngữ cay nghiệt khơi mào tranh luận. Hình Minh lắc lắc đầu, khẽ mỉm cười: “Trước đây em đã quá vội vã, cho rằng khiêu khích chính là dũng cảm, trào phúng chính là sâu sắc. Nhưng bây giờ đã hiểu tốt quá hóa dở, sẽ không phạm sai lầm như thế nữa.”