Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 29




Lần này lúc Công Tây Ngô lên đường đã cảm thấy có gì đó không đúng. Theo lý mà nói, chuyện như khảo sát dân tình không nên để một quan viên nước khác như hắn làm, nhưng Triệu thái hậu lại phái hắn, có lẽ là muốn điều hắn đi.

Mọi việc bình thường, thị sát xong thì quay về phục mệnh. Quan viên Hình Địa chỉ đường cho hắn, đề nghị hắn đi đường tắt về Hàm Đan. Công Tây Ngô thấy hành động này khác thường, không nghe theo, vẫn theo quan đạo trở về, không ngờ ngay trên quan đạo vậy mà cũng đụng phải thổ phỉ.

Đương nhiên không phải thổ phỉ gì đó, thổ phỉ bình thường nào dám ở trên quan đạo diễu võ giương oai. Công Tây Ngô lưu lại người sống, cổ tay bị thương ngoài da một chút, sau đó bởi vì đối phương sống chết không khai ra kẻ chủ mưu, trên đường thẩm vấn làm lỡ không ít thời gian, cho nên đến hôm nay mới quay về, cũng tới lúc này mới chú ý đến thư Dịch Khương gửi cho hắn.

Đam Khuy chỉ biết phủ Thượng khanh gửi tin đến nói hắn bị thương, nhưng không biết thương thế ra sao liền chạy tới báo với Dịch Khương, khiến nàng sợ điếng hồn, vội vội vàng vàng chạy đến đây.

Công Tây Ngô xem hết sự tình kể trong thư thì liền rõ tiền căn hậu quả. Trước đây lúc Công tử Minh đề thân với Hoàn Trạch, hắn từng dứt khoát phản đối, còn đem Tề quốc ra. Hiện Triệu thái hậu đương nhiên cũng lo hắn lần nữa sẽ lại dùng Tề quốc đàn áp bà, thế nên phải điều hắn đi mới có cơ hội.

Ngón tay Dịch Khương vuốt v3 thẻ gỗ, cân nhắc sức nặng của hai chữ kia. Nàng vốn không có ý định gả, đương nhiên cũng sẽ không đem Công Tây Ngô ra làm lý do, nhưng thời khắc này nhìn thấy hai chữ ấy vậy mà lại tăng thêm một phần sức mạnh cho nàng.

Nàng cầm bút lên, ở bên dưới hai chữ đó hỏi một câu: “Vì sao sư huynh đến bây giờ vẫn chưa thành gia?”

Công Tây Ngô nhận lấy bút, cũng không đổi qua thẻ gỗ mới, viết tiếp bên dưới: “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, nếu thật sự phải cưới thê tử, người có thể nghĩ tới cũng chỉ có một mình sư muội.”

Dịch Khương đón lấy thẻ gỗ, không ngờ hắn lại trực tiếp như vậy nên thẹn thùng cụp mắt, nhưng không nói gì để chống chế. Một người hiện đại vậy mà lại bị cổ nhân trêu đến xấu hổ thế này, thật sự kỳ quái.

Nàng biết bản thân không giỏi giang như Hoàn Trạch trước đây, Công Tây Ngô cũng từng nói nàng đã không còn là nàng của ngày trước, hắn từ chối một Hoàn Trạch lợi hại như thế nhưng lại nói những lời thế này với nàng, thực sự nàng không hề nghĩ tới.

Bệnh của Triệu thái hậu chuyển nặng, Tức Thường nói lần này bà hai ngày mới ăn được một chén cháo, hiển nhiên cũng không có thời gian để ý đến hôn sự.

Dịch Khương mặc dù nhớ bà nhưng cũng không dám đi thăm, sợ bà lại nhắc tới chuyện đó. Nàng vùi đầu vào chính sự, bảo Bùi Uyên soạn thảo văn thư, trình lên Triệu vương Đan và Bình Nguyên Quân xem qua, mời hai nước cùng tới Hàm Đan tham gia đại điển kết minh.

Nhưng thật không may, đúng lúc ấy Tề vương qua đời, thái tử Kiến bận bịu việc lên ngôi, Quân vương hậu cũng không tiện lên đường nên phái tướng quốc Điền Đan đến. Vì thế, Ngụy vương bảo Tín Lăng Quân Ngụy Vô Kỵ đại diện đi một chuyến, đại biểu của Triệu quốc đương nhiên chính là Bình Nguyên Quân Triệu Thắng.

Hoa hòe đương độ thơm nồng, đây là thời điểm tốt nhất để lên đường, không lạnh không nóng, phong cảnh ven đường cũng rất đẹp. Bên trong hành cung Lộc Đài ở ngoại ô Hàm Đan đã chuẩn bị chu toàn, chỉ đợi người hai nước Tề Ngụy đến là có thể cử hành đại điển kết minh.

Những chuyện sau đó cũng không cần Dịch Khương phải bận tâm. Tâm trạng nàng bỗng trở nên cực tốt, ngày ngày luyện bắn cung cưỡi ngựa rèn luyện thân thể, thi thoảng trồng chút hoa cỏ, thậm chí còn có thể cùng con ưng béo kia bồi dưỡng tình cảm.

Đam Khuy thấy khí sắc nàng ngày một tốt lên, người cũng thích cười nhiều hơn thì thầm thấy cổ quái, hận không thể ôm ưng béo hỏi xem rốt cuộc nàng nói cái gì với nó.

Trung tuần tháng năm, đại biểu hai nước Tề Ngụy trước sau tới Hàm Đan.

Chiếu theo thông lệ, chủ nhà Triệu quốc phải mở tiệc đãi khách, Triệu Thắng cũng gọi Dịch Khương đến tham gia, nhưng nàng lấy cớ tai không nghe được từ chối.

Buổi tối dùng cơm xong, Dịch Khương đang đọc sách thì Đam Khuy đến bẩm báo, nói Ngụy quốc Tín Lăng Vương đến.

Dịch Khương đặt trúc giản trong tay xuống, theo trực giác cảm thấy lạ lùng, tên nhóc này vẫn còn mặt mũi đến gặp nàng?

Ngụy Vô Kỵ hôm nay toàn thân ăn vận đơn giản, tóc buộc bằng vải bố, biểu thị tự hạ th ân phận. Đây là tư thế muốn đến cửa tạ tội, ngay cả lúc vừa gặp Đam Khuy hắn cũng trịnh trọng hành lễ.

Đam Khuy nào dám nhận cái cúi đầu này của Tín Lăng Vương vang danh thiên hạ, vội vàng đáp trả. Ngụy Vô Kỵ liền cúi chào lần nữa, cơ thể còn thấp hơn hắn một cái đầu, Đam Khuy liền khẩn trương đáp lễ, người cũng thấp hơn hắn một cái đầu, Ngụy Vô Kỵ lại bái chào…

Đam Khuy nhận không nổi: “Tín Lăng Vương có còn muốn gặp Á khanh không?”

“À phải, gặp gặp gặp, đương nhiên gặp!” Ngụy Vô Kỵ nhờ hắn dẫn đường.

Vào thư phòng nhưng thấy trước án lại đặt một màn trướng, một nho sinh áo trắng ngồi phía trước màn. Ngụy Vô Kỵ cảm giác được có gì đó không đúng, cẩn thận quan sát mới phát hiện Dịch Khương hiện đang ngồi sau màn, bên cạnh còn có một thiếu nữ mặc áo đen.

“Tín Lăng Quân mời ngồi.” Nho sinh áo trắng hành lễ với hắn.

Ngụy Vô Kỵ ngồi vào ghế: “Đây là…”

“Tại hạ Bùi Uyên, là môn khách của Hoàn Trạch tiên sinh, phụng mệnh đến đây hầu hạ.”

Ngụy Vô Kỵ chỉ vào thiếu nữ áo đen: “Thế nàng ấy thì sao? Cũng là môn khách của Hoàn Trạch tiên sinh?”

Bùi Uyên gật đầu: “Hoàn Trạch tiên sinh có lệnh, toàn bộ nội dung trò chuyện cùng Tín Lăng Quân đều do chúng ta phụ trách truyền đạt.”

“Đây…” Ngụy Vô Kỵ cười khổ: “Ta đến xin lỗi, còn kêu ta ở trước mặt nhiều người như vậy xin lỗi, thật khiến ta không còn mặt mũi gì mà.”

Thiếu Cưu từ sau mành đáp: “Tiên sinh nói, xin lỗi còn ngại mất mặt thì không đủ thành ý.”

Ngụy Vô Kỵ nghiêm chỉnh: “Ai nói chứ, cả người ta trên dưới đều là thành ý! Hoàn Trạch, cô và ta tốt xấu gì ở trong ngục…”

Thiếu Cưu ngắt lời hắn: “Tiên sinh trước đó có dặn, chuyện trong ngục đừng nhắc tới.”

“……….” Ngụy Vô Kỵ ảo não tựa vào bàn, một tay chống má: “Lần trước tính kế cô là ta sai, giờ ta không phải tới xin lỗi rồi sao. Cô nói xem muốn ta thế nào, ta đều sẽ nghe theo cô, được không?”

Lời này thốt ra thực sự vừa nhu tình vừa chân thành, Thiếu Cưu nhịn không được rùng mình một cái, viết câu này xuống đưa cho Dịch Khương xem. Nàng chỉ cảm thấy buồn cười, tên nhóc này chắc chắn là cao thủ tình trường, cứ như thế dụ dỗ nữ tử.

Nàng nhắn ý tứ của mình cho Thiếu Cưu, Thiếu Cưu liền đưa mắt ra hiệu với Bùi Uyên.

Bùi Uyên húng hắng cổ họng: “Hoàn Trạch tiên sinh nói, nếu đã như vậy, muốn hòa hảo cũng không phải không được, chỉ cần Tín Lăng Vương nói được làm được.”

Ngụy Vô Kỵ vừa liếc thấy dáng vẻ bọn họ liền biết từ sớm đã lên kế hoạch, bĩu môi nói: “Đó là đương nhiên, có điều kiện gì cô cứ nói hết đi.”

Bùi Uyên dựng một ngón tay: “Một vạn lượng vàng.”

“Nhiều tiền như vậy?” Ngụy Vô Kỵ líu lưỡi, dù thế nào cũng không ngờ Hoàn Trạch cần lại chính là tiền, cao túc của Quỷ Cốc Tử yêu tiền thế à?

Bùi Uyên nói: “Hoàn Trạch tiên sinh nói chuyến đi Ngụy quốc khiến tâm lý ngài ấy bị tổn thương nghiêm trọng…Ý, áp lực! Tinh thần bị hủy hoại, mà vấn đề này đối với cuộc đời một người mà nói thì có ảnh hưởng cực lớn, cho nên yêu cầu bồi thường, cái này gọi là…phí tổn thất tinh thần.”

Ngụy Vô Kỵ đỡ trán: “Không hổ là cao đồ thánh nhân, tên gọi thật hay, khiến Vô Kỵ mở mang tầm mắt.”

Thiếu Cưu hồ hởi nói: “Chỉ cần Tín Lăng Quân đồng ý, Hoàn Trạch tiên sinh và Tín Lăng Quân liền lại trở thành hảo bằng hữu thôi.”

“………..” Ngụy Vô Kỵ cảm thấy tình bằng hữu thế này nguy hiểm ghê gớm.

Sau màn khẽ động, Ngụy Vô Kỵ đoán Dịch Khương đại khái sắp đi, vội ngước đầu gọi nàng: “Hoàn Trạch chờ chút, ta đồng ý là được mà!”

Bước chân Dịch Khương thoáng khựng lại, cách màn trướng liếc hắn một cái, nét mặt dường như có chút kinh ngạc, nhưng vẫn quay đầu rời đi.

Ngụy Vô Kỵ ảo não, nói đi là đi, nhỏ nhen quá đấy, dù gì cũng mất hết một vạn lượng đó!

Đại điển kết minh ba nước ba ngày sau chính thức cử hành.

Trong hành cung Lộc Đài dựng đàn tế thiên, tất cả quan viên Triệu quốc đều có mặt. Lễ nhạc trang trọng, hương khói nghi ngút. Triệu Thắng khấn trời đầu tiên, Điền Đan và Ngụy Vô Kỵ dâng tế vật, ba người uống máu ăn thề, trao đổi minh thư.

Dịch Khương không thông hiểu mấy trình tự này, cũng không quan tâm cho lắm. Công Tây Ngô đứng cạnh nàng, vết thương ngoài da kia đã lành nhưng băng quấn trên cổ tay vẫn chưa tháo xuống, bị che bên trong cổ tay áo triều phục, chỉ lộ ra một phần nhỏ.

Nàng đưa tay kéo kéo, tay bỗng bị Công Tây Ngô giữ lấy, quay đầu nhìn sang, Dịch Khương vội chớp mắt tỏ ý xin lỗi, lúc này hắn mới thả tay.

Đại điển kết thúc, mọi người ồ ạt rời đi như thủy triều. Công Tây Ngô nhân cơ hội đưa mắt ra hiệu với Dịch Khương, chỉ vào Điền Đan, đại khái là muốn cùng hắn ôn chuyện.

Dịch Khương gật đầu, chuẩn bị tìm Đam Khuy hồi phủ.

Đam Khuy cũng là lần đầu tiên tới hành cung Lộc Đài. Hành cung được dựng ở ngoại ô đều rất đặc sắc, hắn đảo một vòng khắp nơi nên không hề có chút khái niệm về thời gian.

Dịch Khương không tìm thấy hắn, chỉ có thể đi lung tung trong hành cung, chợt trông thấy phía xa có hai quan viên vừa đi vừa nhìn vào trong thiên điện. Suy nghĩ của nàng biến chuyển, cũng không tìm người nữa mà theo sau hai người họ vào cửa điện.

Thiên điện này quả thực khác biệt, bên trong rất nhiều cột trụ, vừa tròn vừa thô, cho nên gọi là Đa Trụ Điện. Bên trong có đỉnh dùng để tế tự, vì ít khi có người đến nên bám đầy bụi.

Bất kỳ góc nào ở đây cũng là nơi tốt để giấu người, hai quan viên kia đang trốn sau đỉnh dông dông dài dài nói gì đó, bỗng nghe thấy tiếng bước chân thì vội ngưng bặt. Một người trong đó thò đầu ra nhìn, vuốt vuốt ngực: “Ta còn tưởng là ai cơ, thì ra là Á khanh nước ta, ngươi yên tâm, nàng ta bị điếc, không nghe được lời chúng ta nói.”

Người kia cũng âm thầm đánh mắt nhìn, phát hiện nữ tử đó quả nhiên không hướng về phía phát ra âm thanh mà chỉ lơ đễnh nhìn xung quanh thì mới yên lòng: “Ta đã nói rõ sự việc rồi, chuyện này nếu thành, không thiếu chỗ tốt cho ngươi.”

“Nhưng ra tay với công tử Ngụy quốc ngươi ngay trên lãnh thổ Triệu quốc, tới lúc đó Ngụy quốc chắc chắn sẽ hưng sư vấn tội, bảo ta làm cách nào ăn nói với Vương ta và Thái hậu chứ?”

“Ơ, ta dám nhờ ngươi hỗ trợ, lẽ nào lại hại ngươi? Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi giúp ta một tay, Ngụy quốc tuyệt đối sẽ không hưng sư vấn tội, vì người muốn hại Tín Lăng Quân vốn chính là…” Hắn kề sát tai đối phương nói nốt đoạn sau.

Dịch Khương khó khăn lắm mới tìm được Đam Khuy, về tới phủ thì trời cũng đã tối đen.

Thay đồ rửa tay, chuẩn bị dùng cơm thì Công Tây Ngô đi vào. Trên người hắn vẫn mặc triều phục, xem ra là trực tiếp từ hành cung Lộc Đài tới.

“Hình như sư muội có chuyện giấu ta.” Hắn ngồi xuống trước mặt Dịch Khương, khóe môi khẽ mang theo ý cười.

Đam Khuy vội định tìm thẻ gỗ viết xuống truyền đạt cho Dịch Khương, nhưng bị hắn nhấc tay ngăn lại: “Ngụy Vô Kỵ vừa mới chém một Ngụy quan đi theo hắn tới Triệu quốc, nói là muội báo với hắn có kẻ muốn hại hắn, còn nói chính tai muội nghe thấy?”

Dịch Khương mỉm cười gật đầu: “Phải, ta có thể nghe được rồi.”