Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 68: Lửa giận tinh linh (tám)




Gallon và Keane đều lờ đi việc nhiệt độ đột nhiên tăng cao – dù con ngựa bên dưới bắt đầu buồn bực vẫy đầu quất đuôi.

“Điện hạ.” Keane cất cao giọng, “Là người thừa kế tương lai của đế quốc, hẳn ngài phải hiểu mệnh lệnh của quân chủ đối với đế quốc có ý nghĩa gì!”

Là quyền uy, quyền uy không thể thách thức!

Trong lòng Ciro thờ ơ trả lời. Chỉ tiếc trước mắt người nắm quyền uy quá mức ngu xuẩn nông cạn, khiến hắn thật khó có thể sinh ra tâm tư kính sợ. Hắn vươn tay, nương theo hỏa nguyên tố dị thường sinh động, nhóm một ngọn lửa nhỏ dưới đuôi con ngựa của Keane.

Lửa vừa bén, Keane lập tức phát hiện. Gã không chút do dự rút kiếm, quay đầu chặt đứt nhúm đuôi vừa bị đốt.

Khoảnh khắc gã rút kiếm, kiếm của Gallon cũng ra khỏi vỏ.

Ánh nắng chói lọi chiếu rạng thân kiếm, phân không rõ đấu khí và kiếm quang cái nào lóa mắt hơn.

Bả vai Keane rụt lại, thân mình cực nhanh lui về sau.

Đám thị vệ bên cạnh gã tới tấp rút kiếm.

Kiếm phong lướt qua.

Gallon vẫn ngồi trên ngựa, mặt không đổi sắc nhìn Keane chủ động nhảy xuống ngựa và đám thị vệ lấy thân chắn kiếm bên cạnh gã, “Ngươi thua.”

Mặt Keane thình lình đỏ lên.

Dù gã rút kiếm để chặt đuôi ngựa, nhưng một khi gã đã đồng ý lời khiêu chiến của Gallon, rút kiếm được xem như chủ động quyết đấu! Thế mà sau khi nhận khiêu chiến của đối phương xong gã chẳng những nhảy xuống ngựa, thậm chí còn ngầm đồng ý cho thị vệ bên người ứng chiến thay gã… Đây không phải thua, mà là thua đến triệt để.

Gallon nhìn mặt Keane chuyển từ đỏ thành trắng, từ trắng thành đen, rốt cục hết kiên nhẫn nói: “Ngươi trở về đi.”

Tay nắm kiếm của Gallon siết lại.

Gallon hỏi: “Hay là ngươi định đấu thêm một trận nữa?”

Da mặt Keane có dày cũng không thể thốt ra câu bất chấp đạo lý nói vừa rồi không tính, đấu thêm một trận. Gã nhìn Gallon chằm chằm, trong mắt đan xen tối tăm và thâm trầm phức tạp, “Ta nhận thua. Nhưng ta không thể tránh ra.”

Gallon nhíu mày.

“Về sau ngươi có thể đề xuất bất cứ trừng phạt nào với ta, nhưng hiện giờ ta không thể tránh đường.” Keane ngửa mặt, sắc mặt dần khôi phục bình thường, “Trừ phi hoàng thái tử điện hạ đồng ý về Fariel.”

Bốn phía thực an tĩnh.

Lời của Keane có chút gian trá. Nhưng câu “về sau ngươi có thể đề xuất bất cứ trừng phạt nào với ta” khiến sự gian trá của gã không đến nỗi khó nhìn lắm.

“Ta sẽ suy nghĩ đề nghị của ngươi.” Ciro ra khỏi xe, con ngươi đen láy lành lạnh khiến hắn trông đầy sinh lực.

Keane ngẩn ra.

“Có điều trước hết ngươi phải tránh khỏi đường của ta.” Ciro lạnh lùng nhìn gã.

Keane hít một hơi thật sâu: “Thật xin lỗi, điện hạ. Tôi không thể…”

Ciro quay đầu, nói với thùng xe: “Vincent.”

Vincent tức thì xuất hiện trước xe ngựa, trường bào đen sẫm như rừng rậm âm u tản ra hơi thở nguy hiểm. Tay ông ta giấu trong áo, vẻ mặt thản nhiên, nhưng ai đứng đối diện với ông ta cũng biết rõ uy lực khi ông ta ra tay.

Trán Keane ẩn ẩn mồ hôi.

Mạnh yếu giữa ma pháp sư và kỵ sĩ vẫn luôn là đề tài gây tranh cãi. Nhưng những tranh cãi đó chỉ tồn tại đối với ma pháp sư và kỵ sĩ dưới cấp mười, một khi ma pháp sư đạt tới cấp mười, trở thành đại ma pháp sư chân chính, đánh gần không còn là nhược điểm của bọn họ. Phong hệ ma pháp của ma pháp sư hỏa hệ thủy hệ có thể bù đắp thể lực và thân pháp khuyết thiếu, ma pháp sư thổ hệ cấp mười có thể tạo ra bộ giáp kiên cố hơn cả thành trì. Ma pháp sư mộc hệ chịu hạn chế về vị trí địa lý, nhưng một khi ở gần nơi có thực vật, ưu thế chắc chắn không thuộc về kỵ sĩ.

Nhất là dưới tình huống một chọi một. Phạm vi công kích của kỵ sĩ còn xa mới bằng ma pháp sư.

Cho nên khi Ciro để Vincent đứng ra, trận giằng co này gần như đã có kết quả.

Đồng tử của Keane thoáng co rút, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Không phải gã không biết Vincent ở trong đoàn xe của Ciro, chẳng qua gã không ngờ Ciro dám trắng trợn cãi lệnh Kastalon II như vậy. Gã rất nhanh bình tĩnh lại, vẻ mặt kiên định, “Ta phải trung thành với cương vị.”

Vincent cười đến tao nhã, “Ta sâu sắc khâm phục việc đó.”

Kiếm của Keane đột nhiên xuất hiện trước chóp mũi của ông ta 5 cm.

Nụ cười của Vincent không thay đổi, thậm chí trước tình thế chỉ mành treo chuông còn chớp chớp mắt.

Đường nhìn của Ciro và đám người Gallon thoáng bị bóp méo, cảnh vật bốn phía dường như đang sống, nhẹ nhàng xoay chuyển một cái. Sau đó cả người lẫn ngựa Keane và đám thị vệ trước mặt biến mất.

Vincent rút tay ra khỏi áo, nhẹ nhàng phủi phủi, đang muốn nói chuyện, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Ông ta lôi ra ma pháp bổng từ túi không gian, nhanh chóng nắm chặt, xoay người chỉ vào thùng xe liên tiếp tung chú ngữ.

Nếu bảo không gian vặn vẹo vừa rồi chỉ diễn ra thoáng qua, vậy thì lần vặn vẹo này giống như một hồi oanh tạc mạnh mẽ.

Đám người Ciro cảm thấy có một cỗ lực đánh vào xe ngựa khuếch tán ra ngoài.

Cho dù Gallon kịp thời bảo vệ trước người hắn, thi triển đấu khí tạo thành kết giới, nhưng lực đánh vào vẫn đẩy bọn họ dời đi năm sáu thước.

Lực đẩy dần dần tán đi, người duy nhất còn đứng tại chỗ là Vincent. Nhưng sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, nụ cười thờ ơ trên mặt hoàn toàn biến mất, đọng lại chỉ còn tức giận.

Xe vẫn như ban đầu, nhưng ngựa quỳ rạp trên mặt đất, dường như đã bất tỉnh.

Ciro ôm ngực quay trở về, mặt đen sì đến mức có thể nhỏ ra mực.

Cửa xe mở rộng, bài trí bên trong còn y nguyên, chỉ thiếu một người vốn đang lẳng lặng tựa vào bên giường.

“Ai?” Ciro âm trầm hỏi.

Sắc mặt Vincent lúc này mới dịu đi, cười khổ: “Không phải quá rõ ràng sao?”

Ciro yên lặng nhắm mắt, giống như sự yên tĩnh trước cơn bão.

Đương khi tất cả mọi người, bao gồm cả Vincent và Gallon đều cho rằng hắn sắp nổi bão thì Ciro mở mắt, ung dung nói: “Về Fariel.”

Dòng suối trong vắt mát rượi xuyên qua khu rừng.

Dilin ôm Soso, nhẹ tay nhẹ chân đặt cậu bé bên bờ suối, lấy khăn mặt ra khỏi túi không gian, dấp nước, lau mặt cho bé con.

Hydeine đứng cách năm sáu bước, thản nhiên khoanh tay, “Mặt cậu ta không bẩn.”

Dilin đáp: “Tôi muốn thử xem có thể đánh thức em ấy không.”

Hydeine có ý chỉ điểm: “Ngoại trừ thường thức, thỉnh thoảng ngươi nên dùng tri thức đã học được.”

Dilin ngẫm nghĩ, nhắm mắt lại.

Thủy nguyên tố sáng ngời, thổ nguyên tố chậm chạp, mộc nguyên tố bừng bừng sức sống và… hỏa nguyên tố quá mức sinh động.

Cậu mở mắt nhìn Hydeine.

Hydeine nhướng mày.

“Soso?” Dilin quá kinh ngạc, “Nhưng tinh thần lực và cảm giác với hỏa nguyên tố của em ấy không phải đã bị phong ấn rồi sao?… Phong ấn bị phá vỡ?”

Hydeine đáp: “Đây không phải lần đầu tiên.”

Dilin trầm ngâm: “Có phải tôi hiểu lầm Ciro rồi?”

Bởi vì cậu tiêu phí trên đường thêm một khoảng thời gian, cho nên gặp Hydeine muộn hơn dự tính. Vì tiết kiệm thời gian, họ không thể không đi vòng đến một thành phố lớn của Sangtu, dùng ma pháp truyền tống trận trong nghiệp đoàn ma pháp ở địa phương để truyền tống trực tiếp tới thành lớn của Kanding đế quốc, tiếp tục vòng vèo trở về.

Khi họ vất vả lắm mới tìm thấy thấy đám Ciro sau khi dò theo hành tung để lại, lại nhìn thấy Ciro lông tóc vô thương, Soso “hấp hối” và “cố nhân” Vincent. Dưới tình huống này, Dilin rất khó phán đoán đối phương là địch hay bạn. Để đảm bảo, cậu thừa dịp Vincent phân tâm đối phó với Keane, cùng Hydeine liên thủ cướp Soso đi… A không, phải nói là cứu đi.

Tuy đánh bất ngờ, nhưng phản ứng của Vincent khiến cậu chấn động.

Nếu không phải trình độ phong hệ ma pháp của cậu tăng thêm một bậc, thời khắc mấu chốt kết hợp với ma pháp không gian tạo thành con đường không gian bằng gió, có lẽ kế hoạch cứu viện lần này sẽ không thực thi thuận lợi như vậy.

Hydeine nói: “Ta nghĩ ngươi nên lo lắng hơn về Soso đi.”

Dilin nghe thấy thế thì nhíu mày, “Tình hình không tốt?”

“Vincent là kẻ cuồng nghiên cứu.”

“Cho nên?”

“Cho nên đáng lẽ ông ta phải rất hứng thú với tình huống của Soso mới đúng.” Hydeine nói, “Trừ phi, ông ta bó tay hết cách.”

Sắc mặt Dilin khẽ biến, “Không thể phong ấn thêm lần nữa sao?”

Hydeine chậm rãi đến bên người Soso ngồi xổm xuống, đặt tay lên trán cậu bé, một lúc lâu mới nói: “Ông ta đã làm vậy rồi.”

Dilin chớp mắt.

“Không có hiệu quả.”

Tim Dilin trầm xuống.

Hydeine thu tay, ngón tay nhẹ xoa cằm, “Thú vị đấy.”