Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 39: Hào môn kiều nữ (18)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sửa từ cv: Quỳnh Thiên


Thời gian đặc biệt đưa cho mọi người mị lực. Dù cho trong lòng có vô số nghi vấn, vừa vặn làm bốn người trưởng bối đều bất động thanh sắc, lời nói vừa vặn, ưu nhã mỉm cười, trang phục xa hoa lãng phí.
Biết rõ người bên cạnh đang thì thầm nói chuyện Từ Gia Huy và Nhan Tiểu Á, nhưng bộ dáng cũng có thể giả ra không biết chút nào.


Loại không khí cổ quái trong bữa tiệc, cứ vậy đến hồi cuối. Đem khách đưa tiễn, phòng khách vốn náo nhiệt, lập tức cũng chỉ còn lại bốn người Tô gia và Nhan Tiểu Á.


Một buổi tối xã giao, lại thêm lại trở thành trung tâm bát quái của đám người, cho dù cha Tô mẹ Tô đã lâu dài quen thuộc loại áp lực cường độ cao, cũng cảm thấy mỏi mệt, hai người ngồi trên ghế sa lon, uống canh giải rượu phòng bếp nấu, nhìn về phía Nhan Tiểu Á muốn nói lại thôi.


"Dì dượng mọi người vất vả rồi."
Tựa hồ đã nhận ra cái gì, Nhan Tiểu Á lớn tiếng doạ người, "con lúc đầu ở trong phòng nghỉ ngơi, là Từ gia huy đột nhiên xuất hiện, muốn con xuống lầu, con không khuyên được anh ấy, nhất thời liền đáp ứng. Gây thêm phiền toái cho mọi người, thật sự là con không cố ý."


Mẹ Tô trầm mặc một chút, chần chờ nói: "Con mới vừa cùng nó..."


"Chúng con mặc dù yêu đương, có thể dì yên tâm, con biết mình cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Nhan Tiểu Á cuống quít giải thích nói.


Tô Kiêu nhấp một ngụm trà, hừ lạnh nói: "Trước mặt mọi người, hai người ôm ôm ấp ấp, cô biết có bao nhiêu ánh mắt đều nhìn qua đây sao? Các người nếu là đính hôn thì thôi vậy, hết lần này tới lần khác..."


Một lần nói chuyện này, Tô Kiêu liền muốn mạnh bạo mà nói tục.


Mặc dù Từ Gia Huy nhận trào phúng nhiều nhất, nhưng người khác nói chuyện trong hành động của hắn, tránh không được hắn vừa mới tỏ tình Tô Nhược, trong đó không thiếu có phần tử cực đoan, trào phúng đại tiểu thư Tô gia là phế vật, đàn ông đều nhìn không tốt, bị chị em ở nhờ đoạt đàn ông.


"Anh Tô Kiêu ngươi thật bảo thủ mục nát, đã là niên đại gì a! nam nữ yêu đương ôm một chút mà thôi, cũng không phải chuyện mất mặt gì." Nhan Tiểu Á lẩm bẩm, lộ ra không phục lắm.


Cô không ở tuổi này, lý giải không được nguyên nhân Tô Kiêu tức giận. Cha Tô mẹ Tô cũng phát hiện sự thật này, hai người có chút đau đầu, mặc kệ như thế nào, Nhan Tiểu Á vẫn là học sinh cấp 3, thi đại học là chuyện liên quan đến cả đời, lúc này đem người đuổi ra khỏi biệt thự Tô gia, cũng có chút không thỏa đáng.


"Tiểu Á, cô yêu đương, có nói cho cô chú sao?" Tô Nhược vuốt vòng cổ thủy tinh trên cổ tay, cười như không cười hỏi.


"A?" Nhan Tiểu Á đầu tiên là bị xưng hô của Tô Nhược làm cho ngẩn người, qua một hồi lâu, mới phản ứng được, thấp giọng nói: "Bọn họ công việc bận rộn, tôi không muốn vì chút chuyện nhỏ này mà phiền đến bọn họ."
Lời tuy như thế, trên mặt của cô lại xẹt qua một vòng chột dạ.


Thời điểm vừa mới bắt đầu đến Tô gia, Nhan Tiểu Á thường xuyên nghĩ về nhà, cũng chịu khó điện thoại cho cha mẹ, nhưng thời gian lâu dài, những suy nghĩ, nỗi buồn ly biệt kia, đều chậm rãi ít đi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.


Lần trước gọi điện thoại là lúc nào đâu? Một tuần lễ trước? Vẫn là một tháng trước? Đã hoàn toàn không nhớ rõ.
"Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi."


Tô Nhược bình tĩnh nhìn Nhan Tiểu Á nửa ngày, đột nhiên đứng người lên, duỗi lưng một cái, đồng hồ phòng khách khoan thai lắc lư chạy đến mười hai giờ, cô nhìn mẹ Tô còn do dự không quyết nói: "Tốt, mẹ cũng nhanh đi ngủ, bảo dưỡng nhan sắc mỹ đi, thức đêm hại cơ thể."


"Được." Mẹ Tô ôn nhu đáp, đau lòng vỗ bả vai còn non nớt của con gái. Hết thảy đều không nói. Nhan Tiểu Á tựa như trốn qua một kiếp, đem khẩu khí trong lồng ngực cho phun ra, không kịp chờ lên lầu, giày cao gót đạp lên bậc thang, phát ra âm thanh có tiết tấu cộc cộc cộc. 


Tô Kiêu đưa mắt nhìn bóng lưng của Nhan Tiểu Á, cho đến khi bóng người hoàn toàn biến mất, mới thần sắc phức tạp nói: "Nhược Nhược, em tại sao phải giúp cô ta?"


"Không phải giúp cô ta, em là đang giúp người trong nhà a!"


Tô Kiêu nghe vậy, vẫn còn có chút không vui.
Tô Nhược thấy thế, chỉ có thể mềm giọng giải thích nói: "Lần này vì sinh nhật của em, cha mẹ đều bỏ ra tâm huyết rất lớn, kết quả bị Nhan Tiểu Á cùng Từ Gia Huy đập nát, em biết bọn họ đều rất khó chịu, hiện tại thậm chí là vì em, muốn đem Nhan Tiểu Á đuổi ra ngoài, miễn cho em không thoải mái. 


Nhưng em cũng muốn vì cha mẹ gánh vác một chút a! Làm như vậy, bọn họ sẽ rất khó làm người, lật lọng, vậy chẳng thà ngay từ đầu không đáp ứng còn tốt."
Chuyện đã làm hai phần ba, sau cùng thất bại, bọn họ sẽ không thông cảm những vất vả cùng khó xử trước đó, chỉ cảm thấy họ không giữ chữ tín.


"Mặc kệ nó? Cùng lắm thì không liên hệ nữa chứ sao." Tô Kiêu lẩm bẩm nói.


Tô Nhược bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Anh hai, em biết anh vì tốt cho em, thế nhưng em không hề để tâm những việc này, thật sự! Coi như trong nhà không chạm mặt, trong trường học chúng ta cũng sẽ gặp phải, vậy không cần để ý một chút chuyện nhỏ này đi."


"Có thể..." Tô Kiêu biết mình để tâm vào chuyện vụn vặt, chậm một hồi lâu, mới miễn cưỡng nói: "Tốt, anh đều hiểu, Nhược Nhược em yên tâm, anh biết mình nên làm những gì."


"Anh hai, anh thật tốt." Tô Nhược nhẹ giọng dỗ dành hắn.
Tô Kiêu sờ sờ tóc, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác bất lực, là cảm giác gì... Nhược Nhược thân là em gái, so với hắn còn thành thục biết nhiều chuyện hơn, mình ngược lại là người được an ủi. Tâm tình phức tạp.


Bữa tiệc tổ chức vào thứ bảy, ngày kế tiếp chính là cuối tuần. Tô Nhược khỏe mạnh ngủ lấy lại sức, thẳng đến hơn chín giờ mới rời giường.
Một hồi lâu, phát hiện trong nhà trừ Nhan Tiểu Á, tất cả mọi người đều ở đây, cô thuận miệng lên tiếng chào, ngồi ở trong phòng ăn, để phòng bếp một lần nữa làm một phần bữa sáng, lúc này mới rảnh mở miệng. "Tiểu Á đâu? Còn chưa rời giường?"


Mẹ Tô do dự một chút, mở miệng nói: " Nó sáng sớm đã dậy, hình như là hẹn với... Từ Gia Huy đi."


"Ồ." Tô Nhược nhẹ gật đầu, bưng sữa bò lên, thấm giọng một cái, nhắc nhở nói: "Mẹ, chuyện Tiểu Á có bạn trai, chúng ta có phải là nên cùng cô chú bên kia nói một chút, dù sao cũng là chuyện lớn."


Cô cũng không muốn ngày sau Nhan Tiểu Á cùng Từ Gia Huy xảy ra chuyện gì, cuối cùng bị người nhà họ Nhan trách cứ họ không chiếu cố tốt con mình, không dụng tâm. 


Trước vẫn nên dự phòng, mới là tốt nhất. Đời sống tình cảm của Nhan Tiểu Á, nê để chính bọn họ đi quan tâm.


"Tiểu Á có xin nhờ mẹ..."


"Mẹ."


Tô Nhược nhấn mạnh, "Tiểu Á là cô gái vừa mới trưởng thành, loại chuyện này quan hệ đến chuyện tương lai, vẫn nên nói cho người giám hộ của cô ấy biết đi, mẹ đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu lúc con ở nước ngoài, có bạn trai giống như Từ Gia Huy..."


Mẹ Tô khóe miệng giật một cái, lập tức đáp ứng nói: "Mẹ lập tức gọi điện thoại."


Tô Nhược thỏa mãn mỉm cười, xem ra hành vi Từ Gia Huy đêm qua không đáng tin cậy, lưu lại cho mẹ Tô ấn tượng thật sâu a! Đến mức hiện tại nghe tiếng liền biến sắc. Tô Nhược không biết bọn họ hàn huyên cái gì, cho đến bữa sáng cô đều đã ăn xong.
Mới nhìn mẹ Tô mang mệt mỏi trên mặt thật sâu, ngồi trở về ghế sa lon, một bên cha Tô quan tâm đưa ly nước trà.


Trầm mặc hồi lâu, bà chậm rãi mở miệng: "Là lỗi của em, nếu như lúc trước em... Không đáp ứng thì tốt rồi."
Hoàn cảnh ký túc xá cao trung không thể so với đại học, một cái phòng ở nho nhỏ, không có phòng vệ sinh riêng cùng phòng tắm, định thời gian tắt đèn, nhiều người nhiều miệng, vào ở tương đương vất vả.
Đến mức bạn tốt mẹ Tô gọi điện thoại tới hỏi, có thể hay không tá túc một đoạn thời gian liền không chút do dự đáp ứng.


Bất quá là cung cấp chổ ở và tiền tài mà thôi, đây là thứ Tô gia bọn họ không thiếu nhất. Ai biết phía sau đột nhiên lại phát sinh nhiều chuyện như vậy.
Nghĩ đến bạn tốt nức nở nói, van cầu bà chiếu cố con gái mình thật tốt, nhất định phải để cô học tập cho giỏi, đừng đi lên bằng đường vòng.


Nếu như... Nhan Tiểu Á bị Từ Gia Huy làm cho sai lệch...Bà chẳng phải thành tội nhân.


"Tốt tốt, rồi sẽ qua." Cha Tô vỗ bả vai vợ, mở lời an ủi nói.


Tô Nhược trên miệng nhấp trà Ô Long, mang theo chút ngọt đắng chát, ngón tay tinh tế vuốt ve chén sứ, cô chậm rãi mở miệng: "Cha, mẹ, hai người có nghĩ tới không, nên mời cha mẹ Tiểu Á theo, loại chuyện này chúng ta dù sao cũng là người ngoài, nói nhiều ngược lại cho rằng chúng ta có tâm muốn bổng đánh uyên ương."


"Kia...Vậy mẹ gọi điện thoại hỏi một chút."


"Ân." Không biết là bọn họ không đem nguyên nhân chuyện Nhan Tiểu Á yêu đương cho xuyên phá (đại loại là nói ra chém ra ấy), thời gian vẫn chưa tới cơm trưa, Tô Nhược trong phòng khách nhìn tập tranh, Nhan Tiểu Á liền nổi giận đùng đùng chạy vào, đến bên cạnh Tô Nhược, không lọt vào mắt những người khác. 


Phẫn nộ bóp méo khuôn mặt của Tô Nhược: "Là cô nói có phải không?"


"Cái gì?"


"Cha mẹ tôi bên kia, có phải hay không là cô mách." Từng hạt lớn nước mắt Nhan Tiểu Á rơi xuống, cô khóc cực kì thê thảm, "Tôi chỉ là yêu đương với Từ Gia Huy mà thôi, cô cần phải hao tâm phí sức chia rẽ chúng tôi như thế sao? "


Tô Nhược: "... Cô não bổ nhiều lắm."


"Bằng không thì cô vì cái gì sớm không nói muộn không nói, hết lần này tới lần khác đợi đến Gia Huy triệt để từ bỏ cô, tới bên cạnh tôi, liền đem chuyện này nói ra ngoài, để cha mẹ đến chia rẽ chúng tôi, cô đánh một tay tính toán thật hay."


"Trước đó chuyện các người yêu đương, chỉ là tôi biết mà thôi, hiện tại mọi người đều biết, nói cho cha mẹ cô cũng là nên."


"Đừng lấy cớ, cô rõ ràng là ghen ghét!"


Tô Nhược hai đầu gối khép lại, tư thế ngồi ưu nhã, cô buông tập tranh trong tay ra, ngẩng đầu lên, rõ ràng là tư thế ngước nhìn, nhưng khí thế so với Nhan Tiểu Á đứng đó còn mạnh hơn, cô nói: "Đêm qua, cô để Từ Gia Huy vào phòng của cô a?"


"Phải thì như thế nào?"


"Đối với học sinh cấp ba chúng ta mà nói, hành vi của cô đã vượt quá giới hạn." Vạn nhất hai người kìm chế không được lăn giường, một phát liền trúng, vậy Tô gia bọn họ đoán chừng phải bị người nhà họ Nhan hận chết rồi. Cho nên... Nhan Tiểu Á yêu sớm nguy hại, liền để người nhà họ Nhan đi lo lắng.


"Đừng tìm lý do! cô chính là ghen ghét." Nhan Tiểu Á một mực chắc chắn sự thật này, nhìn về phía ánh mắt cha Tô mẹ Tô, cũng mang theo chán ghét, "Các người đều là đồng lõa, tôi và Gia Huy, tuyệt đối sẽ không tách ra, chuyện chia tay, các người nghĩ cũng đừng nghĩ."
Dứt lời, mặc kệ biểu tình ngốc trệ của cha mẹ Tô, Nhan Tiểu Á khóc sướt mướt chạy ra ngoài.


Tô Nhược: "..." Trở về một chuyến chỉ vì thị uy? Đối với học sinh vẫn là mười bảy mười tám tuổi mà nói, hành vi của bọn họ đại khái cùng loại với... Phản bội đi! tâm tình Nhan Tiểu Á, Tô Nhược mơ hồ có thể hiểu được một phần.


Có thể vì hành vi Tô gia, nhưng cũng không có gì sai lầm. Cha mẹ Từ gia sẽ không tiếp nhận người con dâu như Nhan Tiểu Á này, Từ Gia Huy cũng không phải yêu cô ta yêu đến nổi điên, có thể lấy dũng khí cùng cha mẹ chống lại. Đây là một trận chú định sẽ yêu đương thất bại.
Bọn họ làm người ngoài, nói nhiều sai nhiều, chỉ có thể để người nhà họ Nhan tự mình ra mặt, về sau đồng ý hay phản đối, đều tùy bọn họ, dù sao Tô gia nên làm đều làm.


Nhan Tiểu Á chạy ra ngoài, mẹ Tô bị cô làm cho kém chút tâm cơ tắc nghẽn, khuôn mặt xanh xám, nhưng vẫn là không thể không nhịn lấy nộ khí, gọi điện thoại cho tài xế, để hắn đi cùng chiếu cố, miễn đến xảy ra ngoài ý muốn. Nghĩ nghĩ về sau, lại cho Từ Gia Huy chút tin tức, phiền hắn coi trọng Nhan Tiểu Á.


Kết quả lại nhận được một trận phàn nàn, nói gần nói xa đều cho rằng bà xen vào việc của người khác, không nên đem chuyện yêu đương nói cho nhan cha Nhan Tiểu Á, làm bọn hắn còn phải bị trưởng bối áp lực.


Mẹ Tô cắn răng: "Con bé nếu không ở nhà mẹ, mẹ sao phải xen vào việc của người khác!"


Tô Kiêu cười một tiếng trên nỗi đau của người khác, đạt được ánh nhìn hằm hằm của mẹ Tô, hắn không hề sợ hãi nói: "Lúc trước mẹ còn nghĩ muốn đem Nhan Tiểu Á nhận làm con gái, chậc chậc chậc! Cảm tạ mắt mẹ tuệ nhãn biết châu, không để việc này thành công, bằng không thì..."


"..." Sọ não đau.


"Anh hai, anh đừng vuốt mông ngựa." Tô Nhược âm thầm bấm hắn một cái. Tô Kiêu cười tủm tỉm, nhìn thấy cha mẹ nín nhịn, hiển nhiên là rất vui vẻ.


Nhan Tiểu Á một màn bỏ đi này, thẳng đến hơn tám giờ tối mới trở về, không để ý người Tô gia ở phòng khách, lúc cô lên cầu thang, giẫm thùng thùng kêu vang, dùng sức đóng cửa, đập cho 'Phanh' một tiếng, hiển nhiên là đang phát tiết nộ khí.


Cha Tô: "..."


Tô Kiêu: "... . . ."


Tô mẹ: "..."


Tô Nhược chậm rãi nhấp một ngụm trà: "Con cảm thấy hình như là... Chúng ta đã làm sai, thiếu nợ cô ấy."


"Không thể trêu vào không thể trêu vào, anh rất sợ hãi a!" Tô Kiêu che ngực, giả ra bộ dạng một tiểu bạch hoa, một lát sau, hắn giống như là kịp phản ứng, nhìn về phía Tô Nhược nói: "Như vậy, sáng mai đi học cô ta có thể tìm em gây phiền phức hay không? Nếu không...Nhược Nhược em vẫn là xin phép nghỉ đi."


"Không có việc gì, không cần."


"Không được! Quá không an toàn." Mẹ Tô phụ họa nói.


Tô Kiêu thấp giọng khuyên, khoảng thời gian này Tô Nhược biểu hiện quá bình thường, về phần bọn họ đều đã quên cô có bệnh tim, không chịu được kích thích, nghĩ đến giữa trưa Nhan Tiểu Á giận mắng, hắn liền sợ không thôi, may mắn không có việc gì.
Bằng không thì hắn không thể không cùng Nhan Tiểu Á liều mạng.


"Thật sự không có việc gì, con còn muốn học tập cho giỏi, không thể vì những này khó khăn, liền từ bỏ a!"
Tô Nhược nói một tràng lời hữu ích, còn lập xuống cam đoan, nói cho bọn họ mình tuyệt đối sẽ bảo vệ tốt chính mình, mới ở dưới ánh mắt lo lắng người nhà, được tiếp tục quyền lợi đi học.


Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, trường học phải đi. Ngày kế tiếp sáng sớm, Nhan Tiểu Á tiếp tục áp suất thấp, vừa mới ăn bữa sáng, liền cầm lấy đồ vật chạy ra đến bên ngoài, cùng Từ Gia Huy ngồi chung một chiếc xe đến trường, nhìn mẹ Tô lòng khó chịu không được, điểm tâm đều không ăn vào.
Tô Nhược thì được Tô Kiêu tự mình đưa đi. Đến phòng học, cô liền cảm nhận được ánh mắt mọi người, quay đầu hướng bên này nhìn tới.


Thiên: chương này dài kinh