Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Tam: Vong Tích

Chương 80: Sinh ly tử biệt (mười)




Hayden rời đi, thư phòng lại khôi phục yên lặng.

Bên ngoài không biết từ khi nào bắt đầu tí tách mưa phùn, gió thổi qua, hạt nước hất vào cửa sổ, sau đó chậm rãi ngưng tụ thành dòng, chảy từ trên cửa sổ xuống.

Cửa bên hông thư phòng khẽ mở.

Tâm phúc đại thần vẫn đi theo Ciro từ lúc còn là hoàng thái tử đến bây giờ, nam tước Lawrence Jibrad im hơi lặng tiếng đi tới, khom người kêu: “Bệ hạ.”

Ciro thu hồi ánh mắt chăm chú trên giọt nước ở cửa sổ, lạnh nhạt xoay người: “Murdoch nói sao?”

Lawrence đáp: “Ông ta cảm động đến rơi nước mắt với quyết định của ngài.”

Ciro như cười như không: “Ta hy vọng tin tức thu được là chính xác, chứ không phải trải qua trau chuốt.”

Lawrence cười nịnh: “Ông ta đúng là rất cảm kích, đồng thời bày tỏ lo lắng Quang Minh thần hội sẽ phản ứng với chuyện này.”

Ciro nói: “Nếu ta đã thừa nhận trước mặt giáo hoàng và Quang Minh thần điện muốn tìm kiếm pháp sư vong linh chữa trị cho Audis, nhất định sẽ làm được.”

Lawrence chần chờ: “Nhưng mà, pháp sư vong linh tại Mộng đại lục vẫn luôn có danh tiếng không tốt lắm, nếu chúng ta công khai chiêu mộ sẽ dễ bị phản đối. Hơn nữa thành Mael và thành Cotter lại vừa bị pháp sư vong linh công kích, bị phệ hồn thú điên cuồng tàn sát bừa bãi. Trong thời gian ngắn, có thể ngay cả quý tộc và bình dân của đế quốc cũng sẽ nghi ngờ đề xuất này.”

Ciro hỏi: “Ngươi thì sao?”

Lawrence sửng sốt.

Ciro hỏi tiếp: “Ngươi có ý kiến gì với pháp sư vong linh không?”

Lawrence đáp: “Một đám người điên cuồng yêu thích vật chết.”

Ciro trầm mặc.

Lawrence cẩn thận mở miệng: “Tôi không quen biết bọn họ, có lẽ cái nhìn có phần bất công.”

Ciro nói: “Không, cái nhìn của ngươi rất chính xác.”

Lawrence hỏi: “Nếu vậy, ngài vẫn quyết định dùng họ sao?”

Ciro nói: “Cái nhìn của ngươi với Quang Minh thần hội thì thế nào?”

Lawrence trả lời: “Một đám những thằng cha dối trá.”

Ciro nói: “Số người có cùng cái nhìn đó cũng không ít, nhưng đại đa số quốc gia trên Mộng đại lục đều không thể không tôn kính nghe theo bọn họ. Kiếm có thể bảo vệ quốc gia, cũng có thể giết chóc. Tiền có thể kiến thiết đế quốc, cũng có thể thu mua lòng người. Vật ở trong tay, phải nhìn xem dùng như thế nào.”

Lawren như ngộ ra: “Ngài định dùng pháp sư vong linh như thế nào?”

Ciro nói: “Phệ hồn thú tàn sát bừa bãi thành Cotter, chúng ta chiêu mộ pháp sư vong linh đối phó phệ hồn thú. Pháp sư vong linh công kích thành Mael, chúng ta treo giải thưởng tróc nã các pháp sư vong linh tấn công thành, nếu là pháp sư vong linh đến lĩnh thưởng, tiền thưởng tăng gấp bội. Trong tình hình như vậy, tiếp tục chiêu mộ pháp sư vong linh cứu Audis hẳn sẽ không bị quá để ý đúng không?”

Ánh mắt Lawrence sáng lên, lập tức cau mày: “Như vậy sẽ tiêu tốn một số tiền lớn.” Bởi vì sở thích cổ quái của pháp sư vong linh, lòng tham của bọn họ có khả năng còn khó thỏa mãn hơn ma pháp sư.

Ciro nói: “Đây chính là nguyên nhân ta cho ngươi trưng cầu ý kiến của Murdoch.”

Lawrence bừng tỉnh đại ngộ, “Số tiền kia đối với gia tộc Dana tiền nhiều khí lớn đương nhiên chẳng đáng là bao.”

Trên mặt Ciro rốt cục lộ ra tươi cười.

Lawrence thấy tâm tình hắn chuyển biến, nhân cơ hội cầu tình cho Hayden, “Đế quốc đang buổi loạn lạc, một tháng nghỉ cho Hayden có phải dài quá không?”

Ciro liếc mắt. “Ngươi cảm thấy một năm thì sao?”

Lawrence lập tức ngậm miệng.

Tin tức Kanding đế quốc chiêu mộ pháp sư vong linh truyền ra, liền nhấc lên sóng to gió lớn.

Trước đó Hayden vì một pháp sư vong linh đại náo Quang Minh thần điện đã khiến cho nhiều quý tộc đế quốc bất mãn. Bọn họ ngại Ciro để hắn ở trong nhà kiểm điểm, đem bất mãn giấu vào trong bụng, ẩn mà không phát, nhưng Ciro liên tiếp ra ba mệnh lệnh cùng có liên quan đến pháp sư vong linh khiến cho bất mãn của bọn họ đạt đến cao độ, rốt cục bộc phát.

Từ quý tộc các nơi đến đại thần các bộ, trong vòng hai ngày ngắn ngủi Ciro đã thu đến gần hai trăm phong thư kháng nghị, trong đó thậm chí có cả gia tộc của mẫu thân hắn Telozzo. Gia tộc Dana vì ba mệnh lệnh có liên lụy đến Audis mà đành im miệng không nói, dù vậy vẫn có rất nhiều người đem thư kháng nghị đến gia tộc.

Đến ngày thứ ba, kháng nghị càng kịch liệt, Ciro bắt đầu thu được thư xin tạm rời cương vị công tác, trong đó bao gồm cả đại thần tài chính cấp cao. Đối với cái này, Ciro chỉ cho một phản ứng – phê chuẩn.

Có lẽ khăng khăng cố chấp và quả quyết lãnh khốc của hắn đã chấn trụ được những người kháng nghị. Chờ đại thần tài chính xám xịt rời biệt thự xong, tiếng kháng nghị rốt cục nhỏ đi nhiều.

So với xao động trong đế quốc, những quốc gia khác trên đại lục lại không có phản ứng, ngay cả Quang Minh thần hội được dự đoán sẽ phản ứng kịch liệt nhất cũng chẳng tỏ vẻ gì. Hoàng đế Shamanlier thậm chí còn thân mật hỏi có cần mượn binh của bọn họ để trấn áp phệ hồn thú không, đương nhiên, loại thân mật này đã bị Ciro dùng ngữ khí càng thân mật hơn uyển chuyển từ chối, không có quốc gia nào vui lòng để binh lính của quốc gia khác bước trên lãnh thổ.

Nhờ có các loại phản ứng trong ngoài nước với pháp lệnh Ciro ban bố, pháp lệnh này rất nhanh được lan truyền.

Các nhà thơ lang thang thêm vào ý nghĩ của chính mình, soạn thành đủ loại ca khúc, khen chê không đồng nhất.

Có điều vô luận thế nào, mục đích ban đầu của Ciro đã đạt được.

Sang ngày thứ tư, bắt đầu có pháp sư vong linh lục tục tới cửa, số lượng tuy ít, nhưng xét đến cá tính độc đáo cùng số lượng vốn không nhiều của pháp sư vong linh, đó đã là khó mà có.

Ciro cũng tuân thủ lời hứa của mình, biến các pháp sư vong linh sẵn sàng góp sức cho đế quốc thành quân đoàn. Chỉ đáng tiếc là, đến nay vẫn chưa có pháp sư vong linh nào tự tin với việc cứu chữa Audis.

Sợ chuyện này khiến cho đế quốc bạo loạn, Olivia vội vàng trở về Fariel. Gặp qua quân đoàn pháp sư vong linh mới tạo thành, bà thất vọng tỏ vẻ nếu đổi những pháp sư vong linh trong quân đoàn này thành ma pháp sư, cấp bậc của bọn họ hẳn chỉ đến cấp ba, cấp năm. Hiển nhiên, pháp lệnh còn chưa khiến cho các pháp sư vong linh cấp cao chú ý, hoặc là nói, pháp sư vong linh thật sự lợi hại còn đang do dự.

“Cơ hội tốt như vậy…” Rhodes buồn bực ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tờ truyền đơn pháp lệnh, “Buông tha cho thật sự rất đáng tiếc.” Phải biết, lúc trước để lên làm ma pháp sư cung đình, hắn chẳng những phải học tập ma pháp thổ hệ, còn vì để không bị bại lộ thân phận, hàng ngày phải đeo nhẫn chứa Quang Minh thần lực. Cơ hội hắn trăm cay nghìn đắng mới giành được hiện tại lại giống như hàng giá rẻ bày bán hàng loạt, khiến cho tâm tình hắn bị vây trong cực độ bất bình.

“Ông cũng có thể hưởng ứng lệnh triệu tập.” Mundra đang ngồi xây một tòa tháp xương cốt. Đây là lạc thú mới của cậu, bởi vì cậu phát hiện xây tháp dễ hơn xây nhà nhiều. Chỉ có điều sau khi tay phải thiếu mất ngón út, cậu cảm thấy phóng xương cốt lên tháp không thuận tay lắm, không dễ khống chế lực độ như trong quá khứ.

Rhodes uể oải: “Ciro sẽ không bỏ qua cho ta, mặc dù ta rất là vô tội.”

Mundra nói: “Ông đi nhìn thử xem.”

Rhodes cả giận: “Lúc ngươi suýt nữa bị lửa quay thành lợn sữa, là ta dùng quyển trục triệu hoán duy nhất sư phụ ngươi lưu lại để cứu ngươi đấy! Hiện tại đến phiên ta có việc, ngươi lại giựt dây ta đi chịu chết. Ngươi không thấy mình quá lãnh huyết vô tình sao?”

Mundra nói: “Nếu ông bị trói trên đài hỏa hình, tôi cũng sẽ cứu ông.”

“… Vậy thì cám ơn ngươi!” Rhodes tức giận, “Nhưng chúng ta hiện giờ còn chưa bị trói trên đài hỏa hình, cho nên cần phải nghĩ làm thế nào để không bị bắt về đi?!”

Mundra đặt khối xương cốt cuối cùng lên, sau đó vỗ vỗ tay đứng dậy: “Ngày mai tôi đi hưởng ứng lệnh triệu tập.”

Rhodes giật mình: “Ngươi muốn đi?”

Mundra gật đầu.

“Ngươi không sợ rơi vào bẫy à? Nhỡ là cái bẫy Quang Minh thần hội hợp tác với đế quốc tạo ra để tróc nã ngươi thì sao?” Hắn hù dọa.

Mundra đáp: “Không đâu, có Hayden mà.”

Rhodes nhìn cậu, ghen tị nói: “Đúng vậy, ngươi còn có nguyên soái Hayden Navister quyền cao chức trọng lại đồng ý vì ngươi không tiếc hết thảy che chở cho á.”

Mundra nghiêng đầu: “Nếu anh ấy muốn tuyển người, tôi sẽ đề cử ông.”

Rhodes lắc đầu: “Vậy khác gì đi chịu chết.”

Mundra nghĩ nghĩ, lấy cái váy dài màu lam sẫm từ trong túi không gian đưa cho Rhodes.

Rhodes buồn bực cầm lấy, “Để làm gì?”

Mundra nói: “Ngụy trang.”

“…”