Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 47




Phó Sủng còn chưa kịp phản ứng, cả hô hấp đã bị Đường Dật chặn lại, suy nghĩ của Phó Sủng như sương mù, người đàn ông như dã thú, không chút kiêng kỵ hôn kích thích dữ dội, khiến Phó Sủng không có nhịp tim, không có hô hấp.

Tay ôm hông Đường Dật, nắm thật chặt quần áo anh, chỉ sợ mất thăng bằng, cả người sẽ tụt xuống theo cửa sau lưng.

Đường Dật cứ ôm Phó Sủng như vậy, vẫn hôn khiến Phó Sủng khẽ rên rỉ ra tiếng, Đường Dật mới một tay ôm Phó Sủng đặt lên giường, cả người đè trên người Phó Sủng, hôn tinh tế tỉ mẩn, rơi lên mặt Phó Sủng.

Nhẹ nhàng cắn lên xương quai xanh ở cổ, chọc cho cả người Phó Sủng nóng ran, cắn môi, thừa nhận, Đường Dật die3nda`nle3qu'ydo0n có thể rõ ràng từng chỗ mẫn cảm của cô, có thể biết từng chỗ vui vẻ của cô, trên giường lớn màu xanh dương, Đường Dật cứ tùy ý hôn như vậy.

Giọng nói hòa vào tiếng thở gấp thô kệch của Đường Dật.

Anh vĩnh viễn không có sức chống cự với Phó Sủng, luôn hoàn toàn mất khống chế chỉ sau một giây, hôn hồi lâu cho đến khi Phó Sủng không còn hơi sức, lúc này Đường Dật mới buông cô ra, lẳng lặng ôm eo Phó Sủng, cách lớp áo lót quân phục thật mỏng, dán chặt mình.

Đường Dật chônmặt giữa tóc Phó Sủng, hơi thở gấp gáp, con người chính là làm bừa, biết rõ không được còn phải tự khiêu chiến sức chống cự của bản thân, anh cảm thấy mình đúng như vậy, vừa nhìn Phó Sủng đã mất khống chế, mỗi lần còn nhất định đi khiêu chiến cô nhóc này.

“Vợ, anh sắp chết rồi.” Đường Dật trầm giọng, mang theo khàn khàn, cảm giác muốn chạm mà không thể chạm, quả thật muốn lấy mạng người, “Anh đi ra một lần được không? Em tắm trước, nếu không thật sự chết rồi.”

Phó Sủng nhìn vẻ mặt nín nhịn của Đường Dật, mím môi, đầy mắt đều là nụ cười, ôm Đường Dật, đặc biệt xấu xa mở miệng: “Được rồi, anh đi đi, em phải về nhà.”

Giờ này cũng không còn sớm, cô phải trở về, chuyện hôm nay đã giải quyết, cô có cảm giác, Phó Mặc chắc chắn đang ở nhà coi chừng? Đợi cô trở về, nếu không đợi được cô, không biết ông anh này lại gây ra chuyện gì không thoải mái?

“Về nhà à? Tối nay em vẫn về nhà?” Đường Dật có vẻ đặc biệt giật mình, đã đến mức này, cô nhóc này vẫn về nhà, thích hợp sao? Quần áo trong của anh đã cởi một nửa, bây giờ cô nhóc này nói không làm, đây không phải giày vò, chính là muốn tính mạng anh.

Phó Sủng ôm cổ Đường Dật, cười đặc biệt xinh đẹp, kiểu đẹp đến say lòng người: “Phó Mặc biết em theo anh ra ngoài, chuyện của hai chúng ta, mẹ anh còn chưa đến nhà em, anh ấy chắc chắn đang ở nhà chờ em rồi, em không trở về, anh ấy không phá phòng sao?”

Người khác không biết tính khí của Phó Mặc, dưới cùng một hiên nhà, sinh sống nhiềunăm như vậy, cô hiểu hơn ai khác, chuyện này không có cách nói khác, bạn đừng không tin chuyện phá nhà, Phó Mặc thật sự làm được.

“Anh không sợ cậu ta.” Đường Dật die endaa nleeq uuyd onn nhìn Phó Sủng chằm chằm, thật khó mới có cơ hội có thể ở cùng nhau, toi công cho chạy?

Phó Sủng cười khanh khách, đẩy Đường Dật ra, đưa tay cài lại nút áo bị cởi ra: “Em sợ, được chưa? Về nhà.”

Cũng không kiểu cách, Phó Mặc thương cô nhiều năm như vậy, bây giờ chưa nói lời khó nghe chính là cưng chiều cô, chuyện này vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, cô lại có đức hạnh trong quá khứ, người trong nhà càng thêm không yên tâm.

“Được rồi, tiễn em về.” Đường Dật tiện tay lấy áo khoác bên cạnh khoác thêm cho Phó Sủng, ôm bờ vai Phó Sủng, đi thẳng tới đại viện, Phó Sủng rúc vào trong ngực Đường Dật, ở trong thành phố, về cơ bản không thấy ánh sáng sao.

Ngược lại trăng trên trời rất sáng, vừa lớn vừa sáng, chiếu trọn sân thành màu xám trắng, rất lãng mạn.

Hai người lẳng lặng đi, Đường Dật hàn huyên rất nhiều với Phó Sủng, tán gẫu cuộc sống hai năm nay của anh, tán gẫu bạn bè anh gặp khi ở trường học thợ săn, ví dụ như Kiều Tư, ví dụ như Kiệt Bản, Kiều Tư là người đặc biệt hài hước, suốt ngày chỉ thích đùa giỡn.

Cậu ta nói người yêu là minh tinh nước Mỹ, bọn họ từng vui vẻ ở bờ biển, cũng nói vĩnh viễn thích nhất là mối tình đầu, Đường Dật luôn nghe, rất ít chen vào, ngược lại những người khác biết người này nói láo, lại hết sức phối hợp.

Không vì cái gì khác, đây chính là trêu đùa trong tịch mịch, thậm chí có người còn nói mình từng đua tranh với tổng thống nước nào đó, cho dù anh ta nói thật hay giả, có lẽ cũng có thể là thật, có thể tới trường học thợ săn, không phải thần, nhưng cũng không phải đàn ông bình thường, có xương cốt sắt đá.

Khi cậu ta nói đến mối tình đầu, trong mắt mang theo ánh sáng nhu hòa, Đường Dật không nhịn được chen miệng: “Tại sao cậu lại để ý đến mối tình đầu của cậu như vậy?”

Kiều Tư cực kỳ ít thấy Đường Dật nói với mình, Đường Dật rất ưu tú, đột nhiên nói chuyện với cậu ta, người đàn ông này đặc biệt giật mình, nhào về phía Đường Dật, nói rất nhiều, đại khái nói về cảm giác mối tình đầu của mình, dịu dàng, coi nó như nụ cười được tẩm gió xuân, khiến người ta say mê.

“Rượu đỏ tám mươi hai năm sao?” Đường Dật không nhịn được cười nhạo báng, không ngờ Kiều Tư gật đầu liên tục, khó có thể quên chính là chai rượu đỏ tám mươi hai năm, mùi vị tinh thuần, mặc dù lúc uống sẽ hơi mang theo vẻ khổ sở, nhưng giây phút qua cổ họng, chạy thẳng đến đáy lòng.

Để loại đó trôi qua bạn, đời này đều khó mà quên, về sau cho dù thử bao nhiêu rượu đỏ, cũng không bằng mùi vị của ngụm rượu đầu tiên trong rượu đỏ tám mươi hai năm, bởi vì khác biệt, mới có thể khắc sâu ấn tượng như thế, bôi xóa không đi.

Đường Dật nhìn Kiều Tư như vậy, cười nhỏ một tiếng, tất cả mọi người từng nhìn cô gái của Đường Dật, nhất trí công nhận dieendaanleequuydonn là người đẹp phương đông, cả khuôn mặt Phó Sủng, chỗ xuất sắc nhất chính là đôi mắt.

Nó có thể nói, có thể vô tội, có thể câu hồn, có thể không mang theo chút tạp chất, nhất là nụ cười nhẹ nhàng, mặc quân trang, bóng dáng kia in dấu đến tận đáy lòng, cảm giác đó chính là rượu đỏ tám mươi hai năm.

Phó Sủng nghe Đường Dật nói nhiều chuyện xưa như vậy, vẫn cười, giống như trước đây, Đường Dật luôn có nhiều cách chọc cô vui vẻ, trước kia Phó Sủng vui vẻ không giống vậy, cô không cười nhiều lắm, chỉ có điều khóe miệng mang theo nụ cười khẽ nhạo báng.

Đó không phải là cười, chỉ có sau khi làm bậy, trong ánh mắt mới có thể đặc biệt cười vui vẻ, Đường Dật thường nói, nụ cười này của em đến từ địa ngục, em không thể như vậy, nếu không cả đời sẽ không thể vui vẻ chân chính.

Phó Sủng rất không hiểu, đây không tính là vui vẻ, cái gì mới coi là vui mừng, Đường Dật lập tức bắt đầu bày mưu tính kế trêu chọc cho cô vui vẻ, Phó Sủng mới biết, khi đứng trong công viên ở quảng trường, trong nháy mắt được từng cánh hoa bay múa đầy trời vờn quanh vui vẻ.

Hoa Đường Dật đưa cho cô đều biến thành cánh hoa, trải thành thảm cho cô.

Hoặc bất chợt, cho một bất ngờ ngoài ý muốn, Đường Dật nói rồi, chăm sóc hoa sẽ chăm sóc thành khô héo, thật tàn nhẫn, cho nên anh muốn cho Phó Sủng một vài khoảnh khắc vui vẻ, mặc dù rất ngắn, nhưng sẽ khắc sâu trí nhớ.