Mối Tình Danh Môn: Cục Cưng Trăm Tỷ Của Đế Thiếu

Chương 138: Sau này không được tìm tôi




Editor: Quỳnh Nguyễn

" Ngày trước tôi như thế nào?" Bắc Minh Dạ nhàn nhạt liếc Bắc Minh Đại Đại một cái, ánh mắt lại rơi vào trên mặt Danh Khả.

Lông mi cô thon dài hơi hơi run lẩy bẩy, nhưng chỉ là nhẹ run một cái như vậy, người cũng không có tỉnh lại, nhiều người ở trong này như vậy cô cư nhiên còn có thể ngủ được an ổn, xem ra vừa rồi thật sự đem cô làm mệt.

Môi mỏng hơi hơi giơ giơ lên, thủy chung là ý cười làm cho người ta nhìn không thấu kia, anh ôm cô bước đi muốn xuyên qua đại sảnh đi lên lầu.

Bắc Minh Đại Đại truy đuổi qua, không dám ngăn đón anh, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn anh ôm nữ nhân này nhân đi lên lầu.

Dù cho cô đã biết đến quá nhiều ngày qua nữ nhân này đều là sống trong phòng anh nhưng cô vẫn không thể tùy ý chính mình trơ mắt nhìn trong sinh mệnh của anh xuất hiện cái nữ nhân trọng yếu hơn khác như cũ.

Cô cắn cắn môi, rốt cục nhịn không được nói: "Lão Đại, nếu thật sự anh thích cô, liền không nên thích được trắng trợn như vậy."

"Có cái gì nên hay không nên?" Thanh âm Bắc Minh Dạ vẫn nhạt nhẽo như cũ, bên trong tựa hồ không mang theo một chút cảm xúc.

Bắc Minh Đại Đại đi theo bên cạnh anh, vội vã nói: "Anh biết rõ lão gia tử không thích bên cạnh anh có người trọng yếu, anh ngay cả chị Phi Phàm cũng không dám thu, anh còn dám..."

Ánh mắt rơi vào trên người Danh Khả, rõ ràng thấy mí mắt cô hơi hơi giật giật, hình như có dấu hiệu muốn tỉnh lại, cô áp chế thanh âm, lại không áp lo lắng trong lời nói: "Anh lại vẫn như vậy, lão gia tử nhất định rất nhanh sẽ có động tác."

"Này có cái quan hệ gì?" Bắc Minh Dạ ngừng lại, buông xuống mắt nhìn cô, cái nhìn này tựa hồ có một chút nghiêm túc như thế, nhưng sau một lát khóe môi anh lại gợi lên, vẫn là ý cười như có như không: "Tại trước lão gia tử động thủ chỉ sợ tôi đã chơi ngán, chỉ cần chơi ngán, người đã bị lăn qua lăn lại thành cái dạng gì, cùng tôi có cái quan hệ gì?"

Bắc Minh Đại Đại nghẹn trong cổ, ánh mắt lại rơi vào trên người Danh Khả, lúc này nhìn cô cũng không biết là đồng tình hay là chán ghét.

Tâm Lão Đại cư nhiên ngoan độc như vậy, quá độc ác.

"Anh đã không biết quý trọng, vậy không cần đạp hư cô." Mộ Tử Khâm một bước bước qua đi, che ở bên cạnh anh, nhìn chằm chằm đôi mắt anh, thanh âm trầm thấp, lộ ra một cỗ hàn khí: "Anh không quý trọng, đến lượt tôi tới quý trọng, hai mươi tỷ cô nợ anh kia tôi thay cô hoàn lại."

Muốn điều tra một chút việc mà thôi, vẫn còn không tính quá khó khăn, cô cùng anh ta ký phân hiệp nghị kia anh đã biết đến, tìm Hứa Thiệu Dương vừa hỏi, nghĩ trước nghĩ sau không khó nghĩ đến Danh Khả vì cái gì vẫn chịu khống chế.

Chính là hai mươi tỷ mà thôi, anh lại vẫn giao phó được.

Nhưng Bắc Minh Dạ rõ ràng không có hứng thú đối lời nói của anh, anh nhợt nhạt cười cười, nhìn nữ nhân trong lòng đã có dấu hiệu tỉnh lại, liền cúi đầu hôn một nụ hôn trên mặt cô: "Có người nói muốn tốn hai mươi tỷ đem cô từ bên cạnh tôi mua đi a, cô vẫn còn không tỉnh lại nhìn xem người muốn mua cô đi rốt cuộc là ai."

Danh Khả mở mắt, theo bản năng dụi dụi mắt, nghiêng đầu vừa thấy, mặt Mộ Tử Khâm càng ngày càng rõ ràng hiện ra ở trong tầm mắt.

Trong lòng cô hơi hơi loạn, muốn ngồi xuống, mới phát hiện chính mình hiện giờ lại vẫn ngã vào trong lòng Bắc Minh Dạ, mà vừa rồi anh... Vừa rồi đang nói cái gì?

Ánh mắt nghi hoặc rơi vào trên mặt Bắc Minh Dạ, anh vừa cười được lạnh nhạt như thế, gằn từng tiếng rõ ràng giải thích cho cô: "Mộ Tử Khâm nói muốn cho tôi hai mươi tỷ mua cô đi, cô a? Làm hàng hóa, tôi cho cô một cái cơ hội tự do lựa chọn."

"Tôi..." Còn không có nói ra khỏi miệng liền cảm giác được cánh tay dài ôm cô bỗng nhiên buộc chặt, cô rầu rĩ khẽ gọi một tiếng, theo bản năng lắc lắc đầu: "Không cần, tôi không cần, cứ như vậy... Về sau cứ như vậy đi."

Cô không dám phản kháng, cô căn bản phản kháng không đến, người này là ma quỷ, Tử Khâm không thể kéo cô ra cái vực sâu này, anh kéo lại chỉ biết cũng kéo anh tiến vào.

Cô không muốn nhìn thấy Mộ Tử Khâm vì cô mà đắc tội nam nhân này, về sau rơi vào cùng kết cục Hứa Thiệu Dương.

Mặc dù cô rất rõ ràng thế lực Mộ Thị, nhưng mà lực ảnh hưởng tập đoàn Đế Quốc tại Đông Lăng so với Mộ Thị vẫn còn lớn, hai cái đầu sỏ đụng cùng một nơi luôn luôn có tổn thương.

Cô cùng Mộ Tử Khâm căn bản không có quan hệ như thế nào, anh không đáng vì chính mình như vậy.

Cô vùi đầu tại trong lòng Bắc Minh Dạ thanh âm thanh âm rầu rĩ nhưng gằn từng tiếng bay vào trong tai mỗi người: "Như vậy liền tốt, như vậy tốt, chuyện của tôi không cần người khác tới quản."

"Cô nghe được sao?" Bắc Minh Dạ nhìn Mộ Tử Khâm, rõ ràng nhìn đến u ám đáy mắt anh ta chớp lóe rồi biến mất, anh cười nói: "Cô thích làm nữ nhân của tôi, tình nguyện hàng đêm bị tôi áp ở dưới thân, cũng không muốn đi theo cậu, nếu như vậy cậu còn chắn ở trong này làm cái gì?"

"Bắc Minh Dạ."

"Cậuu tựa hồ chưa bao giờ gọi tôi như vậy."

Mộ Tử Khâm nắm chặt quyền, trong ngực không ngừng lên xuống, ánh mắt phẫn nộ dời từ trên mặt anh rơi vào trên người Danh Khả trong lòng anh.

Thanh âm anh nhu hòa xuống, nhẹ lời trấn an: "Khả Khả, tôi là thật sự, cô nợ anh tôi thay cô hoàn lại, không phải sợ, cô chỉ cần đi theo tôi, tôi nhất định mang cô rời khỏi."

"Tôi không đi." Cô nhắm mắt lại, che đi chua xót khóe mắt: "Tôi không đi, anh trở về, về sau không cần lại tìm tôi, tôi và anh không có quan hệ như thế nào."

Bắc Minh Dạ vỗ nhẹ nhẹ đầu vai cô, cánh tay dài ôm vào trên eo cô buông một chút khí lực.

Rõ ràng nghe được thanh âm cô buông lỏng một hơi, anh vừa cười dương dương tự đắc như thế, vòng qua Mộ Tử Khâm bị Danh Khả tuyệt tình biến thành có vài phần ngu ngơ, bước đi chạy lên lầu.

"Khả Khả." Giật mình nhìn bọn họ đã vòng qua chính mình hướng trên lầu đi, Mộ Tử Khâm bỗng nhiên xoay người nhìn bóng lưng hai người khàn giọng nói: "Khả Khả, cô có biết cô đi theo anh rất nguy hiểm hay không? Cái mạng nhỏ tùy thời đều đã không bảo đảm."

Danh Khả cũng không biết, cô thật sự không biết chuyện như vậy, đi theo bên người Bắc Minh Dạ vốn là một chuyện nguy hiểm, khi nào anh nổi thú tính, tùy thời đều đã có thể đem cô hành hạ chết.

Nhưng mà cô không có lựa chọn, chuyện chính mình chỉ có thể do chính mình đi gánh vác, cần gì phải liên quan anh?

"Khả Khả..."

Cô không nói lời nào, dùng lực vùi mặt tại trong ngực Bắc Minh Dạ, đây là lần đầu tiên nhân sinh chân chân chính chính cảm giác được tuyệt vọng.

Thì ra trong sinh mệnh của cô thật sự có thể có một chút ánh mặt trời như thế, nhưng mà ánh mặt trời ấy rốt cục vẫn lại là bị bàn tay Bắc Minh Dạ xóa đi rồi.

Trong lòng cư nhiên hơi hơi có vài phần đau đớn, nếu không có hi vọng cô có thể cho chính mình một viên tâm như nước lặng, vĩnh viễn không dậy nổi gợn sóng, không có hi vọng liền đều không có thất vọng, liền đều không tuyệt vọng.

Nhưng mà tối nay Mộ Tử Khâm cấp cho cô quá nhiều hi vọng, để cho cô thật sự cho rằng chính mình có thể thoát khỏi Bắc Minh Dạ, có một lần nữa sống lên, nhưng kết quả là phát hiện, thì ra chính mình vùng vẫy như thế nào cuối cùng vùng vẫy không thoát kiềm chế anh với cô.

Cô không dám lại để ý Mộ Tử Khâm, chỉ là không nghĩ muốn lại cho chính mình quá nhiều hi vọng giả dối...

Mãi đến trở lại trong phòng, cửa phòng bị Bắc Minh Dạ tùy ý đóng, cô mới từ trong lòng anh ngẩng đầu, rũ mắt vừa thấy, mà lại phát hiện áo sơmi màu đen bị nước mắt cô thấm ướt một khối.

"Đau lòng?"

Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm anh lạnh lùng, băng hàn thấu xương, trong nháy mắt khiến máu toàn thân nhất thời ngưng kết...